Nhưng mà Mộ Khanh Trần ngủ không được ngon, chỉ toàn gặp ác mộng hành hạ. Đến khi giật mình tỉnh giấc đã thấy Mặc Triều Bạch đang dùng khăn lau đi mồ hôi trên mặt của mình. Khi Mộ Khanh Trần nhắm mắt ngủ một lát, Mặc Triều Bạch cũng an ổn ngủ bên cạnh. Nhưng một lúc lại bị tiếng la hét của Mộ Khanh Trần đánh thức. Không biết y mơ thấy gì mà kêu la không ngừng, tay chân còn vùng vẫy loạn xa. Đến khi Mặc Triều Bạch dỗ y yên lặng một lúc thì mồ hôi trên trán y lại túa ra. Mặc Triều Bạch nhẹ nhàng lấy khăn lau, nhưng đồng thời đánh thức Mộ Khanh Trần. Đôi mắt Mộ Khanh Trần cứ mở lớn nhìn chằm chằm khoảng không như thế, Mặc Triều Bạch bất giác cảm thấy lo lắng.
"Mơ thấy gì mà cứ ú ớ mãi như thế?"
"Không nhớ nữa!"
Mộ Khanh Trần nói thật, y chỉ nhớ mình trãi qua một giấc mộng kinh khủng. Nhưng tỉnh dậy lại không nhớ đó là gì.
"Chắc là do dạo này lo nghĩ quá nhiều, nghĩ ngơi thư giãn vài hôm."
Lại kéo chăn đắp cho Mộ Khanh Trần.
"Ngủ thêm một lúc!"
Chờ đến khi tiếng thở Mộ Khanh Trần đều đặn. Mặc Triều Bạch mới dừng cánh tay đang vỗ về lưng của Mộ Khanh Trần. Mặc Triều Bạch nhớ rõ dạo trước đây dù trải qua khó khăn nguy hiểm thế nào, chỉ cần nằm trong lòng của y Mộ Khanh Trần sẽ ngủ rất ngon. Nhưng hôm nay lại không như vậy.
Lúc chiều khi nghe đến Thanh Vân Cốc, y đã phát hiện Mộ Khanh Trần trở nên bồn chồn, nên Mặc Triều Bạch cố tình tìm mọi cách dỗ cho y vui. Vậy mà khi ngủ lại nghĩ về chuyện đó đến nỗi còn nằm mơ sợ thành ra như thế. Mặc Triều Bạch nhíu mày, ánh sáng trong mắt chợt lóe.
"Triều Âm!"
Mấy ngày nay hai người cùng nhau lưu lại tiểu viện. Chẳng làm gì, chỉ là đánh cờ, đọc sách đôi khi nắm tay nhau đi ăn một bát mình. Cùng nhau đến trà lâu nghe tiên sinh kể chuyện. .
Trong thành dạo gần đây rộ lên một tin đồn, bỗng dưng có một tổ chức mới xuất hiện tên là Sơn Hà Cung. Chuyên đi thu thập các môn phái nhỏ lẻ sát nhập về mình. Nếu môn phái nào chống cự sẽ bị tàn sát không khoan nhượng. Mà Ma Thần Cung gia tộc đứng đầu trong ngũ đại gia tộc, từ khi cung chủ Cố Triều bị Mộ Khanh Trần gϊếŧ chết. Ma Thần Cung chẳng còn ai có thể lãnh đạo. Vì thế không chịu nổi một kích của Sơn Hà Cung. Hiện tại cái tên Ma Thần Cung đã hoàn toàn bị xóa xổ khỏi ngũ châu.
Liên hệ những tin tức này lại Mộ Khanh Trần đã đoán ra được cung chủ Sơn Hà Cung hiện tại là ai. Kẻ ra lệnh bắt sống Mộ Khanh Trần không cho bất kỳ ai thương tổn y chỉ có thể là Triều Âm. Mặc Triều Bạch đã nhận ra điều đó ngay khi Trang Liễu Niên ngã xuống. Trên người lão tiết ra một loại kịt độc màu đen. Chỉ cần ngửi mùi của nó Mặc Triều Bạch đã nhận ra, chính là loại thuốc độc được điều chế từ hoa Diệp Hà Sơn. Loại hoa này chỉ tồn tại trong Thanh Vân Cốc.
