Tối hôm đó Mộ Khanh Trần nằm trong lòng Mặc Triều Bạch kể cho y nghe về mọi chuyện từ lúc họ chia tay nhau ở trong hang động. Đến khi nghe đến chuyện xảy ra trong Thanh Vân Cốc. Giọng nói người bên cạnh đã bắt đầu tức giận. Mộ Khanh Trần mới biết mình đã quên mất mà lại kể cho hắn nghe chuyện này.
"Triều Âm đã làm gì? Nói rõ cho ta nghe."
Mộ Khanh Trần giả bộ bình thản mà nói dối.
"Không có gì. Hắn chỉ là cho ta uống chút rượu. Sau đó ta ngủ một giấc rồi sáng hôm sau rời Thanh Vân Cốc!"
Mặc Triều Bạch xoay Mộ Khanh Trần đối diện với mình.
"Một là nhẹ nhàng kể ta nghe. Hai là ta sẽ dùng biện pháp mạnh."
"Ta nói thật mà huynh còn muốn nghe gì nữa."
"Nhột quá!"
Mặc Triều Bạch chọt liên tục vào eo của Mộ Khanh Trần.
"Nói nhanh!"
"Ha. . ha. . huynh. . thả ta ra...ha ha...nhột quá..."
"Khanh Trần! Ta không muốn ngươi dấu ta bất cứ chuyện gì?Ta đã ở bên cạnh ngươi, vì ngươi mà sống lại. Ngươi có thể hoàn toàn dựa dẫm vào ta. Có được không?"
Mặc Triều Bạch nói xong còn thở dài một cái. Tiếng thở dài của Mặc Triều Bạch như chạm vào dây thần kinh mẫn cảm của Mộ Khanh Trần, y bèn kể tường tận chuyện Triều Âm bỏ thuốc y sau đó còn muốn làm chuyện đồi bại với mình cho Mặc Triều Bạch biết. Nhưng Mộ Khanh Trần kể xong một lúc vẫn không thấy Mặc Triều Bạch trả lời. Mộ Khanh Trần bèn quay người lại đã thấy người mới nãy còn thoải mái vui vẻ cười đùa với mình bây giờ đã được thay bằng chiến thần Mặc Triều Bạch đằng đằng sát khí.
Mộ Khanh Trần hoảng sợ ngồi dậy ôm lấy Mặc Triều Bạch.
"Ta không sao, hắn vẫn chưa làm được gì cả!"
Mặc Triều Bạch hiểu rất rõ tính của Mộ Khanh Trần nếu tên Triều Âm đó chưa làm gì chắc chắc Mộ Khanh Trần sẽ không trốn đi trong đêm như vậy.
"Nói thật cho ta biết hắn đã làm gì?"
Nhìn thấy chân mày Mặc Triều Bạch đã nhíu lại thành một đường. Mộ Khanh Trần bèn lắp bắp kể lại.
"Ta. . hắn. . hắn. . chỉ kịp hôn. . . . sau đó...khoan. . nghe ta nói. ."
Lửa bốc cao đến tận đỉnh đầu của Mặc Triều Bạch.
"Ta phải gϊếŧ hắn!"
Mộ Khanh Trần nhào đến kéo Mặc Triều Bạch xuống.
"Toàn... không phải...Mặc Triều Bạch. ."
Thấy hắn đã sắp thoát khỏi vòng ôm của mình, Mộ Khanh Trần bèn dứt khoát nằm đè trên người Mặc Triều Bạch. Hai tay ôm chặt lấy người hắn.
Mộ Khanh Trần vừa nói vừa dùng tay vuốt nhè nhẹ trên ngực của Mặc Triều Bạch.
"Bình tĩnh nghe ta nói. Ta nói xong nếu huynh vẫn chưa hả giận thì ta để huynh lập tức đi gϊếŧ hắn. Được không?"
"Ta chỉ muốn biết rõ hắn đã hôn những chỗ nào của ngươi."
Mặc Triều Bạch thật ấm ức mà. Hắn còn chưa được hôn khắp người Mộ Khanh Trần đâu.
