Cố Diệp đưa mẹ đứa trẻ lên xe, Mục Cảnh Phỉ cưỡi con mô tô của cô, bật còi báo động inh ỏi, bảo Cố Diệp: “Chị đi trước mở đường cho em, nhớ thông báo tuyến đường kịp thời cho chị.”
Cố Diệp làm dấu tay tỏ ý ok, hỏi mẹ đứa trẻ kia: “Có hình cháu bé không? Cho tôi.”
Người mẹ khóc sướt mướt, tâm lý gần như sụp đổ: “Không có, điện thoại của tôi bị tên đó cướp mất rồi.”
Cố Diệp ngoảnh lại nhìn trạng thái tâm lý của cô ấy, không định hỏi thêm gì nữa.
Cậu mở túi, lấy bút mực đỏ và mấy tờ bùa trắng ra, nhanh chóng vẽ xong rồi lập tức dán lên đùi Hạ Tường đang ngồi bên ghế phó lái.
Lúc này tuy Hạ Tường không nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn cảm giác nơi đầu gối bỗng dưng lạnh run lên.
Cậu trưng vẻ mặt đầy đau khổ ngó Cố Diệp, lại nói, khi Cố Diệp bảo lên đây ngồi thì cậu đã thấy có vẻ sai sai rồi.
Cậu là thân thể thuần âm, dù là ban ngày thì đôi khi cũng thấy được mấy thứ đó.
Mà bây giờ, trong ngực cậu dần dần hiện ra linh hồn thể của một con chó nhỏ, thì ra Cố Diệp lại dùng cậu làm vật dẫn.
Cố Diệp thắt dây an toàn, xoa đầu con chó nhỏ kia: “Cún con, nếu mày đánh hơi được mùi của cô bé kia thì khi nào về, tao sẽ cho mày ăn thịt.”
Hình thể của con chó kia khá nhỏ, cùng lắm là 20cm, nhỏ đến nỗi có thể ôm trọn trong lòng bàn tay.
Đôi mắt của nó vừa to vừa tròn, đen bóng, ngửi ngửi một lát, nó quay ra sau sủa một tiếng.
Cố Diệp quay đầu xe: “Chị Mục, quay lại!”
Xe ngoặt gấp khiến chó nhỏ bị hất bay lên, Hạ Tường hơi do dự rồi ôm nó vào lòng.
Ngay sau đó, Cố Diệp đạp chân ga, xe vèo cái chạy vút.
“Nhanh quá thể!” Triệu Bằng Vũ ngồi ghế sau đỡ người mẹ trẻ, trong lòng phát khiếp, bằng lái của Cố Diệp có lẽ sẽ bị tước mất.
Cố Diệp căng mặt, lờ đi lời của hắn.
Khi sắp đến giao lộ, cậu thông báo cho Mục Cảnh Phỉ: “Rẽ trái!”
“Tới ngã tư rẽ phải!”
“Đi thẳng!”
Mục Cảnh Phỉ cũng xem như là người chơi hệ đua xe lâu năm, để đuổi kịp tội phạm bỏ trốn mà dám lái với tốc độ 300km/h.
Trên xe cô vang tiếng còi báo động, khiến xe cộ đang lưu thông và người đi đường tự động nhường lối, bây giờ dù đang ở trong thành phố nhưng cô đã chạy đến 120km/h.
Cố Diệp lái theo sau cũng to gan không kém, dám vượt hết đèn đỏ, chạy tuốt theo tuyến đường đã được tính trước.
Hai người dồn hết sức mình, quyết tâm phải tìm được đứa trẻ!
“Chị Mục, chiếc xe kia lại thay giấy phép tạm thời, đổi thành Kinh P.
77370.”
Mục Cảnh Phỉ lập tức thông báo cho người trong tổ, tra tìm bọn chúng!
Khóe mắt của mẹ đứa trẻ đỏ bừng, siết chặt dây an toàn.
Cô không biết vì sao Cố Diệp lại biết rõ chuyện này như vậy, nhưng cô đành gửi gắm mọi hy vọng vào cậu thanh niên và vị cảnh sát trẻ ấy.
Triệu Bằng Vũ ngồi cạnh cô an ủi: “Cô đừng căng thẳng, có cậu ấy ở đây thì nhất định sẽ tìm được con cô về, chúng ta sẽ đuổi kịp chúng nhanh thôi! Cậu ấy là đại sư huyền học nổi danh bậc nhất trong nước, bấm tay tính toán là biết tận năm trăm năm sau, cô cứ tin cậu ấy.”
