Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 20




Nói là đánh nhau thực tế bọn chúng chỉ kịp nhìn thấy cây roi trên tay Chiến Thần nở ra một đóa hoa tím nhỏ xíu. Ngay lập tức từ nhụy hoa tím đó phóng ra một tia sét đánh về phía thủ lĩnh của chúng. Một cái chớp mắt thủ lĩnh đã hoàn toàn trợn trắng mắt bất tỉnh tại chỗ.

Bởi vì hiện tại Chiến Thần đã mất đi thần lực nên cây roi y dùng không còn lấp lánh ánh bạc như trước mà nó đã chuyển sang màu nâu sậm, dọc theo thân roi còn nở ra những đóa hoa nhỏ màu tím. Nó chính là cây roi được tạo thành từ nhánh dây leo trong rừng của hắn. Dây leo đó tên gọi là Vô Cực, là một loại cây đến từ thời viễn cổ vô cùng bền chắc. Những nụ hoa tím trông hết sức bình thường kia một khi được lệnh nó sẽ tỏa ra từng đạo sấm sét đánh cho đối phương tan xương nát thịt.


Đến khi Mộ Khanh Trần nguôi giận quay trở lại thì đã thấy một kẻ đen thui nằm dưới đất và vài kẻ khác đang đứng xung quanh.

May mắn Chiến Thần không phải kẻ sát nhân nên chỉ đánh cho bất tỉnh chứ không lấy mạng của hắn. Mộ Khanh Trần tốt bụng nhắc nhở bọn chúng.

"Các ngươi còn không nhanh đem hắn về chữa trị!"

Đến lúc này cả bọn mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại mà hấp tấp cõng thủ lĩnh chạy biến đi. Tiếng ồn ào huyên náo đến nhanh mà đi càng nhanh. Trong rừng giờ chỉ còn lại hai người. Chiến Thần thừa biết Mộ Khanh Trần sẽ quay lại. Tuy Mộ Khanh Trần giận giữ như thế nhưng y đã biết hắn chẳng còn thần lực. Với tính tình của Mộ Khanh Trần y sẽ không bao giờ bỏ lại hắn một mình như thế.

Thật ra hắn hoàn toàn đoán đúng.

Sau khi giận giữ bỏ đi Mộ Khanh Trần chỉ đứng ở ngoài bìa rừng đợi cơn giận của mình tiêu tan. Y lo lắng nếu mình không quay lại hắn đã bị mất thần lực, nếu gặp phải Cố Triều tính mạng sẽ thật sự nguy hiểm. Trông thấy Mộ Khanh Trần đã thật sự quay lại. Chiến Thần lập tức đầu hàng vô điều kiện.


"Ta sai rồi. Sau này ta tuyệt đối không làm như thế nữa."

"Thật sự!"

"Thật!"

Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, Mộ Khanh Trần nào phải tiểu thư khuê cát mà cứ mãi chấp nhặt chuyện này. Sau khi nghe lời cam đoan chắc chắn từ Chiến Thần. Hai người lại bắt đầu vui vẻ tiếp tục đi bộ đến thành Nhạn Hồi.

Ngày thứ năm hai người ra khỏi cánh rừng bèn trông thấy một ngôi làng nhỏ. Trời đã tối, mà Chiến Thần bởi vì mất hết thần lực nên sau năm ngày không ngủ cũng đã thấm mệt. Họ bèn đi vào làng tìm một chỗ qua đêm. Họ tìm thấy một ngôi nhà nhỏ nằm khá xa ngôi làng. Trong nhà vẫn còn ánh đèn leo lét. Mộ Khanh Trần quyết định xin vào đây tá túc.

Trong nhà chỉ có hai vợ chồng già. Ngôi nhà rất đơn sơ chỉ có hai phòng ngủ, một phòng của hai vợ chồng phòng còn lại họ thu dọn cho hai người. Vì đã đến đây rồi còn làm phiền hai người già bọn họ thu dọn, bây giờ nếu từ chối đi ra thì có phần không phải phép. Mộ Khanh Trần đành phải cắn răng cùng Chiến Thần vào chung một phòng. Ngôi nhà đã lâu năm không tu sửa nên nó khá nhỏ. Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn con. Thật sự rất đơn sơ. Nhưng như thế càng làm hai người thêm khó xử.


"Ngươi ngủ trên giường ta ngủ dưới đất!"

Chiến Thần quả quyết lấy một ít rơm bên góc nhà trải ra sàn đất lạnh lẽo rồi nằm xuống. Thấy hắn hành động dứt khoát như thế Mộ Khanh Trần cũng không từ chối. Y bèn thật sự nằm lên giường.