Khi còn là Bạch Ức Quân y thỉnh thoảng y cũng hay đến Thanh Vân Cốc làm vài chén rượu với cốc chủ Triều Nhai. Loại rượu này do tự tay Triều Âm ủ từ hoa Diệp Hà Sơn. Hoa Diệp Hà Sơn này bình thường không hề có độc. Nhưng chỉ cần thấm một ít nước lên cánh hoa. Đợi cánh hoa trở nên trong suốt, sau đó đem ngâm chúng với vài loại độc vật. Khi ấy nó sẽ trở thành một loại độc không có thuốc giải. Đặc biệt ở chỗ chất độc tuy lan truyền khắp toàn thân nhưng không để lộ một tý biểu hiện gì. Dù có là danh y cũng không thể tìm ra nó. Muốn tiêu trừ độc tố này chỉ có thể dùng cách như Trang Liễu Niên từng làm. Đó chính là bổ dương thải âm. Có thể ngay từ đầu Triều Âm đã nhắm vào nhược điểm mong muốn bất tử của Trang Liễu Niên mà lừa lão uống loại độc tố này.
Sở dĩ Mặc Triều Bạch và Mộ Khanh Trần vẫn cứ ở lại tiểu viện, mặc cho bên ngoài đang sôi sùng sục về Sơn Hà Cung. Bởi vì ngay khi thả cho Lục Ly đi đồng nghĩa với việc cả hai đã thông báo cho Sơn Hà Cung biết họ đang ở nơi này. Mộ Khanh Trần không có ý định tiếp tục trốn tránh Triều Âm.
Trước đây chỉ có một thân một mình nên mới lo ngược xuôi đủ chuyện. Bây giờ bên cạnh lúc nào cũng có Mặc Triều Bạch. Mộ Khanh Trần cảm thấy dù trời sập xuống y cũng chẳng mảy may lo sợ chút nào.
Mà Mặc Triều Bạch đang còn muốn nhanh chóng giải quyết tên Triều Âm này. Trước đây đã muốn đến Thanh Vân Cốc tìm Triều Âm tính sổ, nhưng lại vướng quá nhiều chuyện. Nay vừa đúng gã lại chính là cung chủ Sơn Hà Cung. Quả thật vẹn cả đôi đường.
Nhưng mà hai người cũng không thể ở trong tiểu viện này đợi bọn chúng tìm đến được. Nên hôm nay hai người quyết định tay trong tay đi dạo về phía ngoại thành.
Đã năm ngày trôi qua kể từ lúc Mặc Triều Bạch thả Lục Ly đi. Theo như Mộ Khanh Trần suy đoán, nếu không có chuyện đại sự gì. Hẳn là Triều Âm nên tìm đến đây rồi. Vừa đi vừa nói chuyện vậy mà trời đã quá trưa, trông thấy một quán nhỏ bên đường. Mộ Khanh Trần bèn kéo tay Mặc Triều Bạch đi về phía đó.
Buổi trưa quán cũng khá vắng, chỉ có vài người. Vốn dĩ cũng không định ăn gì nên hai người chỉ gọi một ấm trà lạnh và một đĩa bánh bao. Chủ quán là một ông lão da mặt nhăn nheo xấu xí. Tay run run mang ấm trà để trên bàn, nhưng chủ quán còn chưa kịp quay đi Mặc Triều Bạch đã đổ toàn bộ ấm trà xuống đất.
Khách nhân xung quanh thấy hành động vô lễ của Mặc Triều Bạch thì xì xào bàn tán.
Lão chủ quán không hề tỏ ra giận giữ với hành động này của Mặc Triều Bạch mà chỉ im lặng đứng nhìn. Đến khi Mặc Triều Bạch nắm lấy bàn tay đang để trên đùi của Mộ Khanh Trần hôn một cái. Lúc bấy giờ chủ quán mới có phản ứng. Lão bay đến ý đồ chụp lấy bàn tay Mộ Khanh Trần kéo ra. Nhưng Mặc Triều Bạch đâu để lão được như ý, lập tức ôm lấy Mộ Khanh Trần bay lùi về sau.
