Người Sói Đồ Ô

Chương 2




NGƯỜI SÓI ĐỒ Ô 《2》

6.

Tôi phải đảm bảo nhiều lần về sau cũng sẽ không quên người bạn tốt Á Đán này, cậu ta mới yên tâm rời đi.

Dì hươu là một người rất tinh tế, bữa tối làm rất nhiều món ăn, dì nói không biết tôi thích món nào nên đều chuẩn bị tất cả.

Tôi vội vàng cảm ơn, dì lại ngây ngẩn cả người: “Tô Tô, chúng ta đều là người một nhà, không cần phải cảm ơn.”

“Vâng ạ.” Ở thế giới này đây là lần đầu tiên có người nói với tôi chúng ta là người một nhà, Đồ Ô tuy rằng rất tốt nhưng hắn chưa bao giờ nói được lời nào tử tế.

Lúc này, có lẽ Đồ Ô đã quay về, hắn chắc chắn sẽ rất tức giận, nhưng mà qua mấy hôm nữa sẽ ổn thôi, đoạn nhạc đệm này rất nhanh sẽ trôi qua, tôi tin là như vậy.

Thiếu niên có tai mèo đuôi mèo này tên là “Mễ Ngang”, cậu ấy có chút hướng nội, lại hay xấu hổ, nhưng khi đã quen thuộc cậu ấy rất dễ gần.

“Tiểu Ngang, đến đây với chị nào.” Mèo con nghe vậy nhất thời sừng sờ đứng yên tại chỗ, tôi thấy vậy lại nhìn cậu ấy vẫy tay lần nữa.

“Meo meo” đáy mắt Mễ Ngang đầy vẻ khó hiểu, trong nháy mắt liền biến thành hình dáng thiếu niên.

Haiz, đáng tiếc, không thể vuốt mèo rồi……

“Tô Tô, ngươi gọi ta tới làm gì?”

“Đã nói bao nhiêu lần rồi phải gọi là chị Tô Tô!”

“Ngươi so với ta rõ ràng là nhỏ hơn……”

Tôi bất mãn liếc nhìn vẻ mặt vô tội của Mễ Ngang, cậu ấy lập tức im lặng.

Ai bảo người thú các người còn nhỏ tuổi mà lại cao lớn như thế…… Mễ Ngang là con non nhưng thân hình lại cao đến 1m7.

Bỏ đi, không nhắc tới sẽ không đau lòng.

Tôi cùng Mễ Ngang tiếp tục hái hoa quả và bắt những động vật nhỏ xung quanh bìa rừng.

Thế giới này chia thành hai loại người thú và động vật. Người thú có thể hóa thành hình người có nhận thức riêng của mình. Mà động vật chỉ có hình thú cũng không có trí tuệ.

Đây cũng là nguyên nhân tôi dám ăn thịt, nếu là loại thịt của động vật có thể hóa hình người, tôi thật sự không có cách nào nuốt xuống được……

Hôm nay, trong lúc đang tìm kiếm thức ăn, tôi rõ ràng cảm nhận được có chuyện gì đó không bình thường.

Không chỉ mình tôi, cả Mễ Ngang cũng cảm nhận được, cậu ấy bảo từ giờ chúng tôi sẽ đi cùng nhau vì bình thường cả đều tách ra hành động riêng lẻ.

Mễ Ngang nói cậu cảm nhận được một luồng hơi thở xa lạ xâm lấn khu vực này, hơn nữa đối phương có thể còn rất mạnh.

Đúng là người thú sẽ không ăn thịt lẫn nhau, nhưng lại có thể chiến đấu để tranh giành lãnh địa.

Cho nên, Mễ Ngang lo lắng đối phương là một người thú khổng lồ.

Chúng tôi cứ lo lắng như thế suốt hai ngày, người thú khổng lồ mà Mễ Ngang nhắc đến cũng không xuất hiện.

Vì thế cả hai bắt đầu buông lỏng cảnh giác, có lẽ người thú kia chỉ đi ngang qua mà thôi cũng không có ý muốn xâm chiếm lãnh địa.