Người mẹ run rẩy đáp: “Tôi tin! Tôi tin!”
Cô đâu dám không tin, nếu không thì cô chẳng biết liệu mình có còn sống nổi nữa không.
Vẻ mặt của Cố Diệp lạnh tanh, bỗng cậu lên tiếng: “Chị Mục! Chiếc xe đó ở ngay cây đèn giao thông phía trước, giờ chị hãy đi sau em!”
“Đuổi kịp rồi! Chúng ta đuổi kịp thật rồi!” Người mẹ kích động la lên: “Đúng là chiếc xe ấy! Đúng là bọn chúng! Con gái tôi đang ở trên đó!”
Mục Cảnh Phỉ không biết Cố Diệp định làm gì, nhưng cô vẫn chọn tin cậu, tránh sang, nhường cho xe cậu chạy lên trước.
Cố Diệp lạnh mặt nhắc một câu: “Ngồi vững” rồi lại tăng tốc.
Chiếc xe kia nghe tiếng còi báo động phía sau nên đã cảnh giác, cũng bắt đầu tăng tốc.
Cố Diệp vòng qua vườn hoa, chạy thẳng tới trước chiếc xe đó.
Sau một cú rê đuôi, xe thể thao chặn ngang chiếc xe kia.
Chặn luôn đường đi của nó!
Tài xế mở cửa sổ, tức giận mắng mỏ: “Mày lái xe không dùng mắt à!”
Cảnh sát giao thông phát hiện tình huống ở đây, vội chạy tới, nghiêm nghị tra hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mục Cảnh Phỉ đi tới, xuất trình giấy tờ xong thì khẽ giọng giải thích: “Trên xe này có trẻ con bị bắt cóc.”
Cảnh sát giao thông nghe thế, sắc mặt thay đổi, nhắc nhở tài xế: “Lấy bằng lái của anh ra để chúng tôi kiểm tra.”
Tài xế nhận thấy tình huống này có gì đó hơi lạ, không chỉ không phối hợp mà trong mắt còn lộ ra vẻ tàn bạo.
Ngay khi hắn định liều mình xông ra thì nghe tiếng “choang, choang” Một trong ba người trẻ tuổi đứng đằng sau cầm nửa cục gạch nhặt từ bồn hoa, đập vỡ cửa kính xe của hắn.
“Mấy người làm gì thế hả?” Tài xế thấy vậy, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn.
Cố Diệp chỉ bà già đang nằm giả chết: “Đương nhiên là bắt quỷ.”
Bấy giờ, người đứng ở bên ngoài chỉ cần liếc một cái là có thể thấy rõ thứ ở trong xe.
Bên trong có hai nam, một người nữ đang ngồi, một bà già đang nằm im.
Bà kia nghe tiếng thủy tinh bị đập vỡ thì sợ mất mật, suýt chút nữa ngồi bật dậy, biểu hiện quá rõ ràng! Ngay lập tức thằng con trai đằng hắng một tiếng, bà ta lại tiếp tục giả chết.
Thấy cảnh đó, vẻ mặt Mục Cảnh Phỉ lạnh xuống, giơ giấy tờ ra: “Tất cả xuống xe để kiểm tra!”
Mấy cảnh sát giao thông tiến lên hỗ trợ, ngăn con đường trước mặt lại, hơn nữa sẵn có một chiếc xe thể thao đang chắn ngang đó.
Phía sau xe cũng bị chặn, hai chiếc xe cảnh sát đã đuổi đến kịp, không thể lách đi đâu nữa.
Xung quanh lại có khá nhiều người đứng lại vây xem, chiếc xe kia không thể chạy được.
Với vai trò là “thân nhân của người đã khuất”, người đàn ông đeo kính tỏ vẻ “đau xót” mở cửa xe, oan ức nói: “Đồng chí cảnh sát, xe chúng tôi là xe tang, vừa mới đưa thi thể của mẹ tôi từ bệnh viện về, có gì để tra xét? Anh làm ơn bỏ qua cho chúng tôi đi? Bỏ qua cho mẹ tôi với?”
Cố Diệp túm cổ áo của tên đó, lôi thẳng hắn ra khỏi xe.
Mẹ đứa trẻ mắt đỏ bừng xông lên, bóp cổ hắn ta, tay đấm chân đạp như điên dại: “Thằng súc sinh nhà mày! Mày giấu con tao ở đâu? Mày trả con lại cho tao! Đồng chí cảnh sát, chính hắn ta đã bắt con tôi đi! Tên này là tay buôn bán trẻ con!”
