Người Què Cũng Bị Ta Lừa Đến Đứng Lên

Chương 147: 147: Đào Hố Và Đẩy Nó Xuống!





Bà cụ đưa Cố Diệp đi đến một khu cách tòa chung cư vài dặm, xung quanh có rất nhiều cửa hàng, ngay tại nơi kém phát triển nhất ở chung cư có một cửa tiệm nhỏ không đáng chú ý đến, tên là: Trung tâm chăm sóc sức khỏe người già, lấy tên rất trang trọng.
Bà lão chỉ vào cửa hàng nói: “Ở đây, nhà tôi ở trong khu này.

Tôi thường xuyên đến đây nghe bọn họ giảng bài, họ giảng rất có tác dụng.

Có khi họ còn tặng trứng gà, dầu ăn, gạo và mì.

Mấy thầy cô giảng dạy rất tốt, ngày mai cậu đến đây là tìm được bọn họ.”
Cố Diệp cười nói: “Vâng ạ.

Cháu nhớ kỹ rồi.

Bây giờ bà còn dư đồ nào không ạ?”
“Có, còn dư một cái cuối cùng.” Bà lão đưa cái đệm lót kia cho Cố Diệp nhìn.
Cố Diệp nheo mắt: “Bao nhiêu một cái ạ?”
“Ba ngàn năm.”
Trong lòng Cố Diệp nhẩm tính, chỉ một cái đệm mà giá như vậy đúng là không rẻ: “Nhân dân tệ ạ?”
“Minh tệ, tôi có nhân dân tệ cũng không có cách nào tiêu được.” Bà lão giải thích nói: “Trước kia tôi cũng đã yêu cầu nhân dân tệ rồi.”
*Minh tệ: Tiền âm phủ
Cố Diệp chớp chớp, rồi đảo mắt nói: “Bà, cháu cũng muốn một cái này.

Cháu đặt thêm trước ở chỗ bà mười cái để đưa cho các bạn ma khác nữa.”
Bà lão vui mừng phấn khích: “Cháu muốn mua nhiều như vậy sao!”
Cố Diệp cười tủm tỉm gật đầu: “Bạn quỷ của cháu rất nhiều ạ.” Cậu khích lệ nói: “Bà đi cùng họ lấy hàng đi, có hàng thì cháu đến mua ạ, ít nhất phải mười cái.”
Bà lão cao hứng nói: “Được, chút nữa tôi đi tìm họ đặt hàng.” Bà lão đưa cái đệm cuối cùng cho Cố Diệp rồi dạy cho cậu cách sử dụng “Bên trong có lá ngải cứu, ở đây có cái nút là cục sạc dự phòng, khi cắm điện nó sẽ nóng lên.

Công dụng lá ngải cứu này là theo lỗ chân lông tiến vào cơ thể cậu, mỗi ngày ngồi một giờ là được.

Lúc không cần sử dụng có thể ngắt nguồn điện đi thì nó sẽ trở thành một cái đệm bình thường.”
Cố Diệp hiếu kì hỏi: “Thật sự là thần kỳ như vậy ạ? Bệnh ung thư cũng có thể chữa sao?”
Bà lão nghiêm túc nói: “Có thể chứ, thật sự cái gì cũng có thể chữa nhưng phải rất kiên trì, cực kì kiên trì.

Cái đệm này có thể tái sử dụng lại nhiều lần, dùng ba năm cũng không thành vấn đề, có phải rất lợi không?”
Khóe miệng Cố Diệp giật một cái: “Vâng, rất lợi.” Cậu thẳng thắn đưa tiền, một tờ minh tệ có giá hơn một vạn tiền vậy thì bốn tờ là đủ rồi: “Bà, cháu đưa tiền cọc cho bà, bà cũng không cần phải trả lại.

Bà lớn tuổi như vậy chạy tới chạy lui cũng không dễ dành gì, cho bà phí đi lại ạ.”
Bà lão cảm động nói: “Chàng trai, cậu thật tin tưởng tôi.

Cậu yên tâm, tôi sẽ không chạy đâu.”
Cố Diệp gật đầu: “Dạ, cháu cảm thấy bà sẽ không lừa cháu đâu.”
Sau khi bà lão đem tiền cất kĩ liền vui vẻ nói: “Vậy bà đi nhé.”
Cố Diệp cười tủm tỉm vẫy vẫy tay: “Bà, hẹn mai gặp ạ! Cháu đợi hàng của bà nhé, ngày mai cháu lại tới nơi đó tìm bà ạ!”
“Được! Không gặp không về!”
Cố Diệp nhìn theo bóng lưng của bà lão dần đi xa, không nhịn được “Phì!” cười.
————
Bà cụ đến nhà của ông chủ trước kia lấy hàng.

