Người Què Cũng Bị Ta Lừa Đến Đứng Lên

Chương 130: 130: Nghiệt Duyên Mà Nghiệt Duyên!





Cơ thể của Thiệu Doãn Phàm thật sự quá tệ, từ khi bác sĩ khám ra bệnh thì chỉ số cơ thể hắn giống như người năm sáu mươi tuổi, vẫn là một người bệnh.

Nguyên nhân tất cả cũng từ nữ quỷ đó mà nên.
Ba mẹ của Thiệu Doãn Phàm không để ý chuyện hắn phản đối, tìm một cái xe lăn rồi nhất quyết dẫn hắn đi tìm Tiểu Tuệ, không đuổi nữ quỷ đó đi thì chỉ có đường chết.
Cố Diệp và Giải Thừa không nhiều lời, lập tức đi sau lưng một nhà ba người này, chỉ cần nhà này nói không cần bọn họ quản thì bọn họ sẽ đi ngay lập tức.

Đối phương còn muốn cứu thì họ sẽ giúp, lấy tiền rồi thì phải làm việc cho người ta, đây là quy tắc.
Vừa đến tiểu khu này, Cố Diệp và Giải Thừa đã lập tức thay đổi sắc mặt, bọn họ cảm nhận được một luồng sát khí.

Cảm giác được luồng sát khí này đến từ ai, hai người lập tức chạy về phía trước, lúc đến phía dưới nhà Thiệu Doãn Phàm đã nhìn thấy một cô gái ngồi dưới đất, mặt mày hoảng sợ nhìn về phía trước.

Giải Thừa chạy tới hỏi: “Sao vậy, có phải trông thấy thứ gì không bình thường rồi không?”
“Không phải! Là đứa con gái đột nhiên như bị điên, chạy rồi! Không, không phải là nó tự chạy!” Cô gái nói năng lôn xộn rồi bật khóc: “Giống như có ai kéo nó chạy vậy! Chạy rất quái lạ!”
Cố Diệp cảm nhận quỷ khí một chút rồi nhanh chóng nói: “Đi không xa, đuổi theo!”
Giải Thừa vội vàng đuổi theo, lúc này một nhà ba người của Thiệu Doãn Phàm cũng đẩy xe lăn theo, Thiệu Doãn Phàm nhìn hai người họ đuổi theo thì vội vàng đứng lên, tóm lấy cánh tay; “Đừng đi, các cậu không thể làm tổn hại được cô ấy đâu!”
Giải Thừa tức giận: “Mắt anh mù hay tai anh điếc vậy? Cô ta bắt một người vô tội rồi!”
“Tiểu Tuệ sẽ không làm hại cô bé, tâm địa cô ấy hiền lành nên không giết ai đâu, các cậu cũng không hiểu rõ cô ấy!”
Mặt Cố Diệp đen lại: “Em đã cảm nhận được sát khí.”
Giải Thừa cũng vội: “Mau buông tay ra, bằng không bây giờ cô ta sẽ giết người mất.”
Thiệu Doãn Phàm tóm chặt lại, không chịu buông tay: “Không đâu! Cô ấy không giết người!”
Hai người nhịn không được hất văng tay đối phương ra, Thiệu Doãn Phàm tóm nhưng không tóm được, uất hận hô: “Nếu các người dám tổn thương cô ấy tôi sẽ giết các người!”
Mẹ Thiệu Doãn Phàm tức giận đế mức tim đập thình thịch, ôm ngực vội vàng nói: “Con à, con điên rồi, con điên rồi! Người ta đến cứu con đấy!”
Sắc mặt Triệu Doãn Phàm đen lại đuổi theo bọn Cố Diệp, hắn không còn chút sức lực nào, đi đường cứ lảo đảo, vừa đi vừa nói: “Con không cần bọn họ cứu!”
Mẹ Thiệu Doãn Phàm tức đến mức bật khóc: “Sao con có thể trở nên như vậy? Con học hành đều vô nghĩa cả rồi sao?”
Ba hắn tức giận giơ tay lên, nhìn thấy con mình như vậy thì vẫn không nỡ đánh, tức giận nói: “Nếu đại sư không cứu con, con sẽ chết có biết không?”
Thiệu Doãn Phàm bốc đồng nói: “Chết thì chết, Tiểu Tuệ không có ở đây con cũng muốn chết thôi!”
Mặt mày ba hắn đỏ ửng lên: “Sao con có thể ích kỷ như vậy hả! Con chết thì ba và mẹ phải làm sao bây giờ? Bà Đông của con phải làm sao bây giờ hả? Ba mẹ nuôi con khôn lớn mà phải vì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?”
Vốn Thiệu Doãn Phàm đã không quan tâm, vô tình bị ngã đã lập tức đứng dậy, khập khiễng tiếp tục đuổi theo.