Cố Diệp lướt nhanh qua bên trong xe, túm gáy hắn ta dí bẹp mặt lên cửa xe: “Đứa bé ở đâu?”
Tên kia căm giận hét toáng lên: “Đứa bé gì hả? Từ nãy đến giờ tôi chẳng hiểu mấy người đang nói gì sất! Đồng chí cảnh sát ơi, mấy vị không được chấp pháp một cách qua quýt như vậy! Mẹ tôi còn đang nằm ở đây đấy, đã chết rồi mà vẫn không được yên, cảnh sát cũng không được phép hiếp đáp người khác đến thế!”
Người vây xem càng lúc càng nhiều, lại ở nơi giao nhau của các tuyến đường, khiến giao thông bị tê liệt.
Tiếng xì xào bàn tán của người hóng chuyện vang khắp khiến tai ong ong cả lên, Cố Diệp không nhịn được đè chặt đầu người đàn ông kia, nện thuỳnh thuỳnh vào cửa xe: “Mẹ mày đừng nói xàm nói xí với tao! Đứa bé đâu!”
Kính của tên đó bị chấn vỡ, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn: “Không có đứa bé nào hết!”
Nét mặt của Cố Diệp càng lạnh hơn, tiếp tục nện đầu hắn, chỉ hỏi ba chữ: “Đứa bé đâu?”
Cố Diệp không cảm nhận được tử khí bên trong xe, chứng tỏ đứa bé kia không sao cả.
Điều này làm cậu yên tâm hơn hẳn, nhưng cũng không thể tiêu hết cơn giận của cậu được.
Đời trước, vì đứa trẻ bị bắt đi, cậu tận mắt thấy một nhà bốn miệng ăn suy sụp đến nỗi tự sát, mất đứa bé, chẳng khác nào phá hủy một mái nhà! Thảm trạng đó đến tận bây giờ cậu vẫn không thể quên được, vĩnh viễn không muốn họ phải trải qua tâm tình tuyệt vọng như thế nữa.
Cố Diệp lạnh mặt, đập mặt người kia lên cửa xe từng cú từng cú một: “Giao đứa bé ra!”
Mục Cảnh Phỉ bình thản nhắc nhở Cố Diệp: “Bình tĩnh! Đừng kích động!”
Cố Diệp lạnh lùng nói: “Không giao đứa bé ra, tao sẽ câu hồn phách của mày ra xé nát!”
Con buôn kia bị sát ý của Cố Diệp dọa run người, bà già vẫn luôn giả làm thi thể nghe vậy, không nhịn được lại hơi động đậy, Mục Cảnh Phỉ thấy thế, cô leo lên xe, kéo phắt tấm vải liệm của bà ta ra: “Còn giả vờ? Ngồi dậy cho tôi!”
Người vây xem nhác thấy một thi thể bị bắt lấy, khiếp quá phải lùi về sau mấy bước.
Nhưng ngay sau đó mọi người lại phát hiện ra, thi thể kia mở mắt!
Rất nhiều người đứng hóng chuyện xung quanh đây quay video, nghe được lời của người mẹ trẻ kia thì đã biết tay lái xe này là kẻ buôn người, bà già kia lại còn giả làm thi thể hòng qua mắt mọi người.
Dân thành phố nóng máu, nhất là những nhà có con nít không nhịn được nữa, xắn tay định lên.
Cố Diệp kéo xệch tên đó ra, đẩy vào giữa đám đông: “Mày bắt con người ta đi khiến họ phải tìm kiếm khắp nơi không ngừng nghỉ, phải đợi chờ cả đời, phải áy náy suốt kiếp! Mày trộm đứa bé khỏi vòng tay của người nhà, hại cả gia đình phải tan cửa nát nhà! Súc sinh!”
“Đúng! Súc sinh! Đồ mất nhân tính! Đánh hắn!”
Từ trong đám đông không biết là ai quát lên câu đó, thế rồi tất cả nhắm vào tên buôn người kia đánh cho bầm dập.
Mục Cảnh Phỉ đang bận giữ bà già kia, muốn ngăn mà không được.
Cố Diệp lên xe, lôi những tên khác xuống, đạp chúng ngã ụp vào trong đám đông, cả người phụ nữ kia cũng thế, không nương tay chút nào.
Mục Cảnh Phỉ đã hiểu rằng Cố Diệp cố ý làm vậy.
Điều này khiến cô nghi ngờ, vừa nãy Cố Diệp đánh tên buôn người kia để đòi đứa bé cũng vì cố tình muốn đập hắn.