Một thanh niên hai mươi bảy hai tám tuổi nằm trên giường đang ngủ say.

Bà cụ hiện lên, chân không chạm đất lay anh ta một cái: “Giám đốc Lý? Giám đốc, tôi đến đây để đặt hàng.”
Lý Nghiên Đông đang say giấc mộng thì bị đánh thức, mở mắt ra thì thấy một mặt quỷ đã trương lên tái nhợt: “Má ơi!” Dọa cho hắn hét thảm thiết bay sạch cơn buồn ngủ, kinh hoàng lăn xuống bên giường, vang lên ầm một tiếng.
Lý Nghiên Đông nằm trên mặt đất, tim nhảy vọt lên cảm giác như chỉ cần một giây sau là có thể ngừng đập vậy.

Sau khi kịp phản ứng, hắn như muốn phát điên rồi: “Bà, tại sao bà lại đến đây rồi! Không phải tôi mới đưa hàng cho bà sao?”
Bà lão cao hứng nói: “Tôi đã bán hết rồi, tôi muốn nhập thêm hàng.”
Lý Nghiên Đông nghe xong đã bán hết liền muốn tự tử: “Cầu xin bà, tôi không có đâu, bà đừng tới tìm tôi nữa!”
“Như thế không thể được.

Làm người phải giữ chữ tín chứ.

Tôi đã nói có thể nhập hàng ở chỗ này, tiền tôi cũng mang đến rồi.” Bà lão móc tiền minh tệ mà Cố Diệp đưa cho từ trong túi ra “Tiền mới, tôi đặt cọc.”
Lý Nghiên Đông nhìn tiền bà lấy ra như muốn sụp đổ: “Tôi không muốn minh tệ? Tôi muốn tiền nhân dân tệ mà!”
Bà lão vô tội nói: “Tôi không có nhân dân tệ, bên kia bọn tôi sử dụng minh tệ.”
Lý Nghiên Đông khóc nói: “Bà lão, tôi quỳ xuống dập đầu xin bà, bà bỏ qua cho tôi đi! Minh tệ… minh tệ tôi cũng không làm thế nào mà tiêu cả!”
Bà lão có chút tức giận: “Nói xem sao cậu lại không tính toán như vậy chứ? Chúng ta cũng đã bàn xong, hợp đồng cũng kí rồi.

Tôi nhập hàng ở chỗ của cậu, tôi bán được mười cái thì cậu chiết khấu cho tôi năm phần trăm lợi nhuận.


Bán hai mươi cái cậu chiết khấu mười phần trăm.

Còn có thể bán được một trăm cái thì cậu liền bán giá gốc cho tôi, lãi được bao nhiêu tiền thì sẽ là của tôi.

Chúng ta đã bàn chuyện này như vậy rồi mà? Hợp đồng cũng đã viết như thế? Người trẻ tuổi thì lúc làm việc phải biết giữ chữ tín chứ, đặc biệt là trong kinh doanh, cậu không thể ném lương tâm đi cho chó ăn được.

Tôi tìm cậu đặt hàng thì tôi có làm sai gì với bản hợp đồng không?”
Lý Nghiên Đông đau lòng nói: “Bà không sai, thế nhưng bà không phải người.”
“Ai không phải người?” Bà lão tức giận: “Cậu là người trẻ tuổi, làm ăn không giữ chữ tín còn chưa nói giờ còn mắng chửi người khác nữa? Ba mẹ, thầy cô giáo không dạy cậu sao? Chuyện lễ phép căn bản cũng không có! Nếu cậu là con trai tôi tôi chắc chắn sẽ đánh cậu đấy!”
Lý Nghiên Đông sụp đổ mà nói: “Bà, tôi cho bà hàng, bà đưa cho tôi nhân dân tệ có được không? Bà đưa tôi nhân dân tệ thì bà muốn nhập nhiều hay ít hàng tôi đều sẽ đưa.”
Bà lão tức giận nói: “Tôi không có nhân dân tệ, cậu không thể đi đổi minh tệ được sao? Không phải ngân hàng đều cho đổi tiền à? Tiền nào cũng đều cho đổi mà.”
Lý Nghiên Đông thật sự muốn dập đầu với bà “Như vậy người khác sẽ coi tôi như bị bệnh tâm thần đó! Lại nói bây giờ minh tệ đã phổ biến rồi! Một tờ tiền minh tệ là bằng một ngàn một ngàn vạn đồng, hai tệ liền có thể mua một xấp tiền rồi.