Ba mẹ hắn giận thì giận nhưng không thể mặc kệ được, chỉ có thể đuổi theo phía sau.
Cố Diệp và Giải Thừa đuổi tới tầng hầm căn cư xá đối diện, thấy được một nữ quỷ đầy quỷ khí đang trốn trốn tránh tránh, Cố Diệp trầm mặt nói: “Cô không tránh được đâu, cô giấu ở đâu cũng không giấu được một thân quỷ khí này, ngoan ngoãn đưa cô bé kia ra đây.”
Tiểu Tuệ thấy tránh không thoát nổi thì chỉ có thể đi ra từ cây cột đằng sau, quỷ khí dày đặc mà nói: “Vì sao các cậu lại ép tôi như vậy? Tôi chỉ muốn ở bên anh ấy, chỉ muốn gặp mặt cha mẹ anh ấy như một người bình thường.”
Cố Diệp lạnh giọng nói: “Cô không thể làm thế được, cô không phải người, cô sẽ hại chết anh ta.”
“Không đâu, tôi sẽ không hại anh ấy.”
Giải Thừa khuyên nhủ: “Cô ở với anh ta chính là hại rồi.

Anh ta sẽ chết bất cứ lúc nào, dù cho trút bỏ âm khí cũng mất nửa năm mệnh.”
“Không đâu! Không phải tôi!” Tiểu Tuệ lắc đầu, không thể ngờ hai người họ lại nói tới chuyện này: “Tôi không biết không làm gì hết, tôi thích anh ấy, đó là sai sao?”
Cố Diệp bất đắc dĩ tháo khẩu trang xuống, chạy một lúc thấy nóng nên tự phẩy gió cho mình: “Đúng, yêu thì không sai, nhưng cô bắt người vô tội là sai, mau ra khỏi cơ thể cô bé, cô muốn cái gì? Chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
Tiểu Tuệ nhìn mặt Cố Diệp, ánh mắt trầm xuống: “Thả con bé ra thì được, nhưng tôi muốn mặt của cậu!”
Hô hấp Cố Diệp cứng lại, hơi tức giận: “Cảm ơn cô đã coi trọng tôi, tới mà lấy đi này!”
Giải Thừa quay sang nhìn Cố diệp, tranh thủ khuyên răng: “Anh em tỉnh táo lên, trên tay cô ta có con tin!”
Cố Diệp lạnh mắt đi về phía trước: “Con tin thì tính là cái gì chứ, cũng không phải mẹ em.

Lại đây, cô ra tay giết con bé đi, tôi xem thử cô làm thế nào.”
Tiểu Tuệ nhìn thấy Cố Diệp tới, không dò ra được cậu có bao nhiêu bản lĩnh, kiêng kị lui về sau.

Ngay khi cô ta hoàn toàn chú ý vào Cố Diệp, đột nhiên một dây roi bên cạnh quất tới, lập tức quấn lấy cô ta, cột cánh tay và cơ thể lại.

