Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 32




Nhưng trà còn chưa kịp pha đã nghe một vài tiếng bước chân.

Đó là một đoàn người trên tay mang vũ khí sáng chói. Tên cầm đầu mặc một bộ áo choàng đen. Cả bọn kéo nhau đi vào ngôi làng nhỏ yên bình. Những người thanh niên trong ngôi làng hiện tại đã đi vào rừng săn thú. Bây giờ chỉ còn người già, phụ nữ và trẻ em ở trong làng. Mọi người trong trông thấy một đám hung thần át sát xuất hiện như thế đều cực kì hoảng sợ.

Vừa vào trấn tên cầm đầu ra lệnh cho thuộc hạ gom tất cả mọi người vào giữa khu đất trống giữa làng. Sau đó bọn thuộc hạ đứng thành một vòng tròn vây bọn họ bên trong. Lúc này tên cầm đầu mới lên tiếng.

"Chúng ta cần mang tất cả phụ nữ trong làng này đi!"

Một ông lão giống như là trưởng làng chống gậy đi ra.

"Các người muốn mang họ đi đâu?"


Tên cầm đầu hùng hổ.

"Không liên quan đến ngươi. Bắt hết tất cả phụ nữ lại cho ta. Ai dám chống cự gϊếŧ chết không tha."

Bọn tay sai vừa nghe lệnh lập tức xông đến. Nhưng chưa kịp ra tay đã bị đánh ngã.

"Bốp!"

Mộ Khanh Trần bay đến đá vào một tên thuộc hạ đang kéo tay một người phụ nữ. Tên đó chỉ kịp á một tiếng sau đó bay một quãng thật xa rồi đập mặt xuống đất bất tỉnh. Sau đó đám thuộc hạ đều đồng loạt bị Mộ Khanh Trần đánh bay. Chỉ còn lại một tên thủ lĩnh. Hắn còn chưa kịp nhận ra đã bị Mộ Khanh Trần thụi cho một cú vào bụng. Mộ Khanh Trần nắp lấy cổ áo tên thủ lĩnh.

"Ai sai các ngươi đi bắt phụ nữ hửm?"

Thủ lĩnh lúc nãy còn uy phong vang dội nay gặp Mộ Khanh Trần đầu rúc lại như con rùa.

"Là trưởng lão sai chúng ta làm!"

Mộ Khanh Trần gằn từng tiếng.


"Các ngươi là thuộc hạ của môn phái nào?"

Khiến cho thủ lĩnh vô cùng sợ hải hỏi tới đâu bèn khai tới đó.

"Chúng ta là thuộc hạ của Sơn Hà Cung!"

Thật là tìm mòn gót giày không thấy đến khi ngồi không lại tự dâng tới cửa. Mộ Khanh Trần đã bị đứt manh mối về Sơn Hà Cung khi Thiến Nhi bị gϊếŧ. Ai ngờ hôm nay đánh bậy đánh bạ lại trúng người của Sơn Hà Cung.

"Sơn Hà Cung ở nơi nào?"

"Vút!"

Kình phong ập tới khiến Mộ Khanh Trần phải buông tay nắm cổ áo gã thủ lĩnh ra.

"Sơn Hà Cung không phải nơi ngươi có thể hỏi tới!"

Từ trên không một kẻ lạ mặt từ từ bay xuống. Kẻ lạ mặt khoảng năm mươi mấy tuổi. Mặt hắn rất trắng giống như người lâu năm không gặp ánh mặt trời. Tên cầm đầu vừa trông thấy kẻ này lập tức lếch tới quỳ mọp trên mặt đất.

"Trưởng Lão!"


Gã mắt lạnh nhìn tên thuộc họ không có một chút khí chất nào của mình.

"Hừ! chỉ đi bắt có mấy mụ đàn bà mà cũng không nên thân!"

Hắn liên tục dập đầu trên đất.

"Trưởng lão tha mạng."

Trưởng lão mặc kệ tên cầm đầu hắn chăm chú nhìn Mộ Khanh Trần.

"Ngươi là ai?"

Cuối cùng cũng chờ được tên trưởng lão xuất hiện, Mộ Khanh Trần cảm khái mình thật sự quá may mắn.

"Ngươi không cần biết ta là ai. Hôm nay có ta ở đây không kẻ nào được phép động tới dân làng nơi này!"

Trưởng lão cười khà khà ung dung nói với Mộ Khanh Trần.

"Khẩu khí khá đấy! Để ta xem công phu của ngươi được bao nhiêu."

Hai bàn tay gã bằng sắt đánh về phía Mộ Khanh Trần.

"Keng!"

Phi Tuyết bay ra đỡ.

Hai người bay lên không đánh nhau giữ giội. Dân làng chất phác từ xưa đến nay chưa bao giờ chứng kiến loại chuyện như thế này. Họ quá hoảng sợ ngồi khóc lóc ôm chầm lấy nhau. Mộ Khanh Trần vung kết giới bảo vệ bọn họ bên trong.
"Ngươi lại là một kẻ tu tiên!"