Rất lạnh!

Đó là cảm giác đầu tiên khi Mộ Khanh Trần đặt lưng xuống chiếc giường này. Nhìn xuống dưới đất lại thấy hắn nằm trên đống cỏ khô tuy còn có một cái mền. Nhưng mà trời đã vào đông mà y lại mất hết thần lực. Mộ Khanh Trần thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

Một lúc sau.

Mộ Khanh Trần dịch sát vào góc tường kéo chăn trùm kín mình từ trên xuống dưới, chỉ chừa một đôi mắt. Sau đó y khẽ gọi Chiến Thần.

"Ngươi ngủ chưa?"

Nghe tiếng Mộ Khanh Trần gọi mình Chiến Thần còn tưởng y có việc gì quan trọng.

"Vẫn chưa. Có chuyện gì?"
Không ngờ khi nghe câu nói của y Chiến Thần bỗng giật mình.

"Ngươi lên đây nằm chung với ta."

Ngay khi Chiến Thần còn đang ngập ngừng đã nghe tiếng Mộ Khanh Trần giục giã.

"Nhanh!"

Cầu còn chẳng được. Chiến Thần lập tức xách chăn leo lên giường, làm chiếc giường cũ kỹ kêu cót két. Tiếng Mộ Khanh Trần thì thào.

"Ngươi nhẹ một chút!"

"Ta vẫn chưa làm gì mà!"

Sau khi nói ra hai câu này bất giác hai người lập tức im lặng. Vì chuyện mới xảy ra hôm qua nên câu nói này lại làm cả hai cùng liên tưởng đến chuyện mờ ám. Mộ Khanh Trần vung tay thổi tắt ngọn nến. Không gian lập tức tối đen. Mộ Khanh Trần thay đổi tư thế quay mặt vào tường, đưa lưng về phía Chiến Thần. Tiếng cót két của chiếc giường lại vang lên.

Hai người...

Chiến Thần bèn tìm đề tài nói chuyện nhằm thay đổi bầu không khí.
"Ta nhớ ra tên của mình rồi."

Giọng nói Mộ Khanh Trần nghe có vẻ rất vui.

"Tên gì?"

"Mặc Triều Bạch."

Mộ Khanh Trần lẩm nhẩm tên của y.

"Uhm. Nghe hay hơn tên Chiến Thần!"

Mặc Triều Bạch lập tức giải thích.

"Đó chỉ là một chức danh mà thôi. Lúc trước vẫn chưa nhớ ra nên ta lấy tạm cho ngươi dễ gọi."

"Uhm!"

Câu chuyện chấm dứt. Chốc lát sau Mặc Triều Bạch đã nghe tiếng hít thở đều đặn của Mộ Khanh Trần. Hắn cũng đã thấy buồn ngủ. Cơ thể này của Mặc Triều Bạch đã không khác người thường. Hắn phải tìm cách lấy lại thần lực, chỉ như thế mới có thể bảo vệ Mộ Khanh Trần. Suy nghĩ miên mang đến khi ngủ quên lúc nào Mặc Triều Bạch cũng chẳng nhớ rõ.

Trời còn tờ mờ tối vợ chồng ông lão đã lại ra đồng. Mặc Triều Bạch biết được khi hắn im lặng lắng nghe tiếng họ nói chuyện.
Tiếng bước chân càng ngày càng xa. Mặc Triều Bạch mới phát hiện không biết là hắn hay Mộ Khanh Trần đã di chuyển. Mặt Mộ Khanh Trần lúc này đang dán vào ngực của hắn. Một tay Mặc Triều Bạch đã làm gối đầu cho Mộ Khanh Trần, tay còn lại vẫn còn đang đặt trên eo của y. Mặc Triều Bạch không dám tưởng tượng khi Mộ Khanh Trần thức dậy, trông thấy cảnh tượng này sẽ có trạng thái như thế nào. Hắn nhẹ nhàng bỏ tay khỏi eo Mộ Khanh Trần. Tay còn lại cố gắng rút ra khỏi đầu y.

Nhưng Mặc Triều Bạch vừa động Mộ Khanh Trần đã dùng tay nắm lấy áo hắn, không những thế y còn dụi sát mặt mình vào lồng ngực của hắn. Sau khi thử vài lần vẫn không làm sao thoát ra được. Mặc Triều Bạch đành chấp nhận số phận.