Bà cầm ba ngàn năm trăm đồng tiền minh tệ tới tìm tôi mua cái đệm ba ngàn năm trăm đồng nhân dân tệ! Việc buôn bán của tôi cũng quá thua lỗ rồi! Tôi phải đền bao nhiêu tiền!”
Bà lão cố chấp nói: “Tôi mặc kệ, cậu không thể bởi vì bị lỗ là không muốn bán, chúng ta có hợp đồng nên cứ dựa theo đó mà nói chuyện.”
Lý Nghiên Đông như bị điên nắm tóc của mình: “Sao bà lại cố chấp như thế này?! Bà nhanh đi đầu thai đi! Làm ăn buôn bán làm gì!”
Mặt bà lão biến sắc tức giận nói: “Đánh chết cái đồ không có lương tâm như cậu! Cậu chắc chắn rằng tôi không dám tố cáo cậu sao? Tôi sẽ đưa bản hợp đồng này cho Diêm Vương nhìn để ông ta trừng phạt cậu! Để Vô Thường kéo hồn phách của cậu đi!”
Lý Nghiên Đông nhìn khuôn mặt chết trương của bà lão giờ chuyển sang xanh lét thì bị dọa cho điên cuồng lùi về phía sau: “Đừng! Bà! Tôi bán cho bà, tôi bán cho bà đó, bà đi nhanh đi!”
Lý Nghiên Đông cũng là người làm thuê cho người khác, hắn cũng có cấp trên, cũng là lấy hàng của cấp trên.

Tự mình nhẩm tính một cái, hắn mua một cái cần hai ngàn tiền, mười cái hai vạn, phải đi lừa bao nhiêu người mới có thể kiếm lại hai vạn tệ này.

Cái này không phải đốt đệm mà là đốt tiền đó!
Lúc này bà lão mới hòa hoãn lại “Đừng bảo tôi không có ân tình, tôi cho cậu thời gian chuẩn bị.

Tối mai cậu nhất định phải đốt cho tôi, tôi sẽ trả cho cậu tiền của tôi.” Bà lão chỉ vào tiền minh tệ ở trên bàn, rồi lại chỉ vào một tệp bà đã đổi ra tiền lẻ: “Tiền tôi thêm cho cậu một ngàn, tôi nhớ lần sau sẽ đưa ít cho cậu một ngàn, cậu đừng có quỵt nợ nha.”
Lý Nghiên Đông khóc nói: “Còn có lần sau sao?!”
Bà lão tự tin nói: “Đương nhiên, tôi bán rất tốt nhé.”
————
Sau hừng đông, Cố Diệp lái xe quay lại cửa tiệm mà bà lão đã nói.
Buổi sáng cửa hàng lại không mở cửa.

Lúc Cố Diệp đến có rất nhiều người già và trẻ em đang chơi ở gần đó.

Cố Diệp dừng xe ở một nơi xa rồi hỏi thăm một chút: “Dì à, dì biết cửa hàng này mở cửa lúc mấy giờ không ạ?”
Dì nhiệt tình nói: “Buổi chiều mới mở cửa, mở trong ba giờ từ lúc hai giờ đến năm giờ chiều.

Chàng trai, nếu cháu có việc tìm thì buổi chiều hẵng đến nhé.”
Cố Diệp hiếu kì hỏi: “Dì biết trong này bán cái gì ạ?”
Cố Diệp hỏi một chút mà những người đang chơi ở chỗ này đều cười: “Trong này không bán gì cả, chỉ giảng bài thôi.”
Thấy biểu cảm tò mò của Cố Diệp, ông bà lão ở đây nhiệt tình giải thích cho cậu nghe: “Chính là giảng giải cách tự chăm sóc sức khỏe người già, bình thường phải chú ý việc gì.

Người ta dạy miễn phí không lấy tiền.”
“Đúng, tôi cũng thường xuyên đến nghe, còn được tặng đồ liên tục đến nửa tháng liền.

Hôm qua tôi vừa nhận hai mươi quả trứng gà.”
Cố Diệp nhìn về phía ông lão nghe giảng kia: “Người trong nhà để ông đến ạ?”
Ông lão cười ha hả nói: “Ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.