Trưởng lão trông thấy kết giới liền biết rằng Mộ Khanh Trần là một kẻ tu tiên. Đánh nhau với Mộ Khanh Trần một lúc trưởng lão lúc này mới biết được pháp lực Mộ Khanh Trần rất cao. Mà trong dòng tộc tu tiên tuổi trẻ mà có pháp lực cao như thế này chỉ có Ngũ Đại Gia Tộc. Trưỡng lão hiện tại không có thời gian để chọc vào bọn chúng. Bèn nhất quyết đánh nhanh thắng nhanh. Nhưng vẫn bị Mộ Khanh Trần bám riết không tha. Đến khi hắn trúng một chưởng của Mộ Khanh Trần phải lảo đảo về sau một khoảng. Bây giờ gã mới tập trung tinh thần để đối phó với y.

"Bộp!"

Mộ Khanh Trần đã bị trúng một chưởng của hắn. Hai bên đều đã bị trúng chiêu của nhau, nên lúc ra đòn tiếp theo sẽ càng thêm cẩn trọng.

Lại qua một canh giờ toàn thân cả hai đều đã đầy vết xước. Trưởng lão liếc nhanh về phía thường dân đang được Mộ Khanh Trần bảo vệ. Hắn tung một chưởng về phía kết giới.
"Ầm!"

Kết giới vừa nổ tung gã bèn ra lệnh cho tên cầm đầu.

"Gϊếŧ tất cả bọn chúng cho ta!"

Mộ Khanh Trần không ngờ hắn lại dùng chiêu này bèn bắn một tia linh lực về phía kẻ cầm đầu nhằm đánh cho hắn ngất đi.

Kẻ cầm đầu cũng thật sự bị ngất. Nhưng đó chính là ý đồ của gã trưởng lão. Hắn cố tình dùng tính mạng người dân trong làng để thu hút sự chú ý của Mộ Khanh Trần. Ngay lúc Mộ Khanh Trần đánh về phía kẻ cầm đầu hắn bèn từ trong ống tay tung ra một loại bột màu vàng. Không kịp đề phòng Mộ Khanh Trần đã bị trúng chiêu. Bột nhanh chóng bám vào nơi không có trang phục che đậy của Mộ Khanh Trần. Một khắc sau linh lực của y từ từ biến mất. Mộ Khanh Trần từ trên cao té ngã xuống mặt đất.

"Bịch!"

Trưởng lão cũng nhẹ nhàng đáp đất.

"Tuy ta và ngươi không phân thắng bại. Nhưng mà chiến trường mà, ai lại không biết dùng chút mưu mẹo. . ha. . ha. ."
Mộ Khanh Trần tuy mất linh lực nhưng vẫn không sợ hãi.

"Sơn Hà Cung cũng chỉ là một bọn hèn nhát!"

"Nói hay lắm. Vậy để bọn hèn nhát chúng ta tiễn kẻ chính chân quân tử nhà ngươi xuống suối vàng!"

Nói rồi hắn vung bàn tay sắt đến với ý định cắt cổ Mộ Khanh Trần.

Mặc Triều Bạch từ xa đã trông thấy có hai người đang đánh nhau trên không. Nhưng vì khoảng cách quá xa vả lại Mộ Khanh Trần hiện vẫn đang dịch dung nên Mặc Triều Bạch chưa thể nhận ra y. Nhưng khi trông thấy bàn tay sắt đang đưa đến cổ người kia Mặc Triều Bạch đã ngắt một chiếc lá phóng đến. Chiếc lá bắn đi như một tia chớp xuyên thẳng qua lòng bàn tay bằng sắt của trưởng lão.

"Á!"

Bàn tay gã đã bị xuyên thành một lỗ to tướng. Cùng lúc đó Mặc Triều Bạch đã bỏ ngựa bay về phía ngôi làng. Rồi y vững vàng đứng đưa lưng về phía Mộ Khanh Trần. Giọng trưởng lão đã có vẻ hoảng sợ khi đứng trước mặt Mặc Triều Bạch.
"Ngươi là kẻ nào?"

Mặc Triều Bạch mỉm cười.

"Ngươi cũng xứng biết tên ta sao?"

Lời nói vừa dứt trưởng lão bị đánh văng tít ra xa.

"Á!"

Đầu đập vào tảng đá sau đó ngất đi.

Tay Mộ Khanh Trần đã bắt đầu run run kéo lấy tà áo dài sau lưng của người trước mặt.

"Mặc Triều Bạch!"