Người trong đội cảnh sát phải cố sức lắm mới cứu được năm tên buôn người ấy ra, tất cả mọi người đã lui về sau mấy bước, chẳng biết là ai lại ai đã đánh mấy người đó.
Năm người bọn chúng đã bị đánh sưng mặt sưng mũi, mũi miệng tràn máu, tay bị còng lại.
Cố Diệp lên chiếc xe kia, tháo đệm ngồi, tìm được một cái hòm sắt đã bị khóa.
Nhìn bên ngoài thì đây chỉ là một cái hòm chứa đồ nghề.
Cố Diệp ôm cái hòm kia xuống: “Mở nó ra!”
Thằng bị đánh thảm nhất, cũng là thằng bắt đứa bé đi móc một cái chìa khóa ra.
Sau khi Cố Diệp mở được hòm, người mẹ đó lập tức bổ nhào tới: “Nữu Nữu!”
Bên trong có hai đứa bé đang ngủ, đều tầm một tuổi.
Bởi vì không gian nhỏ hẹp nên hai đứa trẻ bị đặt chồng lên nhau, Nữu Nữu gối lên chân của đứa trẻ còn lại, động tĩnh lớn như vậy mà vẫn không tỉnh lại.
Người mẹ ôm chặt lấy đứa con tưởng đã mất mà may mắn tìm lại được, vừa khóc vừa dập đầu với Cố Diệp.
Cố Diệp nâng họ dậy, đỡ lên xe cảnh sát, Mục Cảnh Phỉ đưa hai mẹ con chạy thẳng tới bệnh viện.
Mấy người Cố Diệp giúp cảnh sát áp giải mấy tên buôn người lên xe, trong đám đông bỗng nổ ra một tràng vỗ tay.
Cố Diệp thấy người đã đi hết, bèn lấy bằng lái của mình ra, tìm cảnh sát giao thông: “Tôi vượt đèn đỏ, phải bị xử lý như thế nào?”
“Ồ.” Cảnh sát giao thông kia không nghĩ ngợi gì đã lấy điện thoại ra, chụp ảnh Cố Diệp: “Khi về tôi sẽ xin cho, không phạt tiền cậu.”
Cố Diệp ngạc nhiên, ngờ vực nhíu mày: “Hả?”
Anh cảnh sát giao thông vỗ vỗ vai cậu: “Yên tâm! Đây là vì bắt tội phạm, có thể thông cảm.”
Cố Diệp không ngờ rằng lại còn có thể làm như thế, trên mặt cuối cùng đã nở một nụ cười: “Cảm ơn!”
Triệu Bằng Vũ vỗ vỗ ngực, một lúc lâu sau mới bình thường lại: “Kích thích quá!”
Hạ Tường vẫn còn ôm con chó nhỏ kia, ném cho Cố Diệp một ánh mắt thương cảm: “Ngày nào cậu cũng làm việc bạt mạng thế này hả? Sau này bớt bớt đi.”
Triệu Bằng Vũ cũng thấy lo, nhưng ngoài miệng vẫn sỉ vả: “Về già chơi đấu địa chủ, đừng để ba chân thiếu một, hai người bọn tôi không chiêu hồn cậu về được đâu.”
Cố Diệp ấm lòng: “Được, sau này tớ sẽ chú ý.”
Bọn họ còn chưa về đến trường thì trên mạng đã nhảy ra một topic:
Video này quay rất có kỹ thuật, không có tiếng, chỉ thấy Cố Diệp liệng xe vượt ẩu, rồi kéo một người đàn ông đeo mắt kính trông hiền lành nhút nhát ra, nện từng cú từng cú vào người đó, thủ đoạn ức hiếp khiến người ta tức lộn ruột.
Cư dân mạng bùng nổ: Tên này nhìn quen lắm, đứa con thứ ba của Cố Đức Thành đúng không?
Tàn bạo như vậy đó hả? Má nó! Bắt nạt người khác quá đáng!
Nhìn cậu này còn trẻ tuổi, thế mà ra tay lại ác độc như thế, đúng là tên cặn bã!
Ở ngay giao lộ mà dám lái như vậy? Sao hắn không bị đụng chết luôn đi!
Không ngờ đấy! Thì ra lại ghê gớm thế!
Chắc chắn là đã có chuyện gì đó, Cố đại sư của chúng tôi không phải hạng người như vậy!
Đã đánh người rồi thì còn hạng này hạng nọ nữa à? Bọn con nhà giàu có mấy ai tốt lành?
