Hai người hăng hái đánh cờ đến khi Trang Nam Hành quay về quản gia A Thanh vẫn chưa thắng được bàn nào. Biết bọn chúng có chuyện cần thương lượng nên Mặc Triều Bạch lập tức ra về. Quản gia A Thanh còn rất lưu luyến mà nhìn theo Mặc Triều Bạch, rất lâu rồi gã mới tìm được người đánh cờ giỏi như vậy.
Dù mang tiếng làm hộ vệ bên cạnh Trang Nam Hành nhưng Mặc Triều Bạch biết, sở dĩ hắn giữ Mặc Triều Bạch lại vì vẫn chưa tìm ra công thức loại thuốc mà Mặc Triều Bạch đã đưa cho hắn. Nên việc Mặc Triều Bạch cần làm trong Trường Môn Tông chỉ là xuất hiện cho có mà thôi. Ung dung ra khỏi cổng Trường Môn Tông một lúc đã trông thấy Mộ Khanh Trần đang đứng ở một góc tối. Mặc Triều Bạch nắm tay Mộ Khanh Trần kéo y lại gần mình.
"Lại chạy đi đâu?"
Mộ Khanh Trần cười hề hề giống như con mèo nhỏ dụi má vào bàn tay rộng rãi của Mặc Triều Bạch.
Mặc Triều Bạch không hề bất ngờ khi nghe Mộ Khanh Trần nói thế. Với tính tình của Mộ Khanh Trần làm sao mà chịu ngồi im như mong muốn của Mặc Triều Bạch được. Y kéo cái cằm nhọn của Mộ Khanh Trần lên. Ánh mắt vô cùng cưng chiều.
"Tra được những gì?"
Mộ Khanh Trần quả thật mệt mỏi, thở dài thật sâu. Đầu dựa vào bả vai của Mặc Triều Bạch.
"Theo hắn một ngày chỉ là đi tìm một vài vị đại phu để chữa căn bệnh khó nói của hắn thôi!"
Mặc Triều Bạch nhướng mi nhìn Mộ Khanh Trần.
"Đi xem đại phu mà từ sáng đến tối?"
Câu hỏi của Mặc Triều Bạch càng khiến cho Mộ Khanh Trần đau đầu vội vàng kể khổ.
"Đâu chỉ xem, còn phải thăm khám. Vị đại phu này cũng thật lắm trò, bày ra cơ man nào là dụng cụ!"
Hàng mi dày của Mặc Triều Bạch càng giương lên cao.
Biết mình lỡ lời Mộ Khanh Trần bèn lấp liếm.
"Lúc hắn khám ta tuyệt đối không nhìn! Ta cũng không thèm nhìn cái đó của gã."
Mặc Triều Bạch hài lòng cười cười nhéo má Mộ Khanh Trần.
"Ngoan!"
Phía mình đã báo cáo xong, bây giờ Mộ Khanh Trần hỏi tới chuyện của Mặc Triều Bạch.
"Vậy còn phía gã quản gia, người có moi được tin tức gì không?"
"Cũng chẳng có tin gì hữu dụng."
Mộ Khanh Trần gật đầu thừa biết điều đó. Nhìn là biết gã quản gia không phải là kẻ dễ bị lừa. Nếu gã dễ dàng khai ra vậy chức quản gia này của gã cũng khỏi cần làm nữa.
"Nhưng cũng không uổng công hạ mình đánh cờ với hắn. Hắn nói cho ta biết người trị thương cho Trang Nam Hành là Trang Liễu Niên. Tên Trang Liễu Niên theo ta được biết hắn không hề biết tí gì về y thuật mà võ công của hắn cũng không cao lắm."
"Cho nên người nghi ngờ sau lưng hắn có cao nhân!"
Mặc Triều Bạch gật gù.
"Chắc chắn là vậy. Ta sẽ tìm cơ hội tiếp cận Trang Liễu Niên xem thực hư thế nào."
"Nhất định phải cẩn thận!"
Nếu là lúc trước Mộ Khanh Trần đã không phải lo lắng như thế. Hiện tại thần lực của Mặc Triều Bạch không còn lại bao nhiêu. Biết đâu lại xui xẻo gặp phải tên đại ma đầu nào đó. Mặc Triều Bạch cười dài cốc đầu Mộ Khanh Trần.
"Đại ma đầu mà ngươi nói chỉ có một tên duy nhất là Dạ Tịch ma quân. Mà hiện tại tên ấy chẳng phải đang rúc ở Đông Hải sao!"
Rồi lại tiếp tục vỗ vỗ cánh tay của Mộ Khanh Trần.
"Yên tâm, ta biết chừng mực!"