Nghe tiếng nói của Mộ Khanh Trần y lập tức quay lại. Mộ Khanh Trần đang ngồi dưới đất bàn tay run run giơ đến. Dù Mộ Khanh Trần vẫn đang dịch dung nhưng chỉ cần nghe giọng nói và nhìn vào đôi mắt ấy, Mặc Triều Bạch vẫn có thể nhận ra Mộ Khanh Trần. Cả người Mộ Khanh Trần run rẩy trong vòng tay Mặc Triều Bạch.

"Ta tưởng mình không thể gặp được huynh nữa. Trầm Du nói huynh phải hai mươi năm nữa mới tỉnh lại."

Mặc Triều Bạch ôm chặt lấy Mộ Khanh Trần.

"Ta đã tỉnh dậy rồi đây!"

Tay Mộ Khanh Trần lần theo từng đường nét trên gương mặt của Mặc Triều Bạch.
"Ta không phải nằm mơ đúng không? Mặc Triều Bạch!"

Mặc Triều Bạch nắm tay Mộ Khanh Trần áp lên má mình.

"Khanh Trần không phải là mơ. Ta đã trở về bên cạnh ngươi rồi đây!"

Nước mắt Mộ Khanh Trần bắt đầu lăn xuống. Đầu tiên chỉ là một giọt sau đó từng chuỗi nước mắt như trân châu bị đứt. Mặc Triều Bạch lúc đầu còn lấy tay lau nước mắt cho Mộ Khanh Trần đến khi biết không thể nào lau sạch Mặc Triều Bạch dứt khoát áp trán mình vào trán Mộ Khanh Trần rồi thở dài.

"Xin lỗi!"

Một lúc lâu sau Mộ Khanh Trần vẫn tiếp tục úp mặt vào ngực Mặc Triều Bạch mà thổn thức. Mặc Triều Bạch bèn dùng dây trói tiên mà Trầm Du đã cho Mộ Khanh Trần trói tên trưởng lão lại, rồi bảo dân làng đem hắn nhốt vào kho củi. Giải quyết xong mọi chuyện Mặc Triều Bạch bèn ôm Mộ Khanh Trần bay về ngôi nhà tranh trên vách núi của Mộ Khanh Trần.
Mặc Triều Bạch để Mộ Khanh Trần trên giường sau đó đi rót cho y một chung trà. Nhưng Mộ Khanh Trần vẫn nắm áo Mặc Triều Bạch không chịu buông ra.

"Ta đi rót nước!"

Mộ Khanh Trần lập tức trả lời.

"Ta không khát!"

Nhìn gương mặt xanh xao của Mộ Khanh Trần, Mặc Triều Bạch vỗ nhẹ vào lưng của y.

"Ngoan đợi một lát ta quay lại ngay."

"Không đừng bỏ ta!"

Trông thấy nước mắt của Mộ Khanh Trần đã ngừng nay lại tiếp tục rơi xuống. Mặc Triều Bạch chỉ đành giương cờ trắng đầu hàng.

"Được được ta không đi đâu cả. Ta ở ngay đây!"

Mặc Triều Bạch đỡ Mộ Khanh Trần nằm xuống sau đó mình cũng nằm bên cạnh ôm Mộ Khanh Trần trong ngực mình.

"Mặc Triều Bạch!"

Mặc Triều Bạch vuốt lên đôi mắt ướt sũng của Mộ Khanh Trần.

"Ta ở đây!"

Giọng Mộ Khanh Trần liên tục nỉ non.

"Huynh không được bỏ ta đi đâu cả."
"Ta vẫn đang ôm Khanh Trần đây này!"

Mộ Khanh Trần yếu đuối nắm lấy vạt áo trước ngực Mặc Triều Bạch như thế. Con tim Mặc Triều Bạch đau nhói từng cơn.

Khi lần đầu tiên ôm Mộ Khanh Trần trong khách trọ Mặc Triều Bạch biết Mộ Khanh Trần đã sợ hãi như thế nào khi mất đi Bạch Ức Quân. Sự sợ hãi đó e rằng đã là nỗi ám ảnh sâu trong lòng Mộ Khanh Trần. Nên hôm nay y mới trở nên như thế.

Biết điều đó nên Mặc Triều Bạch ôm chặt lấy Mộ Khanh Trần. Hắn hôn nhẹ lên vầng trán láng mịn của Mộ Khanh Trần sau đó vỗ nhè nhẹ vào lưng y.

"Ngoan ngủ một giấc!"

"Khi ta tỉnh lại. ."

Câu nói lúc này của Mộ Khanh Trần cũng chính là lời y nói khi xưa lúc Bạch Ức Quân ôm Mộ Khanh Trần ngủ trong khách trọ.

"Ta tuyệt đối không đi đâu cả!"

Mặc Triều Bạch cũng trả lời giống như năm xưa Bạch Ức Quân từng nói. Giống như đã nghe được một câu thần chú. Mộ Khanh Trần liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Mặc Triều Bạch vẫn tiếp tục vỗ nhè nhẹ vào lưng Mộ Khanh Trần, đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của y Mặc Triều Bạch mới dừng lại.