Từ trong chiếc đầu bay ra một viên châu màu đỏ rực. Mặc Triều Bạch vui mừng bắt lấy để viên châu vào lòng bàn tay. Bạch Tuộc này tu luyện đã mấy ngàn năm. Viên châu trong cơ thể nó là mệnh hỏa rất thích hợp để Mạch Ngôn nâng cao tu vi. Nhét viên Hỏa Linh Châu vào ngực, Mặc Triều Bạch lại tiếp tục chui vào lòng biển Tầm Châu. Tìm ra cái lỗ đã bị Bạch Tuộc xé rách. Mặc Triều Bạch ở trong lòng biển kết hợp với tộc trưởng Thanh Khâu bên ngoài nhanh chóng lấp lại cái lỗ. Sau đó còn cẩn thận vẽ một pháp trận phong ấn lên đó, tránh cho một ngày nào đó lại xuất hiện thêm một con gì đó khổng lồ đục cái lỗ này.
Về đến thiên giới Mặc Triều Bạch cứ để một thân y phục ướt như thế chạy đến điện thái tử. Chưa bước vào cửa đã thấy Mạch Ngôn đang đi qua đi lại ngoài cửa viện giống như đang chờ đợi ai.
Mặc Triều Bạch cười cười nhìn Mạch Ngôn. Tuy miệng nói thế nhưng thừa biết chẳng bao giờ có chuyện thái tử điện hạ đứng ngoài cửa chờ đợi y. Cũng không chờ đợi Mạch Ngôn trả lời. Mặc Triều Bạch móc viên Hỏa Linh Châu từ trong ngực ra, nâng đến trước mặt Mộ Khanh Trần như đang dâng cho y một báu vật. Mộ Khanh Trần đang chờ đợi Mặc Triều Bạch, biết y khi quay về nhất định sẽ tìm đến mình đầu tiên. Nhưng khi trông thấy Mặc Triều Bạch một thân y phục ướt nhẹp, mặt mũi tái nhợt như thế lại cầm viên Hỏa Linh Châu cho mình. Mộ Khanh Trần đau lòng không nhìn đến viên châu đó mà nhìn về phía cánh tay đang chảy máu của Mặc Triều Bạch.
"Tay của ngươi!"
"Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ."
Đáng ra lúc này chiến thần nên ngoan ngoãn ngậm miệng mà giả vờ mệt mỏi ngả vào lòng thái tử điện hạ. Nhưng y lại vẫn cứng miệng không nhìn ra khuôn mặt đang đau lòng của Mộ Khanh Trần lập tức cứng lại khi nghe y bảo không sao. Mộ Khanh Trần đang muốn bỏ qua tất cả dìu Mặc Triều Bạch vào trong để mình tự tay chăm sóc. Nhìn đến vết thương một đường ngâm nước mà tái nhợt vẫn không ngừng chảy máu. Lo lắng hỏi Mặc Triều Bạch chỉ nhận được câu trả lời "Không sao!". Câu nói này khi còn ở trần gian Mặc Triều Bạch đã lừa Mộ Khanh Trần biết bao lần. Lửa giận ngập trời bốc lên tận đầu Mộ Khanh Trần, y nghĩ một đằng lại nói một nẻo.
Sau đó bỏ đi vào trong viện, cũng không thèm nhìn viên châu đỏ rực đang nằm gọn trong lòng bàn tay Mặc Triều Bạch.
Ánh sáng trong mắt Mặc Triều Bạch vụt tối đi. Y còn vui vẻ tưởng Mộ Khanh Trần lo cho vết thương của mình. Mặc Triều Bạch nở nụ cười tự cười mỉa mai mình. Đào Đào cầm theo một viên linh đơn từ trong viện chạy ra, chưa kịp nói gì đã bị nhét vào tay viên hỏa châu.
"Đưa cho thái tử điện hạ!"
Rồi xoay người đi mất.
Thực ra đối với chiến thần chinh chiến nhiều năm như Mặc Triều Bạch, vết thương này quả thật chẳng đáng là gì. Y cũng chẳng thèm tìm đến Dược Y điện. Chỉ về chỗ của mình để cho tiểu tiên đồng rắc một ít thuốc cầm máu, sau đó tùy tiện cột một mảnh vải. Thế là xong.