Mà thầy giáo giảng bài cực kì tốt lại được tặng đồ thì vì sao lại không có đến chứ? Con trai tôi còn nói chạy ra ngoài một chút sức khỏe cũng tốt hơn là ở nhà buồn bực.”
Cố Diệp gật đầu: “Đúng là có lý.

Đi ra ngoài mới không có tâm bệnh nhưng trước mắt chỉ có tặng đồ thôi ạ?”
Có một bà dì cười nói: “Nghe nói nếu nghe thời gian dài, nếu có biểu hiện tốt sẽ được cho đi du lịch miễn phí đó.

Trước đấy đã có người được đi rồi, một phân tiền cũng không mất đâu.

Nhưng mà phải thi tốt mới được đi.”
Cố Diệp kinh ngạc nói: “Trang trọng như vậy ạ? Mà thi cái gì hả bà? Bà có biết không?”
“Thi mấy việc mà các thầy cô hay giảng chứ sao?”
Cố Diệp sợ hãi than một câu: “Nghe thật là lợi hại, cháu cũng muốn đến ạ.”
Ông bà lão đều cười: “Những người trẻ tuổi như cháu thì họ không tuyển đâu.”
Cố Diệp ủy khuất nói: “Tại sao ạ?”
Có ông lão nói: “Trước kia thì có tuyển nhưng gần đây không tuyển nữa rồi.

Hai ngày trước tôi có nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi thấy bảo mới đến khu chung cư này, hình như làm bác sĩ.


Nhưng mà hắn có tới đây thì người ta cũng không nhận vì thấy bảo tuổi còn nhỏ nên không cần.”
“Lại có giới hạn tuổi tác sao? Người kia bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“Hơn ba mươi tuổi thì phải, trước đây mẹ hắn cũng thường xuyên đến đây nghe giảng bài.”
Mẹ hắn không đến nghe nữa, đến giờ con trai lại nối tiếp tới đây nghe sao? Cố Diệp nghi ngờ bác sĩ đều được học qua giáo dục chuyên nghiệp, không có khả năng tin chuyện này.

Cố Diệp nghĩ xong cười nói: “Cám ơn mọi người, buổi chiều cháu lại đến ạ.”
Sau khi thăm dò được tin tức, Cố Diệp về công ty Úc Trạch nằm chơi điện thoại, thuận tiện hỏi thăm một chút về Hạ Tường và Triệu Bằng Vũ: Hai bọn cậu sao rồi?
Hai bọn họ đều khóc, Hạ Tường đau tim nói: Bây giờ đi làm chính thức trong công ty, mỗi ngày đều là 9h sáng đi làm 5h về nhà.
Triệu Bằng Vũ: Ít nhất cậu còn có thể đi làm lúc 9h và 5h tan sở về nhà, còn tớ là từ tầng dưới cùng đi lên! Người ta nói mẹ thì dễ mềm lòng nhưng mẹ nhà tớ thì quá độc ác đi!
Cố Diệp đồng tình an ủi: Các cậu đều phải cố gắng lên nha, phải dũng cảm sống sót đó!
Triệu Bằng Vũ: Cố Diệp, bây giờ cậu đang làm cái gì? Cậu nói thật đi, cậu và cậu tớ trong công ty làm cái gì thế?
Cố Diệp nằm trên ghế salon trong miệng ngậm kẹo que: Mỗi ngày tớ đều rất bận rộn.
Triệu Bằng Vũ: Cái rắm ý, tớ không tin!
Cố Diệp nghiêm túc: Thật! Không tin cậu đến tìm tớ đi.
Triệu Bằng Vũ ôm tim: Nếu tớ có thời gian rảnh rỗi đi tìm cậu thì đã sớm chạy rồi!
Cố Diệp đồng tình: Cho nên các cậu nhất định phải kiên cường lên.

Hôm nay tớ có bản án nên không nói với các cậu nữa.

Chờ tớ xong việc sẽ qua tìm các cậu.

Bạn nhỏ, nhất định phải sống nha!
Hạ Tường: Dám call video không? Để bọn tớ xem cậu đang làm cái gì?
Cố Diệp: Căn bản các cậu sẽ không hiểu được tớ bận rộn như thế nào đâu! Hẹn gặp lại!
Triệu Bằng Vũ:...
————
Buổi chiều, lúc đi qua cửa hàng nhà kia thì Cố Diệp gọi Giải Thừa cùng đi để trên đường có người nói chuyện cho đỡ buồn.
Lúc đến hiện trường, nơi đó đã có rất nhiều người đến nghe giảng bài.

