Chờ một lát Mộ Khanh Trần bèn quay về nơi khi nãy mình gã bồi bàn bảo mình đứng chờ. Một lát sau Thiến Nhi đã xuất hiện.
"Giải quyết xong chưa?"
"Đã vứt xuống gϊếŧ đằng sau hậu viện!"
Thiến Nhi rất hài lòng với cách giải quyết dứt khoát của tên này, rồi lại nghe giọng nói của Mộ Khanh Trần hảo cảm trong lòng lập tức tăng lên.
"Ngươi ngước mặt lên cho ta xem!"
Mộ Khanh Trần nghe lời ngước khuôn mặt đầy vết sẹo của mình lên. Vừa nhìn thấy mặt y Thiến Nhi lập tức trưng ra vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ. Khi ra khỏi tiệm y phục Mộ Khanh Trần đã dịch dung cho mình vài vết sẹo dữ tợn trên mặt. Như thế dù có gặp lại Triều Âm gã cũng chẳng thể nhận ra được Mộ Khanh Trần.
"Hôm nay ngươi cứ ở lại đây."
"Dạ!"
Chưa kịp hỏi mình sẽ ở đâu đã nghe tiếng bước chân hối hả. Một cô nương chạy tới nơi Thiến Nhi đang đứng.
Thiến Nhi ngẩng người.
"Ở đâu?"
Cô run run chỉ tay vào phòng mà Trang Nam Hành ngồi khi nãy.
"Tên khốn nạn!"
Thiến Nhi tức giận chửi bới Trang Nam Hành. Trong một buổi mà hắn đã gϊếŧ tới hai người của Thiên Hương Lầu. Thật không xem ai ra gì. Tuy miệng mắng chửi gã nhưng Thiến Nhi vẫn không dám đắc tội Trang Nam Hành. Dù sao gã cũng là thiếu chủ Trường Tông Môn, phụ thân của gã còn sống sờ sờ ra đấy. Thiến Nhi tiếp tục quay lại phòng của Trang Nam Hành. Mộ Khanh Trần không đợi ra lệnh mà vẫn âm thầm theo sau.
Vừa vào tới cửa một chén trà đã bay đến. Thiến Nhi lập tức nghiêng người né tránh. Chén trà rơi xuống đất vỡ tan, nước trà nóng văng tung tóe trên nền đất.
"Nguyên cả cái Thiên Hương Lầu như thế này mà không thể tìm cho ta một người vừa mắt một chút hay sao?"
Phòng Trang Nam Hành đã tắt đèn, nhưng tiếng van xin của cô gái khác trong phòng ở nơi yên tĩnh này thật sự quá rõ ràng.
"Thiếu gia tha mạng. . hu. . hu. ."
Mộ Khanh Trần nắm chặt hai tay. Cố gắng giữ vững lý trí để mình không xông vào gϊếŧ chết tên khốn kiếp đó. Đường đường là thiếu chủ của Trường Môn Tông lại ăn chơi xa đọa gϊếŧ người như thế. Sau đó Mộ Khanh Trần theo Thiến Nhi đến nơi ở dành riêng cho thủ hạ của Sơn Hà Cung. Vừa vào trong phòng Mộ Khanh Trần đã giật mình khi trông thấy Lục Thủy và Phụng Miên như thế nào lại cũng trà trộn vào nơi này. Nhưng hai người họ vẫn chưa nhận ra Mộ Khanh Trần.
Đến khi nghe giọng nói họ mới nhận ra. Ba người nhìn nhau im lặng. Đến khi Lục Thủy cẩn thận thổi tắt nến Mộ Khanh Trần tạo một kết giới chắn âm nhỏ trong phòng họ mới nhìn nhau mà cười thật tươi. Thì ra Lục Thủy biết Mộ Khanh Trần thế nào cũng đến Thiên Hương Lầu để điều tra nên đã trà trộn vào đây trước. Còn Phụng Miên là do lúc xuống núi vô tình cứu được một cô nương từ nơi này thoát ra. Cô nương nói mình còn một người chị trong này. Nhờ Phụng Miên vào đây đưa cô ấy ra.
Phụng Miên chính là cô nương nghé con không sợ cọp, bèn nảy sinh ý định làm anh hùng, cũng trà trộn vào đây chờ thời cơ để mang người đó đi.
"Ta phải gϊếŧ Trang Nam Hành!"
Lục Thủy vỗ bả vai của Mộ Khanh Trần ra chiều đồng ý.
"Ta cũng có ý định giống ngươi!"
