Người Tạo Giấc Mơ

Chương 5




Người dịch: Tồ Đảm Đang

Tống Thành nhờ quan hệ giúp cho Tống Tinh Diệp học cùng trường tiểu học cho Tống Viễn. Kiểm tra đầu vào của Tống Tinh Diệp có kết quả cũng khá tốt, cuối cùng hiệu trưởng đồng ý cho cậu nhập học thẳng. Vậy nên vừa giáo trình mà Tống Tinh Diệp nhận được khi vừa khai giảng là: Lớp một – quyển hạ.

Tống Tinh Diệp rất đẹp, mà Tống Viễn ngày nào cũng sửa soạn cho cậu như một hoàng tử bé, bạn bè trên lớp đều thích chơi với cậu. Tống Tinh Diệp cố gắng để hòa vào tập thể, nhưng mỗi lần có người chạm vào là cậu nổi da gà, may mà đám con trai cũng chỉ thích khoác vai nhau, không phải cứ nắm tay như con gái, nên Tống Tinh Diệp cũng có thể chịu đựng được.

Cô giáo đã sắp đặt nhiệm vụ từ sớm, bảo học sinh về trồng đậu, dặn dò mỗi ngày phải kiên nhẫn tưới nước cho hạt mầm, đến ngày lễ lao động, đậu của bạn nào đã nảy mầm thì bạn đó sẽ được thưởng. Ngày nào Tống Tinh Diệp cũng đều rất ngoan ngoãn tưới nước cho hạt đậu, ngày nào cũng hỏi Tống Viễn: "Anh ơi, khi nào thì đậu mới nảy mầm?" Lần nào Tống Viễn cũng đều kiên nhẫn trả lời cậu sắp rồi sắp rồi.

Cũng không biết là hôm nào, dù sao thì hạt giống của Tống Tinh Diệp đã nảy mầm thật rồi. Ngày lễ lao động hôm ấy cậu ôm một chậu hoa đi, nghĩ hôm nay có thể nhận được một phần thưởng. Nhưng trời không được lòng người, vừa đi đến lớp học đã bị một bạn học chen lấn, chậu hoa trượt khỏi tay, bể luôn, mầm cũng bị mấy bạn phía trước dẫm lên bẹp dí.

Tống Tinh Diệp khóc lên đi tìm cô giáo, nói giống của mình đã nảy mầm nhưng làm bể ở trên lớp rồi, cũng bị dẫm nát rồi. Sau đó cô giáo vẫn thưởng cho cậu. Những bạn khác thì được ba cái kẹo và hai bông hoa hồng nhỏ, cô giáo cho cậu một cái kẹo và một hoa hồng nhỏ. Cô nói mặc dù hạt giống đã lên mầm nhưng cậu cầm không chắc, hi vọng rằng sau này cậu phải biết cẩn thận bảo vệ món đồ mình yêu thích.

Buổi tối khi Tống Viễn về, Tống Tinh Diệp tặng cả hoa hồng và kẹo mút hết cho Tống Viễn, cậu bám lên lưng Tống Viễn hôn anh một cái: "Anh hai sinh nhật vui vẻ!"

"Sao lại tặng anh kẹo và hoa hồng?" Tống Viễn nhìn hoa hồng nhỏ dán lên mu bàn tay mình mà khóc cười không xong.

Đứa trẻ nói: "Đây là thứ tốt nhất mà em lấy được trong hôm nay."

Vì là thứ tốt nhất, nên tặng nó cho anh.

Cậu bé vừa ăn bánh kem vừa ngủ gật, bên khóe miệng còn dính kem, Tống Viễn lau mặt rồi rửa chân cho cậu, bế cậu lên giường ngủ.

Tống Viễn nhìn hoa hồng trên mu bàn tay mình, nhất thời không biết nên để nó ở đâu. Cuối cùng vẫn phải gỡ nó xuống đặt vào trong ngăn kéo.

Trước khi ngủ chợt nhớ lại lúc nãy chỉ lo chăm cho cậu bé ăn nhanh bánh kem còn đi ngủ, vẫn chưa ước nữa.

Anh véo nhẹ gương mặt của Tống Tinh Diệp, điều ước là những ngày tháng sau này đứa trẻ trước mặt sẽ suôn sẻ bình an, luôn luôn vui vẻ.

Hôm sinh nhật của Tống Tinh Diệp, Tống Viễn ở trường cũng đón lễ quốc tế nhi đồng. Hôm ấy trường tổ chức hoạt động vui chơi thiếu nhi, đồng thời cũng có tổ chức biểu diễn tiết mục. Tống Tinh Diệp và bạn bè cậu đều đang ở trên sân khấu diễn một vở kịch "Con cá chuối", Tống Tinh Diệp diễn vai con cá chuối, Tống Viễn ở dưới chụp hình điên cuồng cho cậu.

Sau khi biểu diễn xong, mọi người đi đến các lớp học chơi trò chơi, Tống Tinh Diệp chạy đi tìm Tống Viễn, Tống Viễn khen cậu diễn hay, rất tốt. Chu Hoa và Ngô Dũng cũng khen theo.

Ngô Dũng còn nói: "Tôi thấy bạn nữ bên cạnh ông, thắt hai cái bím tóc á, cô ấy cũng dễ thương ha." Châu Hoa gật đầu theo.

Tống Tinh Diệp hỏi Tống Viễn: "Cô ấy dễ thương không?"