Tưởng đây ngu à, gần đó còn có chiếc mô tô của cảnh sát kìa, cảnh sát giao thông cũng ngăn chiếc xe đó lại, chắc kèo có chuyện khác đã xảy ra! Người quay video sao chỉ chăm chăm vào mỗi Cố Diệp thế? Không thể lia qua tình huống xung quanh à?
Người này vừa lên tiếng, ai có não chút ít đều nhận thấy có gì đó là lạ: Tại sao lại tắt tiếng? Tại sao không phát giọng gốc?
Xe cảnh sát kia có vai gì ở đây? Chẳng lẽ cảnh sát giao thông bao che đánh người?
Lâu chủ ngu quá hóa rồ! Chuyện này tôi biết! Người trên chiếc xe kia là tay buôn người đấy! Bắt cóc trẻ con! Cố Diệp dẫn người mẹ của đứa trẻ đó đuổi theo, mạo hiểm cả tính mạng để quay xe chặn lại! Tên bị đánh kia là con buôn, đang bị tra hỏi đứa bé ở đâu! Cậu ấy đã cứu thoát hai đứa trẻ bị nhốt vào một cái hòm sắt khóa cứng! Người đăng cái topic này có ý gì hả, lương tâm có cắn rứt chút nào không? Tôi có video gốc đây! Mọi người xem đi!
Cư dân mạng xem cái video trọn vẹn đó cũng điên máu: Thế mà là tay buôn người thật!
Đáng sợ quá! Đây là người nhà xông ra giành lại con mình đúng không? Còn có bà già kia!
Bà nó xấu xa thật! Trong nhà không có trẻ con à? Bắt mất con người ta, không sợ mộ tổ tiên ngập hả?
Trong lòng lâu chủ đang tính bài gì đấy? Hám fame? Hay thù ghét người giàu?
Lâu chủ ngũ hành thiếu đức đấy phỏng! Chuyện như thế này mà cũng dám lôi ra xào xáo! Đừng khiến người tốt phải lạnh lòng! Không có con hay có vấn đề?!
...
Lâu chủ thấy chân tướng đã được phơi ra, bị mọi người mắng té tát, lập tức gỡ bài.
Mọi người không có nơi để trút giận, bèn chạy tới weibo của Cố Diệp cáo trạng: “Cố đại sư, có người nói cậu là con nhà giàu ăn hại! Phóng xe đánh người, rồ dại mất trí! Cậu mau đi rủa chít hắn!”
Sau khi Cố Diệp về nhà, thấy mấy câu đó thì thộn mặt ra, lên weibo đăng một hàng dấu chấm hỏi, chẳng hiểu chuyện gì đây.
Người hâm mộ xem như đã có nơi để tố cáo, dồn dập nhắn tin kể cho Cố Diệp sự việc lúc nãy.
Người nọ cho là mình gỡ bài rồi thì có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì đó hả? Ngây thơ quá! Người hâm mộ của Cố đại sư bấm ngón tay tính toán cũng biết chắc là đứa cháu này sẽ chẳng được yên đâu, không xin lỗi sẽ đánh bay người đó!
Lần đầu tiên Cố Diệp biết người hâm mộ của mình lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, còn lưu lại địa chỉ và cap màn hình của cái topic đó làm bằng chứng cho cậu đi tố cáo!
Chuyện này làm cộng đồng mạng sôi sùng sục, có người đặc biệt báo cáo cho cảnh sát thủ đô, yêu cầu các anh các chú cảnh sát phải giải quyết, không thể để người tốt phải chịu oan!
Cảnh sát rất nhanh đã ra mặt bác bỏ tin đồn, tung video gốc, giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện.
“Cố Diệp vượt đèn đỏ do có cảnh sát đi trước mở đường, phóng xe cũng vì để bắt tội phạm, nhằm giải cứu đứa bé bị lừa bán.
Toàn bộ quá trình đều có cảnh sát tham dự, luôn nằm trong phạm vi có thể khống chế.
Phía cảnh sát giao thông đã căn cứ vào tình huống thực tế để xử lý một cách có lý có tình nhất, không xử phạt Cố Diệp.
Cảnh sát cũng sẽ xin trao cho Cố Diệp huy chương “Hăng hái làm việc nghĩa”.
Chúng tôi sẽ không bỏ qua cho kẻ xấu dù là một tên, cũng sẽ không xử oan bất cứ một người tốt nào.”
Cư dân mạng sôi nổi vỗ tay cho Cố Diệp: “Anh phóng xe trông đẹp trai ghê! Cố đại sư quá đỉnh!”
Cố Diệp nói mấy câu kia đúng vô cùng, trộm một đứa trẻ, tương đương với hại người nhà cháu bé đó cửa nát nhà tan!