Trầm Du nghe tin Mặc Triều Bạch bị thương có đến thăm y một lần. Tiện thể đem đến rất nhiều loại thuốc, cùng y trò chuyện một lúc lại vội vã trở về đảo nhỏ tại Đông Hải. Mặc Triều Bạch không hiểu ai đã báo tin mà chúng tiên trong thiên giới đều biết y bị thương. Mọi người tranh nhau đến thăm, quà cáp lũ lượt. Chưa bao giờ điện Chiến Thần của y lại nhộn nhịp như thế. Đau đầu chào hỏi, cảm tạ.. đến khi tiếp hết toàn bộ chúng tiên thì đã là mười ngày sau. Vết thương của y cũng hoàn toàn khỏi hẳn.
Trưa hôm sau Mặc Triều Bạch đi đến điện mà công chúa Cửu Hoa đang ở tạm.
Mặc Triều Bạch được tiên nga mời đến một gian phòng khách. Một lát sau Cửu Hoa cũng đến gặp y.
Cửu Hoa là công chúa Thanh Khâu lại qua lại với thiên giới khá lâu. Nên tìm hiểu rất nhiều về nơi này. Cô biết rõ vị Chiến Thần này quan trọng thế nào với Thiên Đình. Nên trước đây rất là kính trọng Mặc Triều Bạch. Nhưng sau khi ở lại nơi này đã nghe chúng tiên bàn tán về chuyện chiến thần Bạc Vân si mê thái tử Mạch Ngôn. Ngày nào cũng đến tại điện thái tử. Tuy thái độ thái tử rất lạnh nhạt, nhưng trong mắt người đang yêu. Như thế cũng đủ để Mặc Triều Bạch trở thành kẻ địch của cô nàng. Cửu Hoa cũng chẳng gọi thiên nga pha trà mời Mặc Triều Bạch. Vừa vào phòng đã hỏi ngay vấn đề.
"Không biết Chiến Thần tìm ta có việc gì?"
Mặc Triều Bạch cũng chẳng dài dòng.
"Nghe nói công chúa có một viên Hỏa Linh Châu."
"Ồ! Ngài đang nói đến thứ này!"
Cửu Hoa xòe tay ra viên Hỏa Linh Châu rực rỡ đang nằm gọn trong bàn tay của cô nàng.
"Ở đâu ngươi có!"
"Thái tử điện hạ cho ta!"
Mặc Triều Bạch nhíu mi nhìn xuống cô nàng.
"Tại sao thái tử lại cho ngươi thứ này?"
Bỗng dưng chiến thần bộc phát khí thế áp bức như vậy. Làm cho Cửu Hoa bị dọa sợ mà rụt rè trả lời.
"Mạch ca ca muốn nó hỗ trợ cho ta trong việc tu luyện pháp thuật hệ hỏa."
Biết mình đã vô tình dọa cho cô nương trước mặt sợ hãi. Mặc Triều Bạch bèn dịu giọng.
"Đa tạ!"
Sau khi gặp công chúa Cửu Hoa, Mặc Triều Bạch bay về phía mỏm đá bên dãi ngân hà. Cứ ngồi im lặng nơi đó, nhìn con sông ngân hà dập giờn trôi nổi.
Bây giờ thì Mặc Triều Bạch đã hoàn toàn chắc chắn Mạch Ngôn thật sự rất ghét mình. Ngay cả viên châu mình tặng cho y cũng không thèm giữ lại. Nhớ đến trước đây khi Mạch Ngôn là Mộ Khanh Trần quan tâm chăm sóc mình thế nào, mỗi một thứ Mặc Triều Bạch đưa cho Mộ Khanh Trần y đều cẩn thận giữ gìn. Vậy mà khôi phục tiên thể của mình Mộ Khanh Trần đã quên sạch sẽ mọi thứ về y. Còn gì đau đớn hơn người mình yêu sâu đậm lại đối với mình như thế.
Mặc Triều Bạch vốn dĩ muốn đời này theo đuổi Mộ Khanh Trần, để y có thể yêu mình thêm lần nữa. Như thế chuyện Mộ Khanh Trần quên mình cũng chẳng đáng là gì. Nhưng hết lần này đến lần khác Mạch Ngôn cự tuyệt tất cả mọi thứ từ y. Nếu là bình thường Mặc Triều Bạch cũng chẳng để vào lòng. Cự tuyệt cũng kệ y mặt dày theo đuổi là được. Nhưng bây giờ lại tồn tại công chúa Cửu Hoa. Theo như những việc Mặc Triều Bạch chắp vá được sợ rằng công chúa Cửu Hoa này có trọng lượng rất lớn trong trái tim Mộ Khanh Trần. Ở bên cô nàng Mặc Triều Bạch phát giác Mạch Ngôn cười nhiều hơn, không dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn nàng ấy. Nếu Cửu Hoa có thể làm Mạch Ngôn hạnh phúc, Mặc Triều Bạch tình nguyện buông tay.