Cố Diệp nhìn từ phía xa xa thấy tất cả đều là người già.

Cậu dừng xe trước cổng, có rất nhiều xe đạp, xe điện ở đây.

Có thể nhìn ra được những người tới đây không chỉ ở gần đây nhưng cũng không được tính là ở quá xa khu này.
Xe Cố Diệp sang trọng chói mắt như thế khiến ai cũng phải nhìn nhiều thêm một chút, Giải Thừa nhắc nhở cậu: “Em đeo khẩu trang lên đi đừng dể bị nhận ra.”
Cố Diệp bất đắc dĩ nói: “Nếu em đeo khẩu trang vào thì sẽ đem lại cảm giác không phải người tốt mà ngược lại nhìn giống phóng viên.

Anh đi hỏi chút xem có nhận người trẻ tuổi không, có thì chúng ta vào nghe hai tiết.”
Giả Thừa cười nói: “Anh nên để cho sư phụ anh tới đây nghe một chút.”
Cố Diệp giật dây nói: “Anh không sợ sư phụ đánh chết thì cứ việc làm thôi.”
Giải Thừa cười xuống xe: “Anh cũng rất mong chờ ông ấy có thể đứng lên đánh anh một trận đây.”
Giải Thừa đi vào trong cửa hàng, thấy phòng khách bên trong không lớn lắm đang có hơn hai mươi người già ngồi, họ đều cầm theo túi vải.

Có thể nhận ra là vì họ nhận quà nên mới đến đây nghe giảng bài.

Phụ trách nhìn người trẻ tuổi tới, tuy trên mặt nở nụ cười nhưng trong ánh mắt ẩn giấu sự cảnh giác hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho bạn?”
Giải Thừa cười nói: “Thân thể của cha tôi không tốt, tôi muốn hỏi nơi này của anh có bán vật phẩm gì chăm sóc sức khỏe không?”
Người phụ trách lễ phép nói: “Thật xin lỗi, nơi này của chúng tôi không bán vật phẩm chăm sóc sức khỏe.

Ở đây chúng tôi giảng một chút kiến thức dưỡng sinh cho người già, nếu như được thì bạn có thể để bác tới đây nghe hai tiết, hoàn toàn là miễn phí nhé.”
Giải Thừa tò mò hỏi: “Giảng cái gì thế ạ? Không mất tiền sao?”
Người phụ trách cười nói: “Không cần trả tiền.

Mục đích của chúng tôi chính là muốn truyền thụ một chút kiến thức dưỡng sinh cho người già để cho bọn họ có một sức khỏe thật tốt.”
Giải Thừa nghi ngờ hỏi: “Vậy thì các anh kiếm tiền ăn như thế nào?”
“Ông chủ của chúng tôi phát tiền lương.

Ông chủ là chuyên gia dưỡng sinh rất nổi tiếng đó.”
“Ai vậy?”
Thấy Giải Thừa còn nghi ngờ nơi này thì có ông già đứng ra nói đỡ: “Chàng trai à, ở đây thì một đồng tiền cũng không cần.

Không những thế còn tặng đồ, đi lừa người có thể không lấy tiền sao?”
Giải Thừa cười nói: “Tôi không nghĩ còn có chuyện tốt như vậy.”
Những người già khác đi theo liền hát đệm: “Đúng vậy, bọn họ rất tốt, giảng dạy cũng được, chính là dạy mọi người cách dưỡng sinh.”

Giải Thừa thấy không còn nghe ngóng được gì nữa mà ánh mắt người phụ trách nhìn hắn cũng càng ngày càng cảnh giác liền nói: “Vậy được.

Lúc quay về tôi sẽ nói chuyện cùng ba tôi để ông ý tới đây nghe giảng bài.”
Sau khi quay lại xe sắc mặt Giải Thừa phúc tạp nói: “Chính xác là nơi này không nhận người trẻ tuổi, ở đây cũng không buôn bán cái gì.

Anh nhìn vào trong cũng không có hàng nữa.

Thật sự như làm việc tốt giảng bài cho nhóm người già này.”
Cố Diệp cười nhạo một tiếng: “Nếu như muốn ngay lập tức có thể nhìn ra bọn hắn đang làm gì chắc phải đi nghe bóng nghe gió.

Em nghe nói bọn họ sẽ đưa người già học tốt nhất ra nước ngoài du lịch miễn phí, chắc chắn là để đưa những người già này đi xa khỏi nơi ở con cái của họ.

