Người Què

Chương 32: 32: Tiểu Hổ Ii





"Em ngủ ở đâu?"
"Trên đường phố." Tiểu Hổ trả lời một cách thản nhiên, như thể đây không phải lần đầu tiên.
Lâm Thiên Nhiên vừa đau lòng vừa tức giận với cái người gọi là bố kia của nó, vì vậy anh nắm lấy tay Tiểu Hổ, "Đi nào, ca ca đưa em về kí túc xá."
Vì vậy, một lớn một nhỏ đã đi như vậy.
Nước nóng đổ vào bát mì ăn liền đã được thêm gia vị từ trước, cả phòng kí túc xá lâp tức tràn ngập mùi thơm nồng nặc.
Cả hai ngồi quanh hai bát mỳ, ánh mắt mong chờ đồ ăn.
"Chờ 15 phút." Lâm Thiên Nhiên bắt đầu mở điện thoại xem đồng hồ.
"Anh ơi, em uống một ngụm canh trước được không?" Tiểu Hổ sắp chảy nước miếng đến nơi rồi.
"Không được." Lâm Thiên Nhiên mỉm cười, vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của nó.
"Ca ca, sao anh chỉ có một mình ở đây vậy?" Tiểu Hổ chán nản nhìn xung quanh, "Nhưng mà sao nhiều giường thế?"
"Đây là kí túc xá dành cho công nhân của xưởng anh làm việc.

Ban đầu có người ở chung, nhưng sau đó rời đi rồi, không có người chuyển đến nên chỉ còn mình anh ở thôi."

"Tốt quá rồi, nhà này là của anh!" Tiểu Hổ kêu lên, "Chỉ cần em cũng có nhà của mình thì không cần phải ngủ ở đường nữa."
"Sau này nếu em nghĩ đến nhà của anh thì cứ đến đây được không?" Lâm Thiên Nhiên rất quý Tiểu Hổ, vì anh thấy được hình bóng lúc nhỏ của mình trong Tiểu Hổ.
"Được ạ!" Tiểu Hổ mừng đến mức suýt nhảy dựng lên.
Ăn xong mì liền uống hết canh không sót giọt nào, Lâm Thiên Nhiên lau miệng cho Tiểu Hổ rồi mang đứa trẻ lên giường.
"Muộn lắm rồi, mau đắp chăn đi ngủ thôi." Vừa nói, anh vừa vỗ nhẹ cái mông của Tiểu Hổ.
"Ca ca cũng lên ngủ với Tiểu Hổ." Tiểu Hổ vòng tay qua cánh tay của Lâm Thiên Nhiên không chịu buông ra.
"Được rồi, chúng ta cùng ngủ đi." Lâm Thiên Nhiên không làm gì được nó.
Tiểu Hổ hài lòng ôm Lâm Thiên Nhiên, nhắm mắt lại.
"Alice, nghe tôi nói, nghe tôi giả thích!" Diêu Vọng bị đuổi ra khỏi căn hộ một cách chật vật.
"Quần áo của anh, tôi sẽ trả lại, anh đi được rồi!" Cửa lại mở ra, một đống quần áo đập vào khuôn mặt đẹp trai của Diêu Vọng.
"Alice, em hiểu lầm tôi rồi, bình tĩnh nghe tôi nói!" Diêu Vọng muốn xông vào, nhưng lại bị người phụ nữ mạnh mẽ chặn lại.
"Tôi nghe đủ lời ngọt ngào của anh rồi.

Tôi chỉ cần một câu nói của anh thôi.

Rốt cuộc anh có yêu tôi hay là không thì ngày mai cũng kết thúc luôn rồi!" Alice trên mặt toàn là nước mắt.
"Alice, đừng vậy mà, tôi nói với em..."
"Đủ rồi, đi đi, anh chưa từng nghiêm túc với tôi, là tôi mù quáng, sau này chúng ta sẽ giải quyết với nhau, đừng liên lạc với tôi nữa!" Cô che tai lại, thất vọng đánh gãy lời nói của Diêu Vọng, cô lúc này đã quyết tâm, muốn thoát ra khỏi trò chơi ái tình của hắn.
Rầm một tiếng, cửa bị nặng nề đóng lại.
"Aiz." Diêu Vọng thở dài, trượt xuống theo vách tường lạnh lẽo ngoài hành lang.
"Nghiêm túc? Ha ha, Diêu Vọng tôi chưa từng nghiêm túc với ai."
Tình yêu nam nữ theo nhu cầu của đôi bên, sao phải cần nghiêm túc?
Cái kiểu yêu một người, cùng người đó kết hôn, sống với nhau đến già này, Diêu Vọng cảm thấy hẳn điều đó sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của hắn.