Bây giờ đã vào mùa thu, tôi lấy quần áo đã làm lúc còn ở hang núi mặc vào, thực sự rất ấm áp, không biết Đồ Ô tìm được ở đâu bộ da lông tốt như vậy.

Ngay lúc tôi cho rằng, mình sẽ luôn trải qua khoảng thời gian bình đạm an nhàn như thế này thì chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.

Ngày đó, lúc tôi đang hái nấm, luôn cảm thấy có ánh mắt nóng rực ở sau lưng mình, nhưng mỗi lần quay đầu lại đều không thấy có gì bất thường.

Tôi cau mày lắc đầu, cảm giác này đã xuất hiện vài ngày rồi, chẳng lẽ do gần đây tôi ngủ không đủ giấc.

Sẽ không có người nào lại nhìn chằm chằm tôi từ phía sau liên tục mấy ngày mà không lộ diện đúng không? Tôi buồn bực suy nghĩ.

Nhưng trong lòng vẫn có chút không chắc chắn, khi thấy sọt nấm cũng được kha khá, tôi dự định đi theo đường cũ trở về.

Và khoảnh khắc khi tôi xoay người, một con sư tử đực trong hình dạng thú không biết xuất hiện từ lúc nào đang đứng trước mặt tôi, trong miệng nó có thứ chất lỏng gì đó đang trào ra, cặp mắt đỏ ửng bất thường, nó cứ đứng bất động nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt toàn là d*c vọng.

Không xong rồi! Sau lưng đột nhiên lạnh buốt, tôi sợ hãi đến mức cả người đều toát mồ hôi lạnh, con sư tử này có điều gì đó không ổn…… giống như nó đang trong trạng thái mất khống chế.

Quả nhiên, con sư tử đực đi một vòng xung quanh, sau khi nhận ra không có mối đe dọa nào nó dần dần tiếp cận tôi.

Tôi theo bản năng lùi về phía sau, nhưng hành động này lại càng chọc giận con sư tử đực kia, nó đột nhiên tăng tốc lao về phía tôi. Tôi chỉ có thể cắn răng xoay người liều mạng mà chạy, ngặt nỗi tốc độ hai bên chênh lệch quá lớn, con sư tử kia rất nhanh đã đuổi kịp tôi, nó vồ tới cái miệng há thật to, một cái bóng khổng lồ phủ xuống đầu tôi.

Ch.ết tiệt!

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Nhưng ngoài dự đoán của tôi cảm giác đau đớn lại không xuất hiện, thay vào đó lại nghe được một âm thanh rất lớn, tiếp đó là tiếng gầm lên cắn xé lẫn nhau.

Này là được cứu rồi? Tôi mở mắt ra liền nhìn thấy Đồ Ô đã lâu không gặp, hắn đang cắn chặt chân sau của con sư tử.

Tôi không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng bò dậy, từ trong cái túi bị rớt xuống đất lấy ra một con d.ao đá, ngay lúc con sư tử đực đang muốn tấn công Đồ Ô, tôi liền đ.âm con d.ao thật mạnh vào sau lưng nó.

Bị d.ao đá đ.âm trúng cũng không làm con sư tử bỏ đi, nó gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt một lần nữa đặt trên người tôi.

Đồ Ô nhân lúc con sư tử mất cảnh giác, liền cắn một phát vào cổ nó, trong giây lát m.áu tươi văng khắp nơi.

……

Con sư tử đực đang nằm thoi thóp trên mặt đất.

Mà Đồ Ô đứng bên cạnh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi một cái rồi xoay người khập khiễng đi về hướng ngược lại.

Tôi nhìn vết thương của hắn, có chút nóng vội: “Đồ Ô……”

Hắn dừng lại hai giây, sau đó làm như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước, như thể không hề nghe thấy tiếng gọi của tôi.

Tôi thật sự không yên lòng, chân sau của hắn có một vết thương rất sâu, còn có m.áu vẫn không ngừng chảy ra.