"Tạm tin người!"
Mộ Khanh Trần vui vẻ vừa đi vừa tựa đầu vào cánh tay Mặc Triều Bạch.
"Oáp!"
Nghe tiếng ngáp dài của Mạc Triều Bạch ôm lấy má Mộ Khanh Trần.
"Buồn ngủ sao, ta đem ngươi về!"
Nằm trên lưng Mặc Triều Bạch Mộ Khanh Trần liên tục kể lể.
"Đừng về nhà Lục Lang, ta không thích tên đó. Đêm nào cũng rình mò như vậy làm sao mà ngủ ngon được."
Xưa nay Mặc Triều Bạch cũng rất ghét chuyện người khác ngoài Mộ Khanh Trần để ý đến mình. Tên Lục Lang này ngày nào cũng ba lần bảy lượt tìm cách để tiếp cận y. Ánh mắt của hắn nhìn mình khiến cho Mặc Triều Bạch thật muốn đánh cho hắn một trận. Nhưng mà phải kềm lại vì dù sao bọn họ cũng ăn nhờ ở đậu nhà người ta một thời gian dài như vậy. Không thể vì chuyện này mà đánh hắn được. Vì thế Mặc Triều Bạch lập tức đổi hướng đem Mộ Khanh Trần đi về phía khách trọ.
"Hôm nay ngủ ở đây, mai ta về nói với Lục Thủy một tiếng sau đó chúng ta dọn ra ngoài ở. Được không?"
"Được!"
Mộ Khanh Trần cười dịu dàng với Mặc Triều Bạch, còn không quên hôn tặng y một cái bên má. Sau đó nằm úp lên lưng của Mặc Triều Bạch.
"Ta có nặng không?"
Mặc Triều Bạch bước những bước nhàn nhã nhưng mà vẫn không quên trêu ghẹo Mộ Khanh Trần.
"Rất nặng!"
Biết Mặc Triều Bạch đang đùa giỡn mình Mộ Khanh Trần thò tay nhéo lỗ tay y.
"Nặng cũng không cho thả xuống!"
Nói xong còn ngáp một cái rõ to, Mặc Triều Bạch mỉm cười nghiêng đầu sang nói với Mộ Khanh Trần.
"Mệt rồi thì ngủ một lúc!"
Vậy là Mộ Khanh Trần nhắm mắt lại ngủ say sưa. Đến nỗi mình được đưa vào khách trọ lúc nào cũng không biết. Đến khi thức giấc thứ đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Lục Thủy.
"A!"
Mộ Khanh Trần ngồi bật dậy hoảng hồn nhìn một thân áo đỏ nằm ngả ngớn trên giường.
"Thấy khuôn mặt anh tuấn của thiếu gia mà ngươi giật mình vậy sao?"
"Xì!"
Khoát thêm chiếc áo bên ngoài Mộ Khanh Trần đến bàn bưng một bát cháo nóng hổi ăn. Lục Thủy cũng kéo ghế đến sát bên Mộ Khanh Trần.
"Ngươi không hỏi ta vì sao đến đây?"
"Không phải ngươi ăn no rững mỡ sao?"
Lục Thủy tát vào đầu Mộ Khanh Trần một cái.
"Đau, ngươi có thấy ta đang ăn không?"
Chẳng thèm để ý đến cái liếc mắt sắc lẹm của Mộ Khanh Trần Lục Thủy hào hứng khoe với y.
"Ta mới mua cho các ngươi một tiểu viện trong thành."
Mộ Khanh Trần như gặp quỷ mà nhìn Lục Thủy.
"Ngươi uống lộn thuốc sao?"
Thấy Mộ Khanh Trần nhìn mình như thế Lục Thủy cũng hơi ngại ngùng mà gãi đầu.
"Sáng nay ta nghe Mặc Triều Bạch nói muốn dọn ra ngoài cùng ngươi, nên ta tiện tay thôi."
Mộ Khanh Trần sao lại không hiểu tâm tư của Lục Thủy chứ.
"Nói tiếng người!"
Không ai hiểu rõ y bằng Mộ Khanh Trần Lục Thủy cười haha.
"Tử La lại bị Mặc Triều Bạch gọi đi rồi. Ta còn chưa kịp nói gì luôn."
Lúc này Mộ Khanh Trần mới thả cho Lục Thủy một ánh mắt.
"Ta biết mà!"
Lục Thủy đấm ngực dậm chân.
"Tử La chỉ là một bướm tím mỏng manh, vậy mà tên Mặc Triều Bạch kia lại để cho Tử La vào Trường Môn Tông dò la tin tức! nghe nói lão già Trang Liễu Niên này dạo gần đây đang luyện công pháp gì đó rất thần bí. Chẳng may Tử La bị phát hiện thì sao?"
