Sau khi đi học, Trương Thiên Thiên thường xuyên nhìn qua, dáng vẻ do dự muốn nói lại thôi, Thẩm Vu Quy dứt khoát để quyển sách trên tay xuống nhìn về phía Trương Thiên Thiên: “Cậu có chuyện gì muốn hỏi, cứ hỏi đi!”
Trương Thiên Thiên thận trọng nhìn xung quanh, lúc này mới đến gần tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Mấy người kia do cậu đánh?”
Thẩm Vu Quy không nói gì, chỉ cười cười.
Trương Thiên Thiên lập tức lo lắng: “Từ Tâm, cậu quên rồi sao, những người kia có ảnh của cậu.Trước kia mình bảo cậu báo cảnh sát, tìm thầy cô, nhưng cậu cũng không dám đi, cũng là bởi vì trên tay họ có ảnh chụp của cậu, họ dùng nó uy hiếp cậu, sao hôm nay cậu lại nghĩ thông suốt rồi?”
Thẩm Vu Quy nghe thấy thế, hơi nheo mắt lại.
Cô đột nhiên rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Bởi vì có một người nói cho mình biết, dưới một số tình huống, phải lấy bạo chế bạo.”
Cô đã kiểm tra di động của bảy nữ lưu manh này, thật ra ảnh chụp bên trong cũng không nhiều. Cô đem nó xóa sạch đi, hơn nữa sau khi dạy dỗ mấy người đó, cô còn chụp ảnh chật vật của họ, phản uy hiếp. Nếu như trên mạng xuất hiện ảnh chụp của chị, như vậy những bức ảnh này cũng sẽ xuất hiện.
Nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn sau khi bị đánh của họ, Thẩm Vu Quy không nhìn được sờ lên cằm của mình.
Thật ra, bạo lực học đường ở trong nước còn không có kinh khủng như thế.
Năm đó cô ở nước ngoài……….
……………..
Phí Nam Thành cảm thấy mình nhất định là điên rồi.
Gọi điện cho thầy chủ nhiệm còn không tính, anh vậy mà còn tự mình đến nơi này.
Càng đáng sợ hơn chính là, anh rõ ràng ý thức được hành động này không thỏa đáng nhưng lúc xe đi vào cổng đại học Hoa Hạ, anh vậy mà không dừng lại.
Trong đầu anh luôn xuất hiện ánh mắt kia…Bình tĩnh, đạm mạc, giống như Tiểu Ô sáu năm trước!
Khi đó mặt mũi cô bầm dập, tuy đã thay quần áo nhưng vẫn chật vật như thế.
Sau đó dưới sự ép hỏi của anh, cô mới nói thật.
Đi du học ở nước ngoài, Hoa kiều thường bị khinh thường, có không ít người bị bạo lực học đường.
Nhưng khi đó, anh không có xúc động qua trường học giúp cô lấy lại công đạo mà chính là nói với cô: “Dưới một số tình huống, phải lấy bạo chế bạo.”
Anh không thể lúc nào cũng ở cạnh cô, chỉ có chính cô trở nên cường đại mới có thể không bị bắt nạt.
Thiếu nữ 16 tuổi cứ thể đi theo anh bắt đầu luyện võ, cô yếu ớt không nghe lại, rất khó dạy, sau đó….Sau đó cô còn chưa có xuất sư, họ liền tách ra.
Sau này trong đêm, anh vô số lần mơ thấy cô gái của anh bị một đám sinh viên mang đi, bị bạo lực học đường, nhưng anh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy, bất lực.
Két!
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, cắt ngang hồi ức của anh.
Trợ lý nhắc nhở: “Tổng giám đốc Phí, chúng ta đã đều tòa nhà dạy học xảy ra chuyện, nhưng anh yên tâm, chúng ta gọi cho thầy chủ nhiệm rất kịp thời, Thẩm tiểu thư hẳn là sẽ không…”
Anh ta còn chưa có nói xong, cửa xe đã bị mở ra, Phí Nam Thành nhanh chóng đi lên lầu.
Anh có chút lo lắng xác định tình hình vết thương của cô, giống như thấy được cô an toàn, anh mới có thể chắc chắn, sau khi Tiểu Ô rời khỏi anh, cũng rất an toàn…
…………..
Thẩm Vu Quy có chút thất thần.
Năm đó người kia nói cho cô, phải lấy bạo chế bạo.
Ngay từ đầu cô cũng không nghe lời, chỉ muốn anh giúp cô ra mặt giáo huấn đám người kia, thế nhưng từ khi anh biến mất khỏi cuộc sống của cô, cô mới phát hiện, không ai có thể đáng tin.
Cô khổ luyện học võ thuật, đánh khắp trường học không đối thủ, không còn có người dám chọc cô nữa.
Cánh tay bỗng nhiên bị va vào, Thẩm Vu Quy lấy lại tinh thần, chỉ thấy Trương Thiên Thiên hưng phấn chỉ ra ngoài cửa sổ: “Mau nhìn, soái ca!”
Thẩm Vu Quy nghiêng đầu nhìn theo.