Lừa dối, em đã có thể tưởng tượng ra được cách bọn họ giả mạo như thế nào.

Nói là chỉ tạo phúc lợi cho người học giỏi chứ không bán ra ngoài, không đòi gì khác.

Có tiền thì mua càng dùng càng tốt.”
Giải Thừa căm ghét mà nói: “Quá xấu xa thiếu đạo đức?”
“Lừa gạt người già thì không thiếu đạo đức sao? Họ lừa đều là lương hưu, tiền cứu mạng.

Chúng ta về thôi, em đã hẹn bà lão kia đêm nay đến lấy hàng rồi.”
Giải Thừa nghi ngờ hỏi: “Lấy hàng gì vậy?”
Cố Diệp cười xấu xa kể lại một lần sự tình tối hôm qua cho Giải Thừa nghe.

Giải Thừa cũng cười hư hỏng: “Đây được gọi là một lần trả một lần, và người kia phải gánh chịu.”
Bây giờ vì sợ hóa vàng mã sẽ gây ra hỏa hoạn và ô nhiễm môi trường nên việc hóa vàng phải được thực hiện ở một nơi chỉ ở những ngã tư ít người qua lại.

Những nơi như kinh đô thì sẽ có không ít người bản xứ? Chuyện hóa vàng mã đã bị cấm rất nhanh nên chỉ có thể đốt một căn phòng nhỏ, nếu đốt giấy linh tinh thì sẽ bị phạt.

Khi đến Thanh Minh hoặc ngày rằm người muốn đốt sẽ phải xếp hàng dài.

Hơn nữa, được phép đốt tiền giấy nhưng không thể đốt các vật phẩm lớn.
Giải Thừa cười xấu xa nói: “Muốn gửi một chuyến hàng cũng không dễ dàng rồi, chắc chắn một lần nhiều lắm cũng chỉ gửi được hai cái thôi.”
Cố Diệp cười xấu xa tính toán một khoản: “Một cái hắn bán được ba ngàn năm mà bà lão lại dùng tiền âm phủ để mua thì lấy không cũng không khác biệt lắm? Một cái hắn cũng không nỡ cho thêm.”
Giải Thừa hả giận: “Đáng đời! Hắn dám lừa gạt ông già bà cả!”
Vào nửa đêm, Cố Diệp và Giải Thừa ăn xong bữa khuya thì lại đi gặp bà lão kia.

Từ xa đã thấy sắc mặt bà lão khó coi, đi tay không tới.
Cố Diệp chớp chợp mắt: “Bà, hàng của cháu đâu ạ?”
Bà lão tức giận mà nói: “Thằng nhóc thối kia gạt tôi! Hắn dùng đồ giấy đốt cho tôi mười cái để lừa tôi mà.

Cái này chắc chắn không thể có cái công dụng như kia!”
Cố Diệp trừng to mắt tức giận nói: “Hắn sao dám buôn bán như thế? Dám lừa gạt bà!”
“Đúng vậy!” Nghe Cố Diệp nói bà lão càng tức giận hơn: “Tiền tôi cũng đã đưa rồi mà hắn lại dám đưa tôi những món không thể dùng như thế này, làm sao tôi có thể đưa cho cậu đây? Tôi có thể đưa cho cậu loại làm bằng giấy dán như thế này sao? Đây là lừa gạt rồi còn gì nữa?”
Cố Diệp và Giải Thừa đều bày ra một vẻ mặt không cam lòng: “Quá láo! Loại hàng giả này chúng cháu không cần!”
Mặt bà lão tái xanh: “Đúng, không được.

Tôi phải đi tìm hắn ta.”
Giải Thừa thêm mắm thêm muối: “Quá thiếu đạo đức! Việc này quả không phải việc con người nên làm mà.

Bắt hắn đền gấp đôi mới được!”
Cố Diệp cầm chìa khóa xe: “Sao lại có thể lừa gạt người tiêu dùng như thế chứ, chúng cháu đưa bà đi tìm hắn ta!”
Cứ như vậy, Cố Diệp cùng Giải Thừa đưa bà lão lên xe, theo chỉ dẫn tìm đến nhà hắn ta.

Đưa bà đến khu chung cư: “Bà, bà đi đi.

Chúng cháu  đợi bà ở cửa chính.”
Bà lão trấn an nói: “Đừng sợ, chắc chắn tôi không lừa các cậu, tôi sẽ đưa cho các cậu ngay.”
Cố Diệp cảm động nói: “Cảm ơn bà, bà vất vả rồi ạ.”
Bây giờ đã là nửa đêm, người đi ngoài đường gần như không còn ai nữa.