Hắn di chuyển khó khăn nên không thể đi nhanh được. Tôi chạy chậm đến bên cạnh hắn, thử mở miệng lần nữa: “Đồ Ô…… anh đang bị thương, đừng cử động nữa.”

Đồ Ô một chút cũng không để vào tai, ngược lại càng đi nhanh hơn.Thấy không có cách nào khuyên bảo tôi trực tiếp bước đến trước mặt chặn hắn lại.

“Cô là ai? Dựa vào cái gì mà muốn quản tôi?” Không nghĩ tới câu đầu tiên hắn mở miệng lại như vậy, khiến người khác vô cùng khó xử……

Dứt lời, hắn lặng lẽ nhìn tôi ta, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua một tia ấm ức không dễ phát hiện.

“Tôi……” Tôi lập tức dời ánh mắt khỏi người hắn, không biết phải trả lời thế nào.

Ai ngờ, Đồ Ô thấy phản ứng này của tôi, suýt nữa muốn nổi điên, trong mắt tràn ngập lửa giận, gầm nhẹ: “Bạch Tô, có phải em không có trái tim không?”

Hả? Tại sao tôi lại không có tim chứ?

Tôi bị tiếng gào đột ngột của hắn dọa sợ tới mức cả người run lên, vẻ mặt bối rối nhìn về phía hắn.

Dáng vẻ Đồ Ô tức giận đến mức nhe răng nhìn có chút đáng sợ.

Hắn hóa thành hình người, không quan tâm đ ến vết thương trên chân trực tiếp khiêng tôi lên vai.

“Đồ Ô, anh muốn làm gì? Anh mau thả tôi xuống!”

“Em câm miệng cho tôi!” Hắn có chút mất kiên nhẫn đánh vào mông tôi một cái.

“Anh! Không biết xấu hổ!”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, tiếng mắng này không những không ngăn được hành động của hắn, trái lại còn khiến hắn thích thú hơn.

Đồ Ô nhanh chóng khiêng tôi xuyên qua rừng cây: “Chỉ như vậy đã thẹn thùng? Lần trước em còn rất chủ động……”

Thấy hắn nhắc tới chuyện lần trước tôi có chút xấu hổ: “Tôi không nhớ rõ……”

“Nhưng tôi lại nhớ rất rõ, chờ lát nữa tôi làm lại cho em xem.”

“……”

Tôi tắt micro(*) có được chưa?

(*)Bản gốc 闭麦: Từ này bắt nguồn từ các chương trình phát sóng trực tiếp, nếu không muốn ai đó nói, bạn sẽ yêu cầu họ “tắt micro”, hoặc bạn sẽ nói “tắt micro” nếu không muốn nói.

7.

Đi chưa được bao lâu, Đồ Ô rất nhanh đã thả tôi xuống trước một hang động ở phía sau ngọn núi.

Tôi kinh ngạc nhìn cái hang động này, bên trong đồ dùng còn khá đầy đủ.

Sẽ không…… giống như những gì tôi đang nghĩ chứ?

Thắc mắc còn chưa kịp hỏi, Đồ Ô thấy tôi ngây người liền gắt gao chặn ở hang động, có chút bất mãn với dáng vẻ không để tâm của tôi: “Em đang nghĩ gì đấy?”

“Đồ Ô, anh sống ở đây từ lúc nào?”

Hắn không ngờ tới tôi lại đề cập đến vấn đề này, có chút chột dạ, ánh mắt lấp lánh: “Muốn sống ở đâu thì sống ở đó thôi.”

Không biết Đồ Ô lại nghĩ ngợi lung tung cái gì: “Sao hả? Có phải em không muốn tôi ở đây đúng không? Hay là nói em không muốn nhìn thấy tôi? Bạch Tô!”

“……”

Tôi sợ hắn cứ tiếp tục đề tài này không buông, đành phải đánh trống lảng: “Vậy người trước đây luôn ở phía sau tôi là anh à?”

Tôi lại nhìn đến cái chân đang bị thương của hắn, dù đã băng bó cẩn thận, nhưng có thể mơ hồ thấy được m.áu vẫn đang chảy ra.