Hắn mở mắt bình tĩnh chờ đợi Mộ Khanh Trần tỉnh lại.
Đến khi Mộ Khanh Trần tỉnh lại trời đã quá trưa. Nhưng vì đã vào đông nên sắc trời vẫn chưa sáng hẳn. Thứ đầu tiên đập vào mắt Mộ Khanh Trần là một bộ ngực rộng lớn. Y giật mình lùi về sau thì phát hiện tay mình vẫn đang nắm lấy áo Mặc Triều Bạch. Mà cánh tay hắn đang bị Mộ Khanh Trần dùng thay thế gối đầu đang bị bỏ rơi trong một góc giường. Giật mình hoảng hốt Mộ Khanh Trần tiếp tục lùi về phía sau. Đến khi lưng chạm vách phòng y mới dừng lại.

Y còn nhớ rõ ràng hôm qua mình đã nằm sát vách phòng lưng đưa về phía Mặc Triều Bạch. Vậy là chính y trong khi ngủ say đã bò qua quấn lấy người ta, thật không còn mặt mũi nào mà nhìn ai cả. Nhưng mà vẫn còn rất may mắn.

Mộ Khanh Trần len lén nhìn sang thì phát hiện Mặc Triều Bạch vẫn còn đang ngủ. Y bèn hết sức nhẹ nhàng ngồi dậy, sau đó rón rén mở cửa phòng chạy biến ra ngoài.
Đến khi nghe tiếng cửa phòng nhẹ nhàng khép lại Mặc Triều Bạch mới dám mở mắt ra. Trong mắt rõ ràng là tinh tường minh mẫn nào có dáng vẻ gì là người mới ngủ dậy. Hắn phải giả vờ ngủ như thế để tránh cho Mộ Khanh Trần thẹn thùng quá lại giận lây sang hắn. Mặc Triều Bạch lần đầu tiên phải nhìn sắc mặt người khác như thế này. Hắn thật trong khổ sở lại pha chút ngọt ngào. Dù sao cũng được ôm Mộ Khanh Trần nguyên đêm như thế, làm chút chuyện nhỏ này cho Mộ Khanh Trần cũng không đáng là gì.

Mộ Khanh Trần lại ngây thơ không biết suy nghĩ của Mặc Triều Bạch. Y an tâm rằng đêm qua hắn chẳng biết gì cả nên rất thoải mái khi trông thấy hắn. Vợ chồng ông lão trước khi ra đồng lại nấu cho bọn họ hai chén cháo và một đĩa rau xanh xào.

Nhìn ngôi nhà là biết vợ chồng ông lão chẳng dư giả gì. Bữa ăn đạm bạc chỉ là cháo loãng vậy mà còn để phần cho bọn họ.
Thịnh tình như thế chén cháo này nhất định phải ăn cho bằng hết!

Nghĩ như vậy Mộ Khanh Trần bèn múc một muỗng cháo cho vào miệng. Tuy cháo chỉ toàn nước lã nhưng sao y lại thấy ngon vô cùng. Nhìn người ngồi đối diện sau khi bị y cưỡng ép cũng cố gắng bưng chén cháo lên uống một hơi cạn sạch.

Mộ Khanh Trần dùng đôi đũa sạch gắp vào chén Mặc Triều Bạch vài cọng rau xào.

"Ăn thêm ít rau! Đây chỉ là cháo suông chốc nữa ngươi sẽ đói!"

Mặc Triều Bạch vẫn cứng miệng.

"Ta không đói!"

Mộ Khanh Trần vẫn chưa chịu từ bỏ.

"Ăn rau xanh tốt cho sức khỏe."

"Sức khỏe ta vốn dĩ đã rất tốt cho nên không cần ăn."

Nói dứt câu Mặc Triều Bạch bèn gắp rau trong chén mình trả về chén Mộ Khanh Trần.

Nhưng sau khi hắn thả đôi đũa về bàn đã cảm thấy bầu không khí bỗng nhiên chùn xuống, mà trên khuôn mặt thanh tú của Mộ Khanh Trần môi dưới của y đã rất tư nhiên mà đưa ra ngoài một đoạn. Điều này là dấu hiệu Mộ Khanh Trần đang không vui.
Mặc Triều Bạch lập tức đem rau gắp về bỏ vào miệng nhai một cách ngon lành.

"Ngon lắm!"

Mộ Khanh Trần biết Mặc Triều Bạch rất giống sư phụ của mình. Cực kì ghét ăn rau. Nhưng Mặc Triều Bạch vẫn cố gắng ăn để làm cho y vui. Mộ Khanh Trần bỗng dưng cảm thấy trong lòng lại trở nên vui vẻ một cách khó hiểu. Sau khi để lại vài nén bạc trên bàn cho vợ chồng ông lão. Hai người lập tức lên đường.