Cố Diệp nhanh chóng nhân lúc này chạy tới, một tay tóm lấy đỉnh đầu đối phương, trục tiếp tóm hồn phách rồi rút mạnh ra một phát.


Ngay sau đó vẩy bút chu sa trong tay một cái, một sợi chỉ đỏ được bao bọc bởi ánh sáng vàng đã trói được linh hồn của Tiểu Tuệ, khống chế cô lại.
Giải Thừa vội vàng nhìn cô gái vô tội một cái: “Người không sao, chỉ ngất xỉu thôi.”
Cố Diệp gật đầu, vậy là tốt rồi.
Giải Thừa đỡ cô bé sang một bên rồi lại nhìn Tiểu Tuệ, da mặt cô ta đã rách ra, sắc mặt xanh tím, hoàn toàn là một gương mặt quỷ, đúng là hơi giống Cao Doanh Tĩnh.
Bất ngờ Giải Thừa hỏi một câu: “Rốt cuộc cô là ai?”
Tiểu Tuệ nhìn hai người bọn họ, vùng vẫy một hồi, không nghĩ tới càng giãy dụa càng chặt.

Sợi dây vàng có sức mạnh khắc chế cô ta, xiết lại linh hồn đau đến thấu xương, càng khiến cô ta không giám giãy dụa, dè dặt nói: “Tôi là Tiểu Tuệ.”
Giải Thừa im lặng: “Tiểu Tuệ là nhân vật trong phim, sao cô lại sống được? Rốt cuộc cô đến từ đâu?”
Tiểu Tuệ thật thà đáp: “Tôi cũng không biết, khi vừa có ý thức tôi đã du dãng ở nhân gian, hơn hai mươi năm, sức mạnh càng lúc càng yếu.

Mãi đến một ngày, đột nhiên năng lực mạnh lên, tôi nương theo khí tức đó tìm đến, phát hiện Doãn Phàm ở bên bên đường.”
Cố Diệp nghi hoặc: “Bên đường?”
Giọng Tiểu Tuệ dần nhẹ nhàng lại: “Anh ấy đốt vàng mã và quần áo cho tôi, tế bái tôi như người bình thường.”
Sắc mặt của Cố Diệp và Giải Thừa cũng thay đổi, hơi rõ ràng nguyên nhân cô xuất hiện.
Nếu như một người không tồn tại nhưng được nhiều người tin rằng họ vẫn còn đó thì sẽ sinh ra một loại từ trường kỳ lạ, chắc chắn tin vào đó thời gian càng dài thì càng có tín niệm, mà sự tín niệm này rất có thể sẽ thành sự thật.

Cố Diệp đã từng giải quyết một vụ án tương tự thế này, đó là một người mẹ có con đã mất rồi, bình thường tâm trạng của bà rất tốt, vẫn luôn tin chắc rằng con của mình không chết.

Bà nấu cơm một ngày ba bữa cho người con, mỗi bữa sẽ cho đứa nhỏ thêm một đôi đũa, sẽ mua quần áo cho con, sẽ chuẩn bị giường cho con, ban đêm kể chuyện cổ tích cho đứa bé ấy.

Chỉ là, đó cũng không còn là đứa con nguyên vẹn của bà, mà vật dơ bẩn giữa trời đất này lây nhiễm niệm lực của bà, biến thành hình dáng của người con ấy.

Cuối cùng ngoại trừ bà ra thì cả nhà đều bị đứa bé kia giết, cuối cùng bị Cố Diệp tiêu diệt.

Tiểu Tuệ này rất có thể đã thu thập tất cả những niệm lực của mọi người mà thành.
Lúc trước bộ phim này quá hot, thời đại đó cũng không có phim ma, có thể nói phim này chính là khai sáng cho giới phim thời đó.

Khi ấy mọi người cũng ít tiếp xúc, đồng cảm cho Tiểu Tuệ ở trong phim, đối xử với cô như một con người một cách rất hợp lý.