Phụng Miên nhìn hai người họ sau đó bất ngờ đưa ra một ý kiến. Cô sẽ giả thành một cô nương ở đây sau đó sẽ đến phục vụ Trang Nam Hành thừa cơ bỏ thuốc độc vô rượu gϊếŧ hắn.
"Không được!"
Mộ Khanh Trần tiếp lời Lục Thủy.
"Quá nguy hiểm!"
Lục Thủy hiến ra một kế.
"Hay là để ta ra mặt dụ hắn đánh với ta, sau đó ngươi tiếp ứng. Hai chúng ta sẽ hợp sức gϊếŧ chết tên đó."
Mộ Khanh Trần liếc xéo Lục Thủy.
"Ngươi biết đây là đâu không? Là Thành Nhạn Hồi đó, chính là địa bàn của Trường Môn Tông."
Lục Thủy vỗ trán mình cái bốp.
"Vậy phải làm sao đây?"
Phụng Miên liên tục đi lòng vòng trong phòng. Mộ Khanh Trần ngồi trên bàn mắt đăm chiêu suy nghĩ.
Một lát sau.
"Ta biết rồi. Trước tiên ta sẽ tìm cách lấy lòng tin của Thiến Nhi. Sau đó biến cô ta Thanh đồng minh của chúng ta!"
Lục Thủy tròn mắt nhìn Mộ Khanh Trần.
"Ngươi định dùng sắc dụ cô ta sao?"
Mộ Khanh Trần đánh vào ngực Lục Thủy.
"Ngươi biến đi! Trong đầu ngươi chỉ có nhiêu đó thôi hả?"
Phụng Miên không chịu nổi hai người cứ gặp nhau là cự cãi, cô cắt ngang.
"Vậy kế hoạch là gì?"
Mộ Khanh Trần giải thích rõ ràng.
"Lúc nãy ta đã phát hiện Thiến Nhi rất thù ghét Trang Nam Hành. Cô ta ở đây đã lâu ắt hẳn rõ ràng đường đi nước bước của nơi này. Quân cờ này không sử dụng sẽ rất lãng phí."
Nghe xong Lục Thủy hỏi một câu rất chi là hiện thực.
"Vậy bọn ta sẽ làm gì?"
Mộ Khanh Trần trợn mắt nhìn hai người bọn họ.
"Làm chuyện mà những hạ nhân cần làm. Không phải các ngươi đang giả dạng thành nô bộc trong Thiên Hương Lầu sao?"
Phụng Miên không nhịn được hỏi.
"Vậy còn việc gϊếŧ Trang Nam Hành?"
Mộ Khanh Trần xưa tay.
"Phải đợi sau khi ta thu thập xong quân cờ Thiến Nhi rồi mới tính tiếp được!"
Sáng hôm sau gã tiểu nhị hôm qua gọi Mộ Khanh Trần theo mình. Trước khi đi Mộ Khanh Trần còn mang theo một chiếc chăn. Y biết việc cần gọi hắn không ngoài chuyện thu thập xác chết giống đêm hôm trước. Hai người lại đến phòng nơi hôm qua Trang Nam Hành đã ở.
Hiện tại hắn đã về Trường Môn Tông trên giường chỉ còn một cô gái đang nằm thoi thóp. Mộ Khanh Trần đến gần kiểm tra mạch môn thì phát hiện cô gái đã chết rồi. Thiến Nhi đang tức giận đứng giữa phòng. Mộ Khanh Trần dùng chăn cuộn cô gái lại rồi mang đi. Khi y quay lại Thiến Nhi đã chờ Mộ Khanh Trần ở chỗ cũ.
"Ngươi đến phòng ta một lát!"
Phòng Thiến Nhi không lớn lắm. Cách bài trí cũng giống như phòng nữ nhi thông thường.
"Võ công của ngươi thế nào?"
Mộ Khanh Trần xoa tay.
"Cũng tàm tạm!"
"Ta muốn ngươi giúp ta gϊếŧ Trang Nam Hành."
Nghe Thiến Nhi nói thế trong lòng Mộ Khanh Trần đã biết con cờ y muốn đã vào tay. Nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hốt hoảng.
"Tiểu nhân chỉ là một tay sai của Sơn Hà Cung. Làm sao có khả năng gϊếŧ được thiếu chủ Trường Môn Tông. Vả lại hắn còn là nhân vật đứng số một trên bảng Thập Nhị Tinh Anh."