"Hắn chỉ kịp hôn vào cổ ta một cái duy nhất!"
Mộ Khanh Trần chắc như đinh đóng cột sợ Mặc Triều Bạch không tin còn chỉ vào nơi từng có vết hôn mà y đã cố gắng chùi đi.
Mặc Triều Bạch lợi dụng cơ hội chuyển khách thành chủ.
"Không kẻ nào được chạm đến ngươi. Ta phải xóa dấu vết này đi!"
Mộ Khanh Trần đã bị đảo xuống nằm phía dưới.
"Không phải. . ta."
Mặc Triều Bạch cúi đầu hôn lấy cổ Mộ Khanh Trần vừa liếm, vừa cắn nhằm dùng dấu vết của mình xóa đi nơi Mộ Khanh Trần đã bị Triều Âm chạm qua. Cổ Mộ Khanh Trần thon dài trắng nõn, nối liền với xương quai xanh tinh tế. Mặc Triều Bạch hôn từ cổ xuống xương quai xanh của Mộ Khanh Trần. Sau đó lại ngậm lấy vành tai tinh tế mà lúc chiều hắn đã thèm khát.
"A!"
Môi Mộ Khanh Trần hé mở rên nhẹ một tiếng. Mặc Triều Bạch không cầm lòng được ngậm lấy môi đang hé ra của Mộ Khanh Trần. Hắn cạy mở hàm răng của Mộ Khanh Trần, đầu lưỡi khéo léo luồn vào truy đuổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Khiến Mộ Khanh Trần không thể kềm được mà hòa theo. Khi nụ hôn kết thúc Mặc Triều Bạch trông thấy tóc Mộ Khanh Trần tán loạn xõa tung trên gối, ánh mắt y mơ màng, đôi môi sưng đỏ vì được hôn.
"Huynh dám lừa ta!"
Mặc Triều Bạch hôn lên trán Mộ Khanh Trần rồi ôm y vào trong ngực.
"Không ai được phép chạm vào ngươi ngoài ta. Ta tạm tha cho Triều Âm vì hắn còn nhỏ tuổi, bị sắc đẹp làm mờ lí trí. Nhưng sẽ không tha cho bất kỳ ai dù chỉ chạm vào sợi tóc của ngươi."
Mộ Khanh Trần vui vẻ hỏi Mặc Triều Bạch.
"Huynh đang khen ta đẹp sao?"
Mặc Triều Bạch gật đầu giống như đó là điều hiển nhiên.
"Đúng vậy. Trong mắt ta không ai có thể sánh bằng Khanh Trần."
Nói xong Mặc Triều Bạch gõ nhẹ lên sóng mũi cao thẳng của Mộ Khanh Trần.
"Ngoan nằm cùng ta một lát!"
Rồi lại đặt một nụ hôn sâu lên trán Mộ Khanh Trần.
"Nhưng mà. ."
"Còn nói nữa ta không chắc mình sẽ không làm gì ngươi đâu."
Mộ Khanh Trần im lặng kéo tay Mặc Triều Bạch ra làm gối đầu. Sau đó Mộ Khanh Trần rất tự nhiên mà úp mặt vào ngực Mặc Triều Bạch. Được ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng. Mặc Triều Bạch thật là không biết nên khóc, hay nên cười vì sự tin tưởng mà Mộ Khanh Trần dành cho hắn.
Ngụy Tào đã bị Phấn Mê Hồn làm cho ngây ngốc. Mặc Triều Bạch cam đoan mất ít nhất vài năm hắn mới có thể hoàn toàn khôi phục trạng thái như lúc trước. Nên Mộ Khanh Trần mới yên tâm thả hắn đi.
Mộ Khanh Trần đã biết một ít manh mối về kẻ đã gϊếŧ phụ mẫu mình. Xích Hà chắc chắn là kẻ áo đen đã bị mẫu thân gϊếŧ. Nhưng còn người sau lưng hắn?