‘Tiểu Tuệ’ này khi ấy đã tiếp nhận niệm lực và biến thành Tiểu Tuệ, tiếc rằng, thời đại phát triển, bộ phim cũng mau chóng bị lãng quên, khi cô ấy sắp tiêu tán thì Thiệu Doãn Phàm xuất hiện.

Thiệu Doãn Phàm coi cô như một người thật sự, hóa vàng cho cô, càng tin rằng cô tồn tại nên sức mạnh cô mới càng lúc càng mạnh.
Tiểu Tuệ vô cùng đáng thương khẩn cầu nói: “Doãn Phàm thích tôi, anh ấy nói sẽ bảo vệ tôi, anh ấy không lừa tôi, tôi cũng không hại gì anh ấy cả, các cậu hãy tha cho tôi đi, buông tha cho chúng tôi đi!”
Khóe miệng Giải Thừa giật giật một cái: “Sao lại thành ra như bây giờ, anh cảm giác như mình thành nhân vật phản diện ấy?”
Cố Diệp lạnh nhạt nghe cô ta ba hoa, nhìn lớp da trên đất, cậu xoay người nhặt nó lên, sau khi bóp vài cái thì sắc mặt khó coi và nói: “Da người cô lấy ở đâu đây?”
Giải Thừa cũng nhặt lên nhìn: “Đm, là da người, chi phí làm đẹp của cô cao rồi quá đấy.”
Tiểu Tuệ vội vàng nói: “Tôi không hại ai cả!”
“Vậy da người này đâu ra?”
Tiểu Tuệ giải thích: “Là người khác cho! Thật sự đó tôi không hại người!’
“Ai cho cô?”
“Tôi không nói được.”
Cố Diệp ném da người đi, cười lạnh một tiếng: “Cô không nói thì sẽ chết, tôi không có thời gian dông dài với cô đâu.”
Tiểu Tuệ thấy tính tình Cố Diệp không tốt nên hỏi Giải Thừa: “Tôi nói thì các người sẽ tha cho tôi sao?”
Giải Thừa suy nghĩ: “Nói thì cho cô sống tới gặp mặt hắn, không nói thì chết ngay bây giờ.”
Tiểu Tuệ tuyệt vọng nói: “Là một bà cụ dạy tôi, bà biết may da người, bà còn biết may đèn lồng bằng da người, bà ta thu da người, bảo tôi cắt da người bán cho bà ta.

Tôi không hề cắt! Tôi không làm chuyện gì xấu cả!”
Cố Diệp nhíu mày: “Bà ta ở đâu?”
“Ngay ở cái hẻm kia, gọi là bà Hòe hẻm.


Tôi không biết bà ta còn ở đó nữa hay không, đã rất nhiều năm rồi.”
Nói tới cái hẻm này, Cố Diệp và Giải Thừa đều nhíu mày lại: “Đó không phải là chợ quỷ sao?”
Cố Diệp nghi hoặc: “Bây giờ chợ quỷ loạn thế à?”
Giải Thừa nhỏ giọng hỏi: “Em đã qua bao giờ chưa?”
Cố Diệp cười: “Chưa.”
Nhưng đời trước thì cậu qua rồi, khi còn bé sư phụ nói dẫn cậu đi để mở rộng tầm mắt, lúc nào cũng chọn Thanh Minh, cứ tới mười lăm là dẫn cậu đi.