Cố Diệp và Giải Thừa dừng xe ở bên đường, sau khi chờ cho bà lão đi thì hai người liền vui vẻ dậm chân: “Quá thất đức, dám lừa cả bà lão.”
“Thích ăn đòn mà!”
Hai người bóc một túi hạt dưa vừa ăn vừa chờ.
Không lâu sau, từ xa đã thấy khói thoát ra từ trong ngôi nhà.

Giải Thừa giật nảy mình: “Con mẹ nó! Không phải hắn bị bà lão hiện lên dọa cho phải đi đốt rồi đó chứ! Chuyện này lỡ xảy ra hỏa hoạn thì phải làm sao bây giờ?”
Cố Diệp khịt khịt mũi: “Nếu như có lá ngải cứu thì khi đốt chắc chắn sẽ có mùi rất gay mũi, hàng xóm chung quanh sẽ ngửi thấy được.”
Hai người bọn họ dừng ở ven cổng chính, thấy rõ bảo vệ đang nghe điện thoại rồi sau đó nhanh chóng chạy về hướng tòa nhà kia.

Ngay sau đó tòa nhà kia mở hết tất cả các đèn lên.

Cố Diệp xì một tiếng lái xe ra xa một chút, không quá hai phút sau thì nghe được tiếng còi xe cứu hỏa cùng xe cảnh sát vang lên.
Giải Thừa cười xấu xa: “Thằng nhóc này chắc là muốn bị bắt đây mà.”
Cố Diệp ghét bỏ nói: “Đáng đời.

Đúng là đi tìm đường chết.

Tốt nhất là nên tra ra hết những việc liên quan đã làm trước đây đừng có thả ra, đỡ mất công bắt lại lần nữa.”

Bà lão vui vẻ cầm hàng đi tới nhìn Cố Diệp cùng xe ở phía xa, bà liền nhẹ nhàng bay tới mỉm cười nói: “Chàng trai, tôi cầm hàng tới rồi.

Hắn nói bồi thường cho tôi thêm hai cái, tổng cộng là mười hai cái.

Mười cái này của cậu.”
Cố Diệp nhìn thấy trong tay bà lão chỉ còn một cái nhắc nhở:”Bà, thế này vẫn chưa đủ mà.”
Bà lão cười nói: “Tôi tính được rồi.

Đợi hắn quay về tôi sẽ tìm hắn lấy cái còn lại.”
“Phì!” Giải Thừa bị chọc cười nhỏ giọng nói với Cố Diệp: “Bà lão này cố chấp thật đấy.”
Cố Diệp gật đầu.

Thế hệ trước có rất nhiều người cố chấp như vậy.
Cố Diệp lái xe về, ở chỗ không có ai liền dừng lại thắp cho bà lão một nén nhang: “Bà, chúng ta tâm sự việc nhà đi.

Nhà bà ở khu chung cư kia đúng không ạ?”
Bà lão giao được hàng cho Cố Diệp xong thì tâm tình rất tốt, cười nói: “Đúng vậy.

Ôi, xe này của cậu thật đẹp, lúc tôi sống chưa từng được ngồi bao giờ.

Đến lúc nào con trai, cháu trai tôi mới mua được xe như này chứ?”
“Chết nhưng vẫn nhớ mong con trai, đây là tâm lý của các mẹ!” Cố Diệp cười hỏi: “Tình cảm của bà và con trai chắc chắn rất tốt.

Bà không còn chắc con trai rất buồn nhỉ? Nhìn bà cũng không lớn tuổi, bà bảy mươi tuổi phải không ạ?”
Bà lão cười nói: “Vừa vặn bảy mươi.

Tôi có hai đứa con trai đều hơn bốn mươi tuổi rồi, đã thành gia lập nghiệp nên tôi cũng không có gì phải bận lòng cả.

Bạn già của tôi mất sớm, sau khi chết ban đầu tôi cứ nghĩ bạn già sẽ tới đón nhưng không nghĩ rằng ông ấy lại không đến, chắc là đi đầu thai rồi.

Con trai và con dâu rất hiếu thuận, rất tốt, tôi không có gì tiếc nuối.”
Cố Diệp chớp mắt: “Con trai bà làm gì vậy ạ?”
Bà lão cười cười nói: “Con trai cả cùng con dâu đều là giáo viên.