Muốn biết cung chủ Sơn Hà Cung là ai? và lý do gì hắn lại sai người đến đuổi tận gϊếŧ tuyệt cả gia đình mình. Mộ Khanh Trần cần phải đến Ngụy Gia tiếp tục điều tra từ Ngụy Quân, gia chủ hiện tại của gia tộc này.
"Ta muốn đến Ngụy Gia!"
Mặc Triều Bạch ôm lấy eo Mộ Khanh Trần. Chỉ một chớp mắt họ đã đứng dưới chân núi Đông Phong.
"Sao huynh biết Ngụy Gia tọa lạc trên đỉnh núi Đông Phong?"
Bị Mộ Khanh Trần hỏi bất ngờ Mặc Triều Bạch đành nói dối mà không hề chớp mắt.
"Trầm Du. . là Trầm Du lúc trước có nói cho ta nghe"
Tuy Mộ Khanh Trần nhìn Mặc Triều Bạch với ánh mắt không tin. Nhưng y vẫn không hỏi tiếp.
Kế hoạch được Mộ Khanh Trần vạch ra là Mặc Triều Bạch sẽ biến thành trưởng lão Ngụy Tào, còn y sẽ làm tay sai bên cạnh trưởng lão. Mặc Triều Bạch đồng ý với Mộ Khanh Trần nhưng trước khi lên núi Mặc Triều Bạch vẫn dặn dò Mộ Khanh Trần kĩ lưỡng một lần.
"Ngụy Tào là đệ đệ sinh đôi của Ngụy Quân nên hai người rất giống nhau. Chỉ khác một điểm là Ngụy Quân có một nốt ruồi màu đen ngay cánh mũi, còn Ngụy Tào thì không. Ngươi phải nhớ rõ điểm này nếu không lại nhầm lẫn giữa ta và hắn."
"Yên tâm, ta chỉ cần ngửi mùi hương trên người huynh là sẽ nhận ra ngay!"
Mặc Triều Bạch cười xấu xa cúi xuống hít nhẹ trên người Mộ Khanh Trần.
"Người Khanh Trần còn thơm hơn."
"Không được lộn xộn!"
Mộ Khanh Trần đẩy nhẹ Mặc Triều Bạch ra, khuôn miệng lại tràn đầy ý cười.
"Có một đoàn người đang đi tới đây, còn không mau biến thành Ngụy Tào."
Giống như lời Mộ Khanh Trần vừa nói.
Một đoàn người mặc trang phục màu đen đi trước, giữa đoàn là một toán phụ nữ xiêm áo lòe loẹt theo sau. Trông thấy Mặc Triều Bạch nay đã biến thành Ngụy Tào bèn cung kính cúi chào.
"Kính chào trưởng lão!"
"Uhm!"
Không chỉ biến thành ngoại hình Ngụy Tào, mà cả giọng nói của Mặc Triều Bạch cũng trở nên the thé giống như giọng của lão. Mộ Khanh Trần cúi đầu kềm chế cảm giác muốn cười.
"Các ngươi mang bọn họ đi đâu?"
Một người trong nhóm thuộc hạ đứng ra trả lời.
"Dạ chúng thuộc hạ mang họ dâng cho tông chủ."
Mặc Triều Bạch bèn hỏi tiếp.
"Tông chủ đang ở đâu?"
"Tông chủ hiện tại đang ở trong điện chính chờ trưởng lão."
"Ừ!"
Nói rồi "Ngụy Tào"nghênh ngang dẫn Mộ Khanh Trần lên núi. Từng bậc thang trải dài từ dưới chân núi lên đến tận điện chính. Trước cửa điện là một tấm bảng được viết bằng nét chữ bút rồng bay phượng múa.
"Ngụy Gia"
Nhìn dòng chữ đó Mộ Khanh Trần ngậm ngùi thở dài.
"Đây chính là bút tích của sư phụ ta!"
"Đúng vậy!"
Mộ Khanh Trần tưởng rằng chỉ có mình bên cạnh Bạch Ức Quân nhiều năm mới nhận ra bút tích của y. Không ngờ vậy mà nhận được sự trả lời chắc chắn của Mặc Triều Bạch. Những mối nghi ngờ từ khi Mặc Triều Bạch trở lại bên cạnh y bắt đầu đan xen vào nhau.