“Tôi không có đi theo em…… chỉ là đi ngang qua mà thôi.” Đồ Ô càng nói càng mất tự tin giọng hắn cũng theo đó mà nhỏ dần.

Nghe hắn nói như vậy lòng tôi cảm thấy rất phức tạp.

Con sói đực lẽ ra đã cắt đứt liên lạc từ lâu thế nhưng vẫn luôn đi theo tôi, lại còn cứu tôi, chuyện này là sao đây……

“Sao lại không nói lời nào?” Đồ Ô bất ngờ mở miệng, cố chấp nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Tôi…… rất nhanh tôi sẽ không còn là con non nữa, chúng ta sống chung trong một cái hang không tốt lắm……” Tôi nghĩ cái lý do mình tìm ra cũng không tệ lắm.

Nhưng không nghĩ tới vừa nói xong Đồ Ô đã trực tiếp hỏi ngược lại: “Ai coi em là con non?”

“Nhưng dì hổ nói tôi là……”

“Đó là do dì ấy chưa từng thấy qua Tộc Vượn Người, Tộc Vượn Người không phải đều hơi nhỏ như vậy sao?” Hắn nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Tệ thật chứ, không ngờ là tôi tự mình đa tình, coi mình là con non…… xấu hổ ch.ết mất, tôi còn nghĩ rằng khi đó hắn thấy tôi là con non nên mới nhặt tôi về.

Đồ Ô nói xong lại có chút tức giận: “Tôi chưa bao giờ coi em là con non, tôi là đang nuôi vợ của mình……”

Ầm! Những lời này suýt chút nữa làm tôi đứng không vững:

“Vợ?”

Hắn không phải nên đi tìm một người sói cái sao? Sao bây giờ lại lôi tôi vào?

Tôi tính phớt lờ những cảm xúc mãnh liệt trong mắt Đồ Ô, giả bộ không nghe thấy câu nói kia: “Thời gian không còn sớm nữa, dì hươu nhất định sẽ lo lắng tôi đi trước đây.”

“Bạch Tô, em còn không hiểu ý của tôi sao? Hay là em muốn từ chối tôi?” Rõ ràng Đồ Ô không có ý định để tôi rời đi như vậy, hắn bắt lấy tay của tôi đè ở trên vách đá, cúi đầu chậm rãi thở ra(*).

(*)Nguyên văn 吐气: chỉ trạng thái cảm thấy thoải mái sau khi trút bỏ những bất bình hoặc oán giận.

Tôi bị hơi thở nam tính mạnh mẽ của hắn vây quanh, trước kia mặc dù cũng có lúc như vậy nhưng chưa bao giờ cảm thấy khó khăn như lúc này:

“Đồ Ô, hai chúng ta không hợp……”

Hắn vừa nghe câu này tức giận trong mắt càng tăng lên, tay càng ra sức siết chặt: “Em ghét bỏ cái đuôi của tôi đúng không? Hay em không thích cách tôi bài trí trong hang? Hay ý em là tôi không có bộ dáng nguyên thủy đáng yêu như con mèo đực kia?”

À cái này…… sao lại chọc vào cái lỗ thủng kia nữa rồi, làm Đồ Ô lại không ngừng lên án tôi.

“Không phải, tôi không phải có ý đó……”

“Bạch Tô, tốt nhất là em nên nói rõ ràng!”

“Đồ Ô, tôi là con người, tôi không có hình dạng thú…… huống hồ, tôi cũng không phải là người của thế giới này, tôi cũng không biết sau này sẽ như thế nào……”

Đồ Ô cẩn thận quan sát vẻ mặt của tôi, sau đó nói: “Đầu óc em mỗi ngày chỉ nghĩ về cái này? Hiện tại và tương lai có quan hệ gì với nhau chứ?”

“Tôi chỉ muốn biết suy nghĩ hiện tại của em thôi, Bạch Tô.” Hắn nhìn tôi chăm chú, giọng nói tràn ngập cám dỗ.