Còn con trai và con dâu út thì đều là bác sĩ ngày thường rất bận, đến cả ngày lễ cũng không có thời gian về nhà.” Bà lão cười cười, vành mắt hơi đỏ lên.

Bà cười to hai tiếng để che giấu sự bối rối của mình: “Ha ha, chúng đều rất hiếu thuận, mua cho tôi rất nhiều đồ.

Mỗi tháng con dâu còn đưa tôi tiền tiêu vặt, cho trong thẻ ấy, rồi đưa tôi đi mua quần áo.

Mỗi tháng tôi đều nhận mấy đơn chuyển phát nhanh.”
Bà lão càng nói như vậy, Cố Diệp và Giải Thừa cùng cảm nhận được sự chua xót của bà.

Về sau bà buồn buồn nói câu: “Tóm lại là rất tốt.”
Cố Diệp thở dài: “Như vậy đi, bà có chuyện gì muốn nói cho người nhà thì cháu sẽ thay bà truyền lời, con trai bà không thể nhìn thấy bà được ạ?”
Bà lão cũng buồn bực: “Đúng là không thấy tôi.

Lúc đầu thất, ngũ thất tôi đều có về nhà nhưng bọn nó đều không thấy tôi.

Thế nhưng người bán đồ kia lại có thể trông thấy tôi.”
Giả Thừa cười: “Làm nhiều chuyện xấu thì trên thân tự nhiên sẽ mang nhiều âm khí, dễ dàng bị quỷ theo.”
Cố Diệp đem đề tài quay lại: “Bà nói cho cháu, cháu đi chuyển lời cho ạ.”
Bà lão cười nói: “Nói cho bọn nó rằng tôi rất tốt.

Chúng nó bận rộn không có thời gian về gặp tôi cũng không cần phải khó xử, không cần tự trách, tự sống cho tốt vào.”
“Được.” Cố Diệp gật đầu “Cháu nhớ kĩ rồi, bà nói cho cháu một tên và phương thức liên lạc của con trai bà, ngày mai cháu sẽ đi tìm anh ấy.”
Bà lão đã học thuộc lòng, vừa nói vừa nhìn Cố Diệp ở bên cạnh ghi chú vào điện thoại di động rồi an ủi bà: “Yên tâm, việc này nhất định cháu làm được.”
Sau khi chào tạm biệt bà lão, Cố Diệp nói: “Ngày mai đi xem con trai của bà lão kia tìm hiểu một chút tình huống.

Em nghe nói có một bác sĩ vừa mới dọn đến khu chung cư còn đi tìm cửa hàng nữa, em nghi ngờ người đó chính là con trai út của bà lão.

Nếu như vậy chắc chắn trong tay hắn có vài thứ nhưng có lẽ chứng cứ không đủ.”
“Được, xế chiều ngày mai đi.

Buổi sáng ngủ một giấc thật ngon.”
Cố Diệp cầm mấy cái đệm kia cho đám ma đói đến vay tiền cậu nói: “Chắc tôi không dùng đến, mọi người lấy đi thử một chút đi.”
Nghĩ tới trong nhà còn có một người, Cố Diệp nghiêm túc nói: “Sau khi về nhà em sẽ đem cái còn lại trong nhà đưa cho Diêm Vương.”
Giải Thừa tức giận: “Em đừng có mà đi tìm đường chết! Em nói xem, không có việc gì thì đi trêu ba em, trêu mẹ em cũng được, em trêu vào Diêm Vương làm cái gì?”
Cố Diệp vuốt cằm buồn bực: “Thì em cũng không biết tại sao muốn trêu hắn.”
Kiếp trước cậu cũng không có cảm giác mãnh liệt như thế nhưng sau khi trùng sinh thì lại thích đi trêu chọc Diêm Vương, thậm chí còn cố ý muốn cho hắn ta tức giận.

Cố Diệp im lặng nghĩ, chắc lúc cậu trùng sinh đã bị lây virus bệnh truyền nhiễm nào rồi.
Cố Diệp vẫn khăng khăng đòi đem cái đệm kia cho Diêm Vương, còn rất nghiêm túc nói cho đối phương biết: “Đây là hiếu kính cho ngài, Thanh Minh không được hóa vàng mã đâu nên ngài cất cho kĩ đó.”
Sau khi đưa xong Cố Diệp liền đi ngủ.

Ngủ một mạch đến giữa trưa ngày hôm sau thì bị Giải Thừa gọi dậy ăn cơm rồi đi tìm con trai của bà lão.
Trước tiên phải tìm vị bác sĩ kia đã..