"Sao huynh biết đây là bút tích của sư phụ ta?"
Mặc Triều Bạch tiếp tục đổ sang cho Trầm Du.
"À. . Trầm Du nói cho ta biết!"
Đôi mắt sắc sảo của Mộ Khanh Trần chiếu vào Mặc Triều Bạch.
"Sư thúc còn kể cho người nghe chuyện này cơ à?"
"Chúng ta mau vào điện thôi!"
Lại trốn tránh sang chuyện khác.
Theo chân Ngụy Tào vào điện Mộ Khanh Trần đã trông thấy Ngụy Quân. Lão hiện tại đang ngồi trên chiếc ghế cao nhất ở chính điện.
"Ngụy Tào" rất tự nhiên mà đến ngồi vào một chiếc ghế trống gần bên ghế của Ngụy Quân. Mộ Khanh Trần cũng cúi mặt đứng sau lưng y. Ngụy Quân trông thấy đệ đệ của mình đã quay về, lại còn dẫn theo một tên thuộc hạ. Nên mắt gã dò xét về phía Mộ Khanh Trần.
"Thuộc hạ mới sao? Trông cũng khá đẹp mắt!"
Ngụy Tào đứng lên cố tình che khuất Mộ Khanh Trần khỏi tầm nhìn của Ngụy Quân.
"Chỉ là một tên thuộc hạ cỏn con đệ mới thu thập được. Không đẹp chút nào!"
Nhưng Ngụy Quân vẫn không dừng lại. Gã đi vòng ra sau ghế Mộ Khanh Trần đang đứng.
"Ngươi tên gì?"
"Bẩm tông chủ thuộc hạ tên là A Cừ!"
Mắt Ngụy Quân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn cùng với đôi môi hồng nhuận của Mộ Khanh Trần.
"Giọng nói cũng rất êm tai!"
Mặc Triều Bạch tiếp tục chắn ngang tầm nhìn của gã.
"Sư huynh!"
Tiếng gọi của Ngụy Tào thành công kéo hồn Ngụy Quân quay trở lại. Gã lưu luyến mà mắt khỏi Mộ Khanh Trần.
"Thuộc hạ này của đệ cho ta được không?"
Mặc Triều Bạch dứt khoát từ chối lời đề nghị của Ngụy Quân.
"Không được!"
Mộ Khanh Trần nhanh chóng phát hiện ra giọng nói cùa Mặc Triều Bạch không thích hợp, y liền ở trong góc khuất kéo nhẹ áo của Mặc Triều Bạch. Ngụy Quân hoàn toàn bất ngờ vì đệ đệ của mình từ trước đến nay đều đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của mình. Nhưng hôm nay lại dám từ chối một cách thẳng thừng như thế.
Bất ngờ trôi qua lão đã khôi phục lại phong phạm tông chủ, cũng không thể vì một tên thuộc hạ mà huynh đệ bất hòa.
Ngụy Quân bèn nói sang chuyện khác.
"Lần này đệ đi có thu hoạch gì không?"
Ngụy Tào thấy gã đã chịu buông tay y cũng khôi phục trạng thái hòa nhã của mình.
"Chẳng có thu hoạch gì cả!"
Ngụy Quân thở dài.
"Làm sao mà ngày càng khó như thế."
Mặc Triều Bạch nghe Ngụy Quân nói thế bèn đoán bừa.
"Thế còn phía cung chủ thì sao?"
"Suỵt!"
Ngụy Quân ra hiệu cho Ngụy Tào im lặng. Y đi vài vòng trong điện sau đó lẩm bẩm.
"Tối mai sứ giả đến ta sẽ dò la xem ý cung chủ như thế nào!"
Vì sợ bị lộ nên Mặc Triều Bạch cũng không hỏi tiếp. Dù sao đã trà trộn vào được nơi này. Mọi chuyện từ từ tìm hiểu.