Chụp hụt tay, lão chủ quán tức giận vỗ nát chiếc bàn.
"Ầm!"
Làm cho những vị khách quan đang to tiếng xì xào lập tức hoảng sợ bỏ chạy. Một lúc sau nơi này chỉ còn lại ba người. Mộ Khanh Trần, Mặc Triều Bạch và lão chủ quán. Hay nói đúng hơn là Triều Âm.
Triều Âm xé bỏ lớp dịch dung khuôn mặt của gã lại xuất hiện lần nữa trước mặt Mộ Khanh Trần.
"Mới có vài tháng không gặp mà Khanh Trần đã đi theo người khác rồi. Thật làm cho ta cảm thấy mất mát a!"
Ánh mắt gã nhìn Mộ Khanh Trần không hề che dấu du͙ƈ vọиɠ của mình. Mặc Triều Bạch lập tức kéo Mộ Khanh Trần ra sau lưng mình, tránh đi ánh mắt của của Triều Âm.
"Lại còn dám để cho hắn nắm tay. Mau buông ra!"
Lời nói vừa dứt Triều Âm đã đánh một chưởng về phía Mặc Triều Bạch.
Mặc Triều Bạch vẫn không buông tay Mộ Khanh Trần ra mà ôm lấy eo y bay về một góc. Sau đó cúi đầu dặn dò Mộ Khanh Trần.
"Đợi ta một lát!"
Mộ Khanh Trần cũng không ngăn cản mà chỉ nắm lấy ống tay áo Mặc Triều Bạch.
"Cẩn thận một chút!"
"Uh!"
Sợ Mộ Khanh Trần lại lo lắng, Mặc Triều Bạch trịnh trọng nhìn vào mắt Mộ Khanh Trần. Rồi rút roi bạc ra bay đến ngăn chặn Triều Âm đang lao tới bên này.
Song phương đánh nhau long trời lở đất. Phá nát cả quán nhỏ mà Triều Âm dựng lên. Từng cuộn khói đen theo uy lực của chưởng pháp Triều Âm liên tục đập về phía Mặc Triều Bạch. Nhưng Mặc Triều Bạch đã dùng roi bạc nhanh nhẹn đánh tan. Nếu là lúc thần lực Mặc Triều Bạch toàn thịnh mười Triều Âm cũng không đáng để y bỏ ra quá nhiều thời gian giải quyết như bây giờ. Hiện tại thần lực mất đi gần hết mà Triều Âm vài tháng nay đã tập trung bế quan luyện công pháp độc môn của mình. Nên hai bên cứ bất phân thắng bại mà đánh nhau liên tục hai canh giờ.
"Đùng!"
Chưởng lực của Mặc Triều Bạch và Triều Âm va chạm trực tiếp khiến cả hai đều bị bắn ra xa. Làm cho Triều Âm ổn định thân hình một lúc mới đứng vững. Mặc Triều Bạch cũng không khá hơn, được Mộ Khanh Trần bay đến đỡ lấy, giúp Mặc Triều Bạch đứng vững. Mộ Khanh Trần lo lắng nhìn nét mặt của Mặc Triều Bạch.
"Người sao rồi?"
"Đừng lo!"
Nói rồi Mặc Triều Bạch vỗ vỗ mu bàn tay của Mộ Khanh Trần. Triều Âm đã mê mẩn Mộ Khanh Trần từ lần đầu tiên gặp mặt. Bây giờ lại chính mắt nhìn thấy Mộ Khanh Trần thân mật với Mặc Triều Bạch, làm cho gã vì tức giận mà hoàn toàn bộc phát sức mạnh. Từng luồn khí đen theo linh lực của gã bao bọc xung quanh cơ thể. Mắt gã hoàn toàn đã bị màu đỏ che lấp.
"Ta sẽ gϊếŧ ngươi! Lúc ấy Khanh Trần sẽ mãi mãi thuộc về ta.. ha.. ha.."