Ngày nay thủ đoạn bắt cóc trẻ con của mấy tay buôn người không thể ngờ hết được! Thật đáng sợ!
Tay bắt cóc kia nên bị đánh chết! Bị kéo ra ngoài bắn chết! Tên cặn bã! Táng tận lương tâm! Bảo bọn họ là súc sinh cũng xúc phạm đến súc sinh!
Nay những kẻ đó nên bị kết án tử hình đi, dám bắt cóc trẻ con thì hãy rửa cổ cho sạch mà chờ!
Sự việc lần này quả thật đã nâng cao cảnh giác trong lòng mọi người, đặc biệt là kiểu gây án theo tập thể như thế này, thật khó lòng phòng bị! Nghe nói từng có một người đàn bà giằng lấy đứa bé ngay trên đường lớn, vu tội người bố là tên bắt cóc, gọi mười mấy đồng bạn xông lên, hành hung bố đứa bé.
Người bố trơ mắt nhìn con mình bị bắt đi, chỉ thoáng nghĩ tới đã cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng!
Dạy cho mọi người mấy phương pháp đề phòng những nhóm tội phạm đó.
Chẳng hạn, nếu hắn giả làm người nhà bạn, thì bạn hãy giật lấy đồ của người qua đường rồi phá nát, buộc người đó báo cảnh sát, còn phải ngăn không cho hắn ta hay cả người thân của hắn ta lủi mất.
Tóm lại, nhất định phải làm lớn chuyện lên, trước khi cảnh sát tới thì không được để cho hắn chạy.
Giáo dục phòng chống bắt cóc nên bắt đầu từ trẻ con, cả nước hãy bắt đầu giáo dục phòng chống mua bán người đi! Tôi ủng hộ!
Cảnh sát quả thật nên khen thưởng cho Cố Diệp, còn cái người sỉ vả Cố Diệp là con nhà giàu mất nết phải ra đây nói xin lỗi! Bạn muốn nổi tiếng thì đó là quyền tự do của bạn, nhưng trong chuyện này mà cũng muốn kiếm fame thì đúng là đạo đức suy đồi, tam quan bất chính, suy bụng ta ra bụng người.
Thôi thì tự chơi một mình đi!
...
Trên mạng đang rần rần cả lên, chuyện đã qua được mấy ngày rồi mà vẫn chẳng có ai đứng ra xin lỗi Cố Diệp một câu.
Về cơ bản vụ án này đã được tra rõ, đây là cả một đường dây phạm tội hoạt động lưu động, chuyên bắt cóc, lừa bán trẻ con.
Hai kẻ lừa đảo diễn vai mẹ con đúng thật là ruột thịt.
Cảnh sát lần theo đó, hốt trọn cả ổ hơn hai mươi người về quy án, còn cứu thêm được năm đứa trẻ, tất cả đều tầm một hai tuổi, nói còn chưa sõi.
Rất nhanh, người nhà của các bé đã tìm đến, họ kích động tặng cờ thưởng cho cảnh sát, đồng thời mong muốn được gặp mặt trực tiếp Cố Diệp để cảm ơn ân cứu mạng.
Có một ông cụ đến thẳng trường Cố Diệp tìm cậu, chờ Cố Diệp tan học, cảm kích đến nỗi thiếu nước quỳ xuống cảm ơn.
Tưởng chừng đã mất đi mà tìm về được, tâm tình như thế này chỉ có người nhà như họ mới cảm nhận được.
Mục Cảnh Phỉ cũng cảm ơn Cố Diệp: “Chị xin cho em huy chương “Hăng hái làm việc nghĩa”, khi nào xin được chị sẽ đưa qua cho em.”
Cố Diệp chẳng để ý vấn đề này: “Em không cần đâu, đừng phiền phức thế.”
Mục Cảnh Phỉ bật cười: “Làm việc tốt không cần lưu danh?”
Cố Diệp cười híp mắt: “Đúng đấy, em là thanh niên ba tốt của thời đại mới, làm, việc tốt trong thầm lặng.”
Ngoài miệng thì khí phách lắm, thế mà chưa được nửa ngày đã xẹp lép.
Lúc cậu tan học về, đã thấy một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ đỗ xịch trước cổng trường.
Một người phụ nữ bước xuống, tháo kính râm, cười như không cười nhìn thanh niên ham làm việc nghĩa đó, cười đến nỗi chân Cố Diệp nhũn ra, thiếu chút nữa thì quỳ sụp xuống.