Hắn chỉ là một cậu ấm nhà giàu, thích hợp với tiêu sái giang hồ, tự do tự tại, không cần bận tâm.

Sáng sớm Lâm Thiên Nhiên tỉnh lại, cùng Tiểu Hổ ăn một chút đồ ăn sáng tại nhà, sau đó đưa nó về lại chợ nhỏ, "Mau về nhà đi, anh còn đi làm."
Tiểu Hổ vẫy tay với anh, chào tạm biệt rồi rời đi.
Hôm qua đi khám sức khỏe và đi chơi xong, hôm nay ở phòng in lại thêm bận.
Lina mang thêm vài bản báo cáo yêu cầu anh in chúng ra, buổi sáng trôi qua nhanh lúc nào không biết.
Nhớ lại những gì Lý Dật Thành đã nói hôm qua, anh nhớ đến việc tới văn phòng giám đốc học tập hắn.
Lâm Thiên Nhiên không dám chậm trễ chút nào, liền vội vàng đi nhà ăn ăn cho no bụng, sau đó quay người trở lại.
"Tiểu Thiên, anh đến rồi!" Lý Dật Thành một giây trước còn ngủ gật trên bàn, giây sau thấy anh đẩy cửa đi vào, trong lòng cao hứng như vừa tiêm máu gà (*)
(*)Cái này hơi khó giải thích, kiểu nó là một cách nói châm biếm, đề cập đến sự phấn khích đột ngột của 1 người nào đó.

Lúc tiêm máu gà vào người á, người đó sẽ bị đỏ ửng lên giống như ở trong trạng thái phấn khích z.

(theo baidu)
"ừm." Lâm Thiên Nhiên mang theo một cuốn sổ và cái bút, "Cậu ăn chưa?"
"Vừa ăn xong.

Anh ăn chưa?"
"Tôi cũng vừa ăn xong."

"Vậy bắt đầu học nhé?" Lý Dật Thành đứng dậy, nhường chỗ mời anh ngồi.
"Đầu tiên là mở một tài liệu..."
Lý Dật Thành nghiêm túc giảng bài, Lâm Thiên Nhiên cũng học rất tập trung.
"Có chỗ nào không hiểu không?" Lý Dật Thành vỗ vỗ lưng anh, cưng chiều hỏi.
"Bây giờ không có." Sự chú ý của Lâm Thiên Nhiên vẫn ở trên màn hình, anh không nhận ra mình đang bị ăn đậu phụ.
"Được rồi, về nhà nhớ ôn lại, ngày mai anh sẽ làm bài kiểm tra." Đột nhiên bên tai có người nói nhỏ, toàn bộ vành tai của Lâm Thiên Nhiên đỏ bừng, anh vội vàng co người lại.
"Hiểu rồi."
"Sắp tới giờ làm việc chiều rồi, tôi cũng cần chuẩn bị cho cuộc họp chiều." Lý Dật Thành duỗi eo.
"Vậy tôi đi trước, hôm nay cảm ơn cậu." Lâm Thiên Nhiên ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc của mình và nói cảm ơn Lý Dật Thành.
Lý Dật Thành nhìn anh khập khiễng ra khỏi cửa, vụng về đi xuống cầu thang, lại nhớ đến lời dặn của giáo sư, "đi ít cầu thang và bớt vác đồ nặng".

Đôi mắt hắn híp lại, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng.
Góc lảm nhảm: =)))) đố mấy bà Lý đại gia nghĩ ra ý tưởng giề haha? Thề mỗi lần edit là lại ăn cơm chóa của đôi chim cu này luôn á, Lý đại gia ranh ma vãi luôn á =)))) Khum phải toi lười edit đâu hê hê, tiện hôm nay là 20-10 chúc mấy bà luôn vui vẻ, mạnh khỏe, học tập, làm việc thật tốt và ủng hộ toi trên con đường edit truyện dài dài này nhé..