Thiến Nhi không hề ngạc nhiên khi nghe Mộ Khanh Trần nói như vậy.
"Ta biết cho nên ta mới cần ngươi giúp."
Muốn câu cá nhất định phải bình tĩnh, Mộ Khanh Trần biết rõ điều đó.
"Cô có thể yêu cầu sự trợ giúp từ Sơn Hà Cung."
Thiến Nhi nhíu mày khi nghe đến cái tên đó.
"Ta đã nói rồi nhưng trưởng lão không đồng ý!"
Thì ra Thiến Nhi có cách liên lạc với trưởng lão Sơn Hà Cung. Mộ Khanh Trần lại thu được một manh mối quan trọng.
"Ngươi tên gì?"
"Tiểu nhân gọi là A Cừ."
Thiến Nhi biết loại người như A Cừ mục đích sống trên đời của bọn chúng chính là tiền và danh vọng. Cho nên chỉ cần thõa mãn nguyện vọng đó của A Cừ thì làm gì có chuyện hắn không chịu giúp cô. Mà hiện tại hai thứ đó hoàn hảo cô đều có thể cho hắn.
"Nếu ngươi hoàn thành được chuyện này ta sẽ dẫn ngươi đến gặp trưởng lão!"
Nghe Thiến Nhi nói như thế Mộ Khanh Trần đã mở cờ trong bụng. Nhưng ngoài mặt vẫn là dạng tiểu nhân ham sống sợ chết.
"Cô đưa ta đến gặp hắn làm gì? Hắn sẽ gϊếŧ ta mất!"
Thiến Nhi trông thấy tên mặt thẹo A Cừ này vẫn còn đang phân vân, ngoài miệng cô ngọt ngào dụ dỗ như trong lòng đã âm thầm phỉ nhổ kẻ tiểu nhân ham sống sợ chết.
"Hắn sẽ không gϊếŧ ngươi. Ta sẽ nói với hắn nhận ngươi làm hộ vệ tâm phúc. Đến lúc đó ngươi muốn hô mưa gọi gió gì mà chẳng có."
Mộ Khanh Trần giả vờ suy nghĩ mất một lúc.
"Cô nói thật!"
Thiến Nhi trưng ra gương mặt vô cùng đáng tin.
"Ta cam đoan với ngươi. Bằng vào giao tình giữa ta và hắn. Chắc chắn ngươi sẽ một bước lên mây!"
Y tiếp tục vờ liếc ngang liếc dọc ra chiều suy nghĩ đắn đo. Một lúc sau như đã bị lòng tham lu mờ lí trí A Cừ lập tức gật đầu.
Thiến Nhi hài lòng nhìn thấy hắn tham lam gật đầu. Sau khi xong việc ta sẽ gϊếŧ luôn cả ngươi. Cô nàng âm thầm quyết định.
Biết ả đã vào tròng Mộ Khanh Trần giả vờ vì quá vui mừng mà trở nên nói lắp.
"Vậy. . vậy. . bây giờ ta phải làm gì?"
Thiến Nhi càng cười sáng lạng.
"Ngươi cứ về phòng nghĩ ngơi ta cần chuẩn bị một vài thứ."
Mộ Khanh Trần dợm bước đi đã nghe tiếng Thiến Nhi gọi. Y bèn lập tức nặng ra khuôn mặt nịnh bợ lấy lòng.
"Cô cần ta làm gì sao?"
Mắt Thiến Nhi lóe lên ánh nhìn gian xảo.
"Ta chỉ hỏi ngươi đêm nay có cần ta phái một cô nương đến hầu hạ ngươi không?"
"Không. . không cần!"
Từ chối như thế Mộ Khanh Trần vẫn thấy không triệt để. Ai biết cô ả có nổi điên mà đem đến vài cô nương hay không.
"Ta. . ta. . cái đó. . ta không được."
Kết hợp với khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ như thế muốn Thiến Nhi không tin cũng khó.
"À ta hiểu!"
Sau đó Mộ Khanh Trần chạy như bay về phòng.
"Ha...ha... ha..."
Đó chính là tiếng cười của Lục Thủy và Phụng Miên khi nghe Mộ Khanh Trần kể lại sự việc.
"Mộ Khanh Trần cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Nhìn nụ cười mở rộng khi thấy người gặp họa của Lục Thủy và Phụng Miên khiến cho Mộ Khanh Trần giận đến nghiến răng.
"Uh! Các ngươi cười cho đã đi! Thật là giao kết nhầm bạn cuối cùng người lãnh đủ là mình."