“Mẹ, sao mẹ tới đây?” Cố Diệp lấy lòng chạy tới, một giây sau đã bị Cố phu nhân véo tai, bà nghiến răng nghiến lợi bảo: “Tôi tới xem thử anh hùng như nào, gửi ít đồ thăm hỏi anh hùng đây.”
“Mẹ mẹ! Bỏ tay ra đi! Bạn học con đang nhìn kìa!” Cố Diệp che tai, mặt mũi mất sạch rồi còn đâu nữa!
Cố phu nhân liếc nhìn xung quanh, quả nhiên, không ít học sinh đang cười tủm tỉm nhìn họ, còn có người lén chụp ảnh.
Cố phu nhân thả Cố Diệp ra, mở cửa xe ẩy cậu vào, thoáng thấy Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường đang núp lùm cách đó không xa, thế là tóm lấy nhét luôn vào xe, lôi đi hết, dạy dỗ hết!
“Nó chơi dại mà hai đứa lại không ngăn nó! Biết lái xe thì trâu bò lắm hả! Còn dám vượt ẩu! Lái kiểu chữ D* cơ à? Này tự con nhìn đi! Nguy hiểm không? Không thèm cái mạng nhỏ đó nữa phải không?” Cố phu nhân chọt chọt ót cả ba đứa: “Đứa nào cũng khiến người khác phải nhọc lòng quá đấy!”
*Drift: cua xe như trong Fast í=))))
Cố Diệp giải thích: “Không có đâu, con xem tướng hai người họ rồi, sẽ không chịu thương tích gì cả.
Mà con biết chiếc xe kia không dám đâm nên con mới…”
“Im miệng!” Cố phu nhân giơ cái chổi lông gà lên: “Con còn dám cãi!”
Cố Diệp cố thanh minh: “Có cãi đâu.”
“Con đây là bật lại mẹ đấy!” Cố phu nhân dùng thực tế để chứng minh, người làm mẹ chẳng mấy ai thèm tranh cãi đúng sai với bạn, bà bảo bạn đang cãi thì chính là bạn cãi.
Cố Diệp cam chịu, cúi thấp đầu nói xin lỗi: “Rất xin lỗi! Con sai rồi!”
Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường nhìn cậu đầy khinh thường, thừa nhận gì nhanh thế? Trước khi bọn này nhận lỗi cũng phải vớt vát chút ít đấy.
Cố Diệp trưng vẻ mặt là con sai, mẹ nói gì cũng đúng, ngoan ngoan vâng lời chịu đánh chịu mắng, hoàn toàn không có ý trả treo lại.
Lúc bấy giờ Cố phu nhân mới giãn nét mặt, bắt đầu lau nước mắt: “Nếu con xảy ra chuyện gì thì mẹ phải làm sao hả!”
Cố Diệp hoảng hốt: “Mẹ, con tuyệt đối sẽ không tham gia vào những chuyện mình không nắm chắc, mẹ đừng khóc mà, mẹ cứ đánh con một trận đi!”
Cố phu nhân nhìn Cố Diệp, vốn là một đứa không sợ trời không sợ đất, lại chỉ vì bà lau nước mắt mà bị dọa đến biến sắc.
Cuối cùng cũng tìm được biện pháp khắc chế ma vương nhỏ này rồi, thế là bà càng khóc to hơn, nghe càng đau đớn hơn: “Nắm chắc cái con khỉ khô! Lỡ có chuyện gì thì sao, lúc đó có nói gì cũng đã muộn mất rồi! Mẹ với cha con phải thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!”
Khóe môi Cố Diệp giật giật: “Sẽ không sao đâu, hơn nữa không phải là còn có anh trai với em trai con à?”
Cố phu nhân khổ sở hỏi: “Mẹ thì phải trông cậy vào ai? Mẹ đang còn mong đợi ngày sau già cả có con phụng dưỡng cơ mà?”
Cố Diệp điên mất, thế này thì phải dỗ sao, chẳng có chút kinh nhiệm nào hết! Cậu buột miệng nói ra không qua đường não: “Mẹ còn có em trai mà.”
“Mẹ chẳng trông mong gì nó! Mẹ không hi vọng vào nó được nữa!”
“Em ấy là con ruột mẹ đấy!”
“Ruột thịt thì có hơn gì, nuôi lớn rồi cũng như nhau cả!”
Cố Diệp thương thay Cố Dương, đến cả mẹ ruột cũng vứt bỏ, đứa nhỏ này lại sống vô tư vô tâm, ngày nào cũng hớn ha hớn hở, cậu đành phải căng da đầu ra khuyên: “Mẹ, con cảm thấy thằng bé vẫn còn cứu được.”