Mộ Khanh Trần nghĩa khí mà vỗ vai Lục Thủy.
"Mặc Triều Bạch dám để Tử La đến đó chắc chắn sẽ không nguy hiểm gì. Dù sao cũng là một con bướm sống qua cả ngàn năm. Ngươi nghĩ nó sẽ yếu đuối dễ bị bắt nạt hả? Ngươi đừng lo!"
Nói xong Mộ Khanh Trần xòe tay ra trước mặt.
"Đưa đây!"
Đổi lại khuôn mặt ngơ ngác của Lục Thủy.
"Đưa cái gì?"
Mộ Khanh Trần đập lên đầu Lục Thủy thật mạnh.
"Chìa khóa nhà! Không lẽ ngươi tính để ta và Mặc Triều Bạch leo tường mà vào sao?"
"Ờ!"
Cầm được chìa khóa trong tay Mộ Khanh Trần kéo Lục Thủy dẫn mình đến tiểu viện đó. Nhưng hai người vừa ra khỏi khách trọ đã phát hiện có người bám theo. Mộ Khanh Trần ra hiệu với Lục Thủy sau đó hai người chia làm hai ngã. Mộ Khanh Trần dẫn kẻ đó đi lòng vòng một lúc tới ngõ cụt bất ngờ quay đầu chặn hắn lại. Kẻ đó hoảng sợ chạy ngược về phía khác đã bị Lục Thủy từ trên tường bay xuống chặn đầu. Hai người ép cho kẻ theo dõi vào một góc sau đó Lục Thủy giật khăn che mặt của hắn ra. Chính là một gương mặt phổ thông vô cùng bình thường.
"Không quen!"
Mộ Khanh Trần và Lục Thủy đều lắc đầu nhìn nhau. Hai người chưa kịp tra hỏi đã bị một tràng liên thanh của kẻ theo dõi làm cho choáng váng.
"Đừng gϊếŧ ta, ta là người của Sơn Hà Cung. Nhiệm vụ của ta chỉ là theo dõi ngươi cũng không làm gì khác a!"
Lục Thủy trừng mắt nhìn gã.
"Lấy gì chứng minh ngươi là người của Sơn Hà Cung?"
Gã theo dõi run run móc trên người ra một tấm thẻ bằng gỗ. Sau khi giật lấy Lục Thủy và Mộ Khanh Trần đều hài lòng. Đây giống như tấm thẻ mà lúc trước bọn họ lấy của bốn người mà Lục Thủy vô tình cứu được ở biển Đông Hải. Nhìn tấm thẻ là biết gã này chẳng có chức vụ quan trọng gì trong đó. Miễn bàn có thể moi được tin tức gì hữu dụng từ miệng của hắn. Thấy hai người sau khi nghiên cứu thẻ bài rồi lại tiếp tục nhìn mình với ánh mắt đáng sợ. Kẻ theo dõi lập tức biết gì nói nấy.
"Cái này là thẻ bài khi ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ đem đến gặp trưởng lão. Chúng ta hẹn gặp nhau ở ngôi nhà hoang ngoài thành."
Hắn nói một hơi rồi ngừng lại trông thấy ánh mắt của Mộ Khanh Trần bèn lập tức nói tiếp.
"Trước nhà có treo một cái áo đó chính là dấu hiệu. Biết gì ta đã nói hết rồi, đại hiệp tha mạng!"
Gã dập đầu lia lịa khiến cho Mộc Khanh Trần phải nhíu mi.
"Ngươi đi đi!"
Nghe được đại xá kẻ theo dõi mừng húm ba chân bốn cẳng chạy mất. Lục Thủy bực bội nhìn Mộ Khanh Trần.
"Ngươi thả hắn đi như thế không sợ hắn về báo lại với trưởng lão Sơn Hà Cung sao?"
Mộ Khanh Trần giơ cái thẻ gỗ đung đưa trước mắt Lục Thủy.
"Không có cái này làm sao mà gã trưởng lão tin hắn được!"
Lục Thủy hỏi Mộ Khanh Trần.
"Chúng ta có cần đợi Mặc Triều Bạch về rồi cùng nhau đi đến nơi hẹn không?"
Mộ Khanh Trần vội xua tay.
"Không cần, với cái thẻ gỗ này không có khả năng sẽ gặp được một trưởng lão quan trọng của Sơn Hà Cung đâu. Chắc chỉ là một tên đưa tin đơn giản, chuyện đơn giản này ta cùng ngươi đi là được."
Lục Thủy gật đầu.
"Vậy cũng được!"