“Tôi……” Tôi cũng không biết.

Chỉ là lời còn chưa kịp thốt ra, Đồ Ô đã dùng tay đặt lên môi tôi, sau khi vân vê một lúc lâu lại cười khổ một tiếng: “Bỏ đi, em không cần nói nữa, đoán là em chỉ nói những lời mà tôi không muốn nghe……”

Hắn buông lỏng bàn tay đang giữ chặt tôi ra, xoay người hóa thành sói bảo tôi ngồi trên lưng. Sau đó, hắn nhanh chóng băng qua rừng cây, rất nhanh đã đến hốc cây của dì hươu.

Tôi còn chưa kịp tạm biệt, hắn đã xoay người rời đi chỉ còn lại cái bóng trông có chút cô đơn.

Lòng tôi chợt dâng lên cảm giác khó chịu không thể giải thích được, tâm trạng có chút chán nản.

Mễ Ngang nhìn ra tâm trạng tôi không tốt, mặc dù không biết phải làm sao nhưng vẫn cố gắng chọc cho tôi vui vẻ.

Tôi nhìn bộ dáng ngây ngốc của cậu ấy, đưa tay xoa xoa bộ lông xù của cậu:

“Mễ Ngang, ngươi nói xem ta có thể trở về không?”

Tôi chợt thốt ra một câu như vậy, càng làm cho Mễ Ngang không hiểu chuyện gì:

“Tô Tô, ở lại nơi này không tốt sao?”

Tôi khẽ cười không đáp lại, nơi này…… tất nhiên là rất tốt.

Quên đi, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, thay vì tiếp tục suy nghĩ không bằng hiện tại sống cho thật tốt, bây giờ có rầu rĩ cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi……

8.

Từ sau hôm đó, tôi cũng chưa từng gặp lại Đồ Ô lần nào nữa.

Có vài lần đi qua hang động kia cũng không nhìn thấy hắn, mọi thứ bên trong vẫn còn đó nhưng đều bị phủ một lớp bụi mỏng.

Đồ Ô hắn…… có lẽ đã quay về rồi.

……

Hôm nay trời bắt đầu đổ tuyết nhiệt độ không khí rất thấp, chúng tôi cũng đã dự trữ một ít thức ăn, cố gắng chịu đựng một chút là có thể sống sót qua mùa đông lạnh giá này.

Tính ra đây là mùa đông đầu tiên tôi trải qua ở thế giới này. Tôi không giống người thú có thể trở về hình dạng nguyên thủy, chỉ có thể dựa vào chiếc váy lông cáo kia và vài tấm da thú để giữ ấm.

Dì hươu và Mễ Ngang có lẽ cũng bị cái lạnh ảnh hưởng, mọi hành động đều trở nên chậm chạp, nói chuyện cũng chậm rì rì.

Vào buổi chiều, nhiệt độ mới ấm hơn một chút, tôi liền ngồi ở trong ổ bện ủng bằng cỏ.

Lúc làm được một nửa, bên ngoài truyền đến một tiếng gọi quen thuộc “Bạch Tô."

?

Tôi đẩy cửa gỗ ra, lọt vào mắt là cái lưng của một con sói xám, trên đầu còn phủ một lớp tuyết, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Hắn vừa nhìn thấy tôi, lập tức thả mấy tấm da thú xuống dùng chân trước đẩy đẩy, lặng lẽ nhìn tôi: "Mặc ít như vậy còn dám ra ngoài?”

Ở trên mặt đất là những tấm da thú không biết hắn đã chuẩn bị từ lúc nào, trông rất ấm áp.

“Đồ Ô, anh đi đâu vậy?”

“Em không cần lo lắng, mau đi vào trong trước đi……” Hắn trộm liếc nhìn cổ chân lộ ra ngoài của tôi vài lần, trên mặt có chút mất tự nhiên.

“Rốt cuộc anh đã đi đâu? Sao lại để bản thân bị thương như vậy……” Hắn cố tình giấu đi vết thương những vẫn bị tôi nhìn ra, mấy vết cào trông cực kỳ đáng sợ.