Mặc Triều Bạch suy nghĩ đến tất cả mọi chuyện một lần, cứ ngồi nơi đó không biết trải qua bao lâu. Đến khi tiểu tiên đồng nhà mình chạy đến thông báo Thiên Quân đang bàn bạc với chúng quan ở đại điện. Lúc này Mặc Triều Bạch mới khôi phục tinh thần.
Tới đại điện đã trông thấy một hàng văn võ xếp dài hai bên. Chiến Thần có vị trí cao nhất trong hàng quan võ. Nên y đi đến nghiêm trang đứng ở đầu hàng. Nhìn đến Thiên Quân trên cao, tầm mắt đã liếc thấy Mạch Ngôn đang ngồi cạnh bên. Vừa vặn Mạch Ngôn cũng nhìn về phía này. Bốn mắt giao nhau, nhưng Mặc Triều Bạch lại vội vã dời tầm mắt trở về.
Từ lúc gặp Mặc Triều Bạch trở về từ biển Tầm Châu đến bây giờ đã hơn hai mươi ngày. Trong khoảng thời gian này y giống như bốc hơi đi mất. Chẳng thèm đến điện thái tử giống mọi khi. Một vài ngày đầu Mạch Ngôn còn giận dỗi không thèm để ý, nhưng lại qua vài ngày không kềm lòng được mà bảo Đào Đào đi thăm dò. Nhưng Đào Đào cũng không thu thập được tin gì. Chẳng ai biết Chiến Thần đi đâu. Hỏi tiên đồng trong điện Chiến Thần, ai cũng nói mình không biết. Bây giờ gặp Mặc Triều Bạch ở đây Mạch Ngôn phát hiện y đã gầy đi một ít. Đôi mắt lấp lánh sao trời chẳng thèm nhìn mình lấy một lần.
Mạch Ngôn tức giận.
Rất tức giận.
Rõ ràng Mặc Triều Bạch có lỗi vì đã lừa dối y, tại sao đến bây giờ lại trông như Mạch Ngôn chính là người gây chuyện.
"Thái tử thấy thế nào?"
Tiếng Thiên Quân kéo suy nghĩ Mạch Ngôn quay trở lại. Nhìn khuôn mặt bất ngờ của Mạch Ngôn Mặc Triều Bạch bèn đứng ra giải vây cho y.
"Thiên Quân! Ta bằng lòng đến hỗn độn tu bổ kết giới."
"Không thể!"
Mạch Ngôn đứng lên.
"Ta thân là thái tử thiên tộc. Bảy trăm năm qua chưa làm gì giúp ít cho muôn dân. Nay xin phụ quân cho phép con được đi đến hỗn độn."
Mặc Triều Bạch cũng không yếu thế.
"Bên trong hỗn độn có rất nhiều thuật pháp từ thuở hồng hoang còn lưu lại, lại còn thêm nhiều quái thú đã bị nhốt trong đó rất lâu. Thứ cho ta nói thẳng với pháp lực hiện tại của thái tử điện hạ nếu vào trong đó e rằng rất khó để toàn thân trở ra."
Mạch Ngôn đi xuống đứng trên một bậc thang đối diện với Mặc Triều Bạch.
"Chiến thần là đang nói mình mạnh mẽ hay sao?"
Mặc Triều Bạch cụp mắt nhìn xuống nền điện.
"Không dám! Chỉ là nếu vào hỗn độn phải cần người có kinh nghiệm hiểu rõ các loại thuật pháp. Mà thái tử điện hạ chưa từng ra chiến trận."
Mạch Ngôn chỉ trừng mắt nhìn Mặc Triều Bạch.
"Ý ngươi nói ta còn nhỏ!"
"Ta chưa từng nói như vậy!"
Không khí căng thẳng leo thang, đám văn võ bá quan hết nhìn Mặc Triều Bạch lại nhìn đến thái tử Mạch Ngôn. Cớ gì mà hai người lại giống như đang giận dỗi nhau như vậy.
"Phụ thần! Ta nhất định phải đi đến đó!"
"Không thể!"
Nghe tiếng nói dứt khoát chém đinh chặt sắt của Mặc Triều Bạch đã chọc cơn giận Mạch Ngôn đi đến đỉnh điểm.
"Mặc Triều Bạch! Ngươi dám cản ta!"