Thật ra ngoài Tống Tinh Diệp ra Tống Viễn không chú ý xem người khác, nhưng cảm thấy con nít thì chắc ai cũng dễ thương, nên cũng gật đầu theo.

Tống Tinh Diệp căng mặt ra: "Dễ thương bằng em không?"

Chu Hoa hớn hở: "Tinh Tinh, ông là con trai, ông là đẹp trai. Chúng ta không cần dễ thương nha."

Tống Tinh Diệp không chịu: "Em vừa đẹp trai vừa dễ thương."

Tống Viễn ra hiệu với họ, Chu Hoa và Ngô Dũng nín cười: "Đúng đúng đúng, ông nói sao cũng đúng hết á."

Hôm nay là sinh nhật của Tống Tinh Diệp, họ đều chúc mừng sinh nhật cho cậu, sau khi Tống Viễn dắt cậu về nhà thì cho cậu tự chơi một mình trước, xem tivi, rồi lại nói thấy lo lo, tối nay Tống Thành sẽ về ăn tối cùng cậu.

Tống Viễn phải ra ngoài dùng cơm với bạn bè trước, là do giáo viên tổ chức, cả lớp không ai xin vắng mặt nên Tống Viễn cuối cùng vẫn chọn đống ý đi. Tống Tinh Diệp bảo sẽ đợi anh về cùng ăn bánh kém, Tống Viễn cười đồng ý.

Đợi mãi đợi mãi, Tống Tinh Diệp ngồi ngủ luôn trên ghế sofa. Khi Tống Viễn về đến thì thấy cậu bé chống hai tay lên gò má, đầu cứ gật gà gật gù. Anh đi đến định ẵm Tinh Tinh lên giường ngủ, vừa chạm vào thì cậu bé đã thức rồi.

"Anh hai về rồi!" Tinh Tinh cười lên, chưa được bao lâu thì lại hơi tức giận.

"Trễ quá nha, em xem hết hoạt hình luôn rồi đó."

Tống Viễn xin lỗi một cách chân thành, đảm bảo sẽ không có lần sau nữa.

Tống Viễn châm nến lên, mỉm cười bảo cậu ước đi. Tống Tinh Diệp hỏi anh ước gì cũng có thể thành hiện thực sao? Tống Viễn nói: "Đúng vậy, em ước nghiêm túc thì điều ước có thể thành sự thật."

Tống Tinh Diệp gật đầu, chắp hai tay lại: "Vậy em ước nghiêm túc đây."

"Sau này anh hai đều phải ăn sinh nhật cùng với em." Cậu bé nói xong thì thổi nến.

Tống Viễn đồng ý, nói sau này mỗi lần qua sinh nhật anh đều sẽ ở cùng cậu.

Khi Tống Tinh Diệp học lớp bốn, Tống Tinh Diệp vừa đúng lúc học lớp chín. Tháng sáu bận rộn, sắp chuẩn bị thi vào cấp ba rồi. Sau khi Tống Viễn vào học lớp chín thì làm thủ tục ở ký túc xá trường, để tiện cho việc học lớp tự học buổi tối.

Tống Tinh Diệp đã không còn "không biết điều" như hồi nhỏ nữa, cậu nghe Tống Thành nói thi tốt nghiệp cấp hai khá quan trọng, cậu cũng không còn quấn lấy Tống Viễn bắt anh cùng mình ăn sinh nhật như trước kia nữa.

Hôm ấy cậu và Tống Thành cùng nhau ra ngoài ăn, ăn món lẩu mà cậu thích nhất, về nhà tắm xong cậu đã định đi ngủ sớm rồi. Vừa chui vào chăn đã nghe thấy tiếng mở cửa. Tống Thành đã ngủ từ sớm rồi, người về lúc này... là Tống Viễn? Cậu kinh ngạc vui vẻ tụt xuống giường.

Khi cậu vừa đi ra khỏi phòng, Tống Viễn đang cởi giày. Tống Tinh Diệp chạy sang ôm lấy anh giống như hồi nhỏ: "Anh! Sao anh về vậy!" Giọng nói của cậu rất nhỏ, sợ làm Tống Thành tỉnh giấc, nhưng vẫn nghe ra được sự vui vẻ ấy.

Tống Viễn ôm lấy cậu: "Cùng em trải qua sinh nhật chứ, Tinh Tinh sinh nhật vui vẻ."

Tống Tinh Diệp vui vẻ quá trời, cứ toét miệng cười ngốc. Khi mở hộp bánh kem ra, giống như cậu nhớ lại điều gì đó: "Anh, anh sắp thi rồi, về sinh nhật với em như vậy có lãng phí thời gian không?"

Rồi cậu giống như thấy hơi tự trách: "Em thế này có phải không hiểu chuyện quá không?"

Tống Viễn xoa lên mái tóc của cậu: "Tinh Tinh tóc dài rồi này, ngày mai đi cắt đi. Không lãng phí thời gian, cùng em mà sao gọi là phí thời gian được?"

Anh cặm nến lên: "Với anh em không cần phải hiểu chuyện."

Tống Tinh Diệp lại bắt đầu cười ngốc: "Sao anh lại tốt như vậy nhỉ?"

Cậu ước: "Điều ước năm nay là hi vọng anh có thể thi thật tốt!"

Ánh sáng của ngọn nến ngày hôm đó là màu vàng ấm áp, Tống Tinh Diệp nhắm mắt lại ước, nên cậu không biết rằng, người đang ngồi đối diện ngay lúc bấy giờ đang nhìn cậu, và cũng đang cười ngốc.

- -----oOo------