“Em đang quan tâm tôi sao?” Hai mắt hắn lập tức sáng lên, chân trước còn cọ xát trên mặt đất.

“……”

Rất nhanh hắn đã đổi sang đề tài khác, ấp a ấp úng nói: “Hang đá kia tôi đã dọn dẹp sạch sẽ, đảm bảo tốt hơn so với cái nơi lọt gió này, em có muốn hay không……”

Đồ Ô có chút ghét bỏ nhìn ngôi nhà trên cây phía sau tôi, lắc thân mình giũ hết tuyết còn đọng trên người xuống.

Tôi nhìn vết thương trên người hắn, sợ hắn lại xử lý qua loa giống lần trước liền gật đầu đồng ý.

Lúc này Mễ Ngang nghe thấy tiếng động bên ngoài liền lên tiếng: “Tô Tô, xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì, Mễ Ngang tôi có việc phải ra ngoài một chút.” Tôi thuận miệng đáp một tiếng đưa tay xoa cái đầu mèo của cậu ấy.

Vừa quay lại đã thấy Đồ Ô nhìn chằm chằm Mễ Ngang với vẻ mặt thù địch, còn u oán hừ lạnh với tôi một cái:

“Còn không mau lên đây, đối với hắn lưu luyến không rời đến thế cơ à?”

“Đồ Ô, cậu ấy chỉ là con non thôi……”

“Nhưng hắn là giống đực!”

Tôi: “……”

Bỏ đi, so đo với con sói này làm gì chứ?

9.

Sau khi tới hang động.

Thế nhưng lại có một con sói khác đang ngồi xổm ngoài cửa, dáng dấp so với Đồ Ô nhỏ gầy hơn rất nhiều.

Cô ấy vừa thấy Đồ Ô, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng: “Đồ Ô, rốt cuộc tìm được ngươi……”

Sau khi nhìn thấy tôi, cả người cô ấy run lên, giọng nói mang chút chất vấn: “Cô ta là ai?”

Lời vừa dứt, Đồ Ô lập tức hóa thành hình người, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm sói cái trước mặt: “Liên quan gì đến ngươi? Ngươi tới đây làm gì?”

Cô ấy điều chỉnh lại tâm trạng, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Đồ Ô, ngươi quay về đi, mọi người ở trong tộc cần ngươi……”

“Đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa, còn có, nói với Cổ Nại, ta sẽ không trở về……”

Vẻ mặt cô ấy rạn nứt, nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ: “Hiện tại ngươi không chịu quay về, là bởi vì cô ta sao?”

Tôi: “……”

Liên quan gì đến tôi? Nằm không cũng trúng đạn nữa à?

Đồ Ô không nói thêm lời nào, trên mặt hắn có chút tức giận, hắn đặt tay lên eo tôi, sau đó kéo tôi lại ôm thật chặt.

Ý tứ rất rõ ràng, đáy mắt con sói cái kia hiện lên một tia không cam lòng, nhưng dưới sự uy hi.ếp của Đồ Ô liền xoay người chán nản rời đi.

Cuối cùng còn bỏ lại một câu: “Đồ Ô, sói không có khả năng sống đơn độc…… Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ trở về.”

Nói xong còn tức giận trừng mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt tràn đầy căm hận, giống như tôi là kẻ đầu sỏ gây tội ngăn Đồ Ô quay về tộc của hắn vậy.

Sau khi đoạn nhạc đệm này qua đi, Đồ Ô vô duyên vô cớ nói một câu: “Tôi cùng cô ta không có quan hệ gì cả, Cổ Nại là anh trai cô ta, cũng là tộc trưởng hiện tại……”

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, xoay người bước vào hang động.

Trong hang đã được quét dọn qua vô cùng sạch sẽ. Trên giường đá được phủ kín bằng một lớp da thú dày mềm mại, ngay cả dưới đất nơi sát giường cũng được che phủ.

Tôi: “……”

“Đồ Ô, anh đi mất một tháng để chuẩn bị những tấm da thú này?”