Bây giờ Triều Âm giống như là đã tẩu hỏa nhập ma. Mộ Khanh Trần thấy gã như thế nội tâm bất giác lo sợ. Triều Âm trước mặt giống như một màn hung thú Hỗn Độn. Y sợ hãi mà kéo lại Mặc Triều Bạch đang chuẩn bị đến đó.
"Chúng ta cùng lên!"
Mặc Triều Bạch vuốt nhẹ gò má vì lo lắng mà lạnh ngắt của Mộ Khanh Trần.
"Không được, hiện tại cơ thể Triều Âm chỉ toàn là độc. Thân thể ta là thần bất tử bất diệt. Độc này không ảnh hưởng gì đến ta. Ngoan! ở đây đợi ta một lát, ta sẽ xong ngay thôi."
"Nhưng.."
Chưa kịp để Mộ Khanh Trần nói hết câu Triều Âm lúc nãy hãy còn đứng cách xa bọn họ mà bây giờ đã đối diện Mặc Triều Bạch.
Mặc Triều Bạch vung tay đẩy Mộ Khanh Trần ra phía xa.
"Muốn gϊếŧ ta! Phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không?"
Rồi tiếp tục triền đấu với Triều Âm. Lại trải qua một canh giờ, mặt trời đã bắt đầu khuất núi. Lúc này Triều Âm mới bị một chưởng của Mặc Triều Bạch mà bay ngược về sau, xô ngã liên tiếp vài thân cây.
"Ọc!"
Gã ói ra một ngụm máu, rồi lồm cồm bò dậy. Trong tay gã lại xuất hiện một cây trâm màu xanh biếc. Không để cho đối thủ kịp trở tay Triều Âm đã phóng cây trâm đó về phía Mặc Triều Bạch. Đứng quan sát từ xa Mộ Khanh Trần đã trông thấy trong tay Triều Âm phóng đến là cái gì. Trái tim hẫng một nhịp cả người không kịp suy nghĩ mà chạy đến.
"Phệ Hồn Trâm!"
Chính là cây trâm lúc xưa gã sát thủ đã dùng để đối phó Mộ Khanh Trần. Tưởng rằng mình đã đánh rơi ở nơi nào. Ai ngờ là đêm đó Triều Âm đã lấy được.
Bởi vì Mộ Khanh Trần đứng ở khoảng cách quá xa nên cho dù sử dụng thuật di chuyển cũng không thể nhanh bằng Triều Âm. Phệ Hồn Trâm lơ lửng trên đầu Mặc Triều Bạch. Nhưng chưa kịp tỏa ra sức mạnh đã bị Mặc Triều Bạch một tay bắt được.
"Ngươi định dùng thứ này để đối phó với ta sao?"
Không chỉ Mộ Khanh Trần mà cả Triều Âm cũng hoàn toàn không ngờ được sự việc xảy ra.
"Tại sao nó lại không có tác dụng với ngươi?"
Mặc Triều Bạch không trả lời mà chỉ nhíu mi nhìn Triều Âm. Lúc này Mộ Khanh Trần đã đứng bên cạnh Mặc Triều Bạch, hướng ánh mắt căm thù nhìn về phía Triều Âm.
"Làm sao ngươi biết cách sử dụng cây trâm này?"
"Cây trâm này là vật của ta."
Nghe Triều Âm trả lời như thế làm cho Mặc Triều Bạch cười dài.
"Không phải đây chính là cây trâm mà ngươi lừa Tử La để lấy hay sao?"
Triều Âm hoàn toàn giật mình khi nghe được trên Tử La từ trên miệng của Mặc Triều Bạch.
"Sao ngươi biết được chuyện đó?"
"Ta không những biết điều đó, còn biết được thực ra ngươi không phải là Triều Âm."
Mặc Triều Bạch ung dung nắm tay Mộ Khanh Trần nói tiếp.
"Ngươi chính là phần ác năm đó bị chính Dạ Tịch Ma Quân phong ấn ở dưới chân núi côn luân."
Hoàn toàn không thể ngờ có một người trên cõi đời này lại nhìn ra chân thân của mình, khiến cho Triều Âm như hóa đá mà nhìn Mặc Triều Bạch trân trân.