“IQ mà vớt được thì mẹ đã sớm đưa nó vào ICU rồi! Lần thi giữa kỳ này môn văn của nó được có hai mươi điểm!” Cố phu nhân định đe Cố Diệp thêm lúc nữa, để sau này nhớ chú ý an toàn khi làm việc.
Vậy mà vừa nhắc tới Cố Dương, lần này đau lòng thật, bà khóc mà nước mắt nước mũi tèm lem, kể khổ với Cố Diệp: “Cái thằng vô dụng! Mẹ đã mời gia sư dạy kèm tại nhà, đưa nó đi học lớp bổ túc! Nó lại thi được mỗi hai mươi điểm! Sao mẹ không muốn bóp chết nó cho được!”
Cố Diệp dở khóc dở cười, thằng tư quả thật không phải là dân ưa học, có ép chết nó thì cũng chẳng thi được điểm tối đa.
Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường cũng đang nhịn cười, bây giờ Cố Dương đã là chuyện cười của giới nhà giàu, còn thảm hơn cả Cố Diệp trước kia.
Ngày trước Cố Diệp chỉ có hai ngọn núi lớn sừng sững là anh cả với anh hai, bây giờ Cố Dương có tận ba ngọn.
Sự thật chứng minh không phải Cố phu nhân không biết nuôi con, mà là không biết sinh.
Cố phu nhân thừa dịp dạy dỗ Cố Diệp: “Nếu con mà xảy ra chuyện gì thì khi mẹ già rồi, em trai con phải nhường cho mẹ ăn, còn nó thì nhịn đói! Đã thế con có dám đâm đầu vào chỗ chết không? Có dám làm chuyện nguy hiểm nữa không?”
“Không dám!” Cố Diệp nhếch miệng thề: “Con còn thế nữa thì mẹ cứ lấy chổi lông gà ra quất chết con!”
Cố phu nhân nghe thế mới ngừng khóc, lại nghĩ tới hai mươi điểm của Cố Dương, trong lòng thở dài đầy mỏi mệt.
Vất vả lắm mới tiễn mẫu thân đại nhân đi, Cố Diệp cất bớt một phần thịt hầm và đồ xào vào tủ lạnh, để dành cho bữa tối.
Ba người, mỗi đứa một chai nước ngọt, hét: “Cạn ly đê, vì một thế giới chung, vì một người mẹ chung.”
Cố Diệp cười khổ: “Ngày trước tôi đâu biết mẹ lại là một sinh vật đáng sợ như vậy.”
Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường đều cảm động lây: “Đừng nói nữa, cạn tiếp nào!”
Đêm đó, Cố Diệp kể khổ với Úc Trạch: “Mẹ em thay mặt cả nhà tới răn dạy dỗ em một trận tơi bời.”
Úc Trạch: “Nên thế!”
Cố Diệp nghệt mặt: “Đệch! Anh nói em như vậy hả, anh không thương em nữa à?”
Úc Trạch chẳng biết phải làm thế nào: “Yêu.”
Cố Diệp tức giận đập bàn: “Thế tại sao anh cũng trách em!”
Úc Trạch dỗ dành: “Lo cho em thì mới mắng mà, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm nữa, mạng sống của em rất quan trọng với bọn anh.”
Cố Diệp ấm lòng lắm, nghiêm túc hứa: “Được, sau này em sẽ chú ý tới tính mạng.”
Ngày hôm sau, cháu lớn vì muốn an ủi ông cậu nhỏ, quyết định mời khách ăn cơm.
Ba người gọi một đĩa lạt tử kê (gà xé cay), một bát thịt heo hầm, một đĩa thịt xào chua ngọt...!Gọi bảy tám món vừa cá vừa thịt vừa rau, ăn căng lòi bụng.
Ba người về thẳng nhà, đang bàn nhau làm ván game để tiêu thực thì thấy một anh shipper ôm một cái bọc lớn, đang gõ cửa nhà Cố Diệp.
Thấy Cố Diệp đã về, anh shipper hỏi với vẻ mặt cực kỳ phức tạp: “Xin hỏi, ai là Cố Cẩu Đản?”
Cố Diệp bỗng dừng bước, tên khốn kiếp Ngật Kiều Tuyển này!!
Trong hộp giao hàng siêu tốc, có mấy luồng quỷ khí mà mắt thường không thể thấy được.
Khi nhận ra hơi thở của Cố Diệp, chúng bắt đầu xáo động không ngừng..