“Tộc không có lông các người không phải vào mùa đông rất sợ lạnh sao?” Hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, ngược lại còn cho tôi thêm cái tộc không có lông……

“Thực ra, anh có thể gọi tôi là con người.”

Hắn tùy ý gật gật đầu, cũng không biết có nghe vào không, trái lại còn trực tiếp ôm tôi lên giường đá, bản thân hắn cũng nằm xuống bên cạnh.

Đồ Ô đem đầu vùi vào cổ của tôi, hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm nói: “Kỳ thực ra ngoài lâu như vậy, tôi có chút nhớ em……”

Tôi bị tóc của hắn đâm vào có chút không thoải mái, hơi hơi giãy giụa.

“Đừng nhúc nhích, tôi gấp rút lên đường trở về đã hai ngày rồi không được ngủ.”

Hàng mi dày của Đồ Ô hạ xuống đúng lúc tạo ra một cái bóng mờ, nhìn qua quả thật có chút mỏi mệt.

Tôi đột nhiên không đành lòng từ chối, hơi nóng trên người hắn liên tục truyền đến.

Khiến cho tôi có loại ảo giác, mùa đông này có lẽ cũng không lạnh như vậy……

10.

Có một cái bếp lò ở ngay bên cạnh, rốt cuộc tôi cũng có một giấc ngủ ngon lành.

Chỉ là trong lúc mơ mơ màng màng luôn cảm giác có bàn tay đang di chuyển tới lui trên người mình, làn da lộ ra bên ngoài cũng truyền đến từng trận ngứa ngáy.

Nhưng vì giấc ngủ ngon này quá thoải mái nên cũng không quá để tâm.

Lúc tỉnh lại bên ngoài trời cũng đã tối.

Thôi xong, muộn như vậy còn chưa trở về, dì hươu bọn họ nhất định sẽ rất lo lắng.

Tôi vội vàng ngồi dậy, lại bị một bàn tay to từ phía sau giữ chặt, giọng nói có chút bất mãn: “Em lại muốn chạy?”

“Bây giờ tôi phải quay về. À phải rồi, vết thương của anh!” Sao tôi lại quên mất việc quan trọng này chứ.

“Không có việc gì, tôi đã xử lý qua rồi, hơn nữa tôi cũng đã nói với con mèo đực kia, tạm thời em sẽ không quay lại ngôi nhà trên cây đó nữa.”

?

Không phải chứ anh hai, tôi chỉ ngủ có một giấc thôi anh đã làm nhiều việc như vậy?

Đồ Ô ngồi dậy chuẩn bị làm bữa tối, trông thấy vẻ mặt sửng sốt của tôi liền cau mày: “Em không muốn?”

Vẻ mặt lúc này của hắn kiểu “em dám nói không muốn tôi dỗi cho em xem”, tôi đành bất lực mở miệng: “Muốn……”

Đồ Ô động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã nhóm lửa đem thịt dê đông lạnh ra nướng.

Tôi nhìn hắn đào một cái hố ở trên nền tuyết chuyên dùng để chứa thịt chưa được xử lý, hắn nói thả vào đây có thể bảo quản thịt lâu hơn.

Cái này tất nhiên là tôi biết, thấy còn dư lại hơn nửa con dê, tôi bảo hắn đừng nướng để dành lại nấu canh.

Mùa đông có một chén canh nóng hổi thật sự rất tuyệt, đáng tiếc Đồ Ô không biết nấu, tôi chỉ có thể tự mình ra tay.

Mất một lúc lâu, nồi canh thịt dê mới nấu xong, cho thêm một ít rau, mùi vị có lẽ cũng không tệ.

Tôi đưa Đồ Ô nếm thử một chút, hắn liền bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Nóng quá, em yếu ớt(*)như vậy mà cũng có thể uống được cái này?"

Tôi: “……”

Không uống thì đem đổ đi.

(*) nguyên văn 娇气: yếu ớt, mỏng manh, làm nũng, nhõng nhẽo, mềm mại, chỉ những người không chịu được khó khăn quen hưởng thụ.