Cảm giác đó, vừa rén vừa chua.
Giả Thừa tiếc nuối: “Sư phụ anh không dắt anh đi, ông nói không cần phải học nhiều như vậy.”
Cố Diệp gật đầu: “Sư phụ anh vẫn thương anh, không nỡ bỏ đấy.”
“Sợ lắm à?”
“Nghe nói nửa đêm còn tàm tạm chứ gần về sáng thì kinh dị.”
Giải Thừa kinh ngạc đến ngơ người, Cố Diệp còn phải nói kinh dị thì còn đến mức nào nữa?
Tiểu Tuệ nhìn sắc mặt hòa hoãn của hai người, tranh thủ thời gian cầu xin: “Cái gì nói tôi cũng nói hết rồi, các cậu thả tôi đi?”
Giải Thừa ‘hừ’ một tiếng: “Cho nên, cô bắt đứa bé này là vì muốn da của nó, làm mặt cho mình hay sao?”
Tiểu Tuệ tuyệt vọng khóc ròng nói: “Tôi chỉ muốn ở cùng anh ấy, bao nhiêu năm rồi mới gặp được một người yêu mình, tôi không muốn từ bỏ.”
Cố Diệp ngồi xổm người xuống, nhìn cô: “Nhưng mà, cô yêu thì anh ta phải chết, cô đã từng nghĩ vậy chưa? Anh ta còn có người nhà, cha mẹ anh ta có mỗi mình anh ta thôi.

Nếu chết rồi thì trái tim của gia đình ấy cũng sẽ chết, cô có nghĩ tới chứ? Cuộc đời của anh ta chỉ mới bắt đầu mà cô đã để nó kết thúc như vậy sao? Người và quỷ đường đi khác nhau mà cô gái, hai người không có sợi dây đỏ kia đâu.”
Tiểu Tuệ lẳng lặng nghe Cố Diệp nói xong, âm khí trên khuôn mặt ma quỷ càng lúc càng nặng, sau khi cô ta do dự một lúc thì đột nhiên mặt mày trầm xuống, hung tàn nói: “Tôi sẽ cho anh ấy chết cùng với tôi, còn cái khác tôi mặc kệ.”
Cố Diệp thở dài.

Được, đàm phán không được thì chỉ có thể đưa tiễn bằng bạo lực thôi.
Lúc này, rốt cuộc Thiệu Doãn Phàm đã lảo đảo đuổi tới, nhìn thấy Tiểu Tuệ ngồi dưới đất hắn mới hô lên: ”Các người không được đụng vào cô ấy!”
Nghe thấy tiếng kêu này, cả người Tiểu Tuệ cứng đờ, ban đầu sát khí trên người cô càng lúc càng đậm, sắp mất cả trí, gần như sắp hắc hóa thì tiếng hô này đã kéo thần trí cô trở lại, phản ứng đầu tiên của cô là giấu mặt mình đi: “Đừng nhìn em! Đừng nhìn em! Đừng nhìn em!”
Bây giờ quỷ khí của Tiểu Tuệ đã bị khóa lại, cô không cách nào biến ra được ảo giác để lừa gạt Thiệu Doãn Phàm, khuôn mặt xanh tím ma quỷ này không thể che đi được.

Thiệu Doãn Phàm vừa đến đã giật nảy mình, sững sờ ngay tại chỗ,
Tiểu Tuệ phát giác được phản ứng của hắn, lập tức sụp đổ khóc lớn: “Em không muốn vậy đâu, em không muốn.”
Thiệu Doãn Phàm đi qua, hung ác nói: “Các người đã làm gì cô ấy rồi?”
Cố Diệp bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Chúng tôi không làm gì cả, vốn cô ta đã thế rồi.”
“Không thể nào! Không phải! Chắc chắn là các người đúng không? Các người đã làm gì cô ấy? Sao có thể vậy được… đáng sợ quá!”
Tiểu Tuệ sững sờ, cười khổ một cái, từ từ quay đầu về phía hắn: “Doãn Phàm, anh cũng cảm thấy em không đẹp đúng không?”
Sắc mặt Thiệu Doãn Phàm cực kỳ khó coi đứng đơ tại chỗ, nhìn thấy mặt quỷ này của Tiểu Tuệ khiến hắn thật sự không có gan tới gần.

Tiểu Tuệ chua xót mà nói: “Trước kia anh đã nói, dù em có biến thành thế nào anh cũng thích, anh sẽ mãi mãi không lừa em mà.”
Dù biết hình dạng của mình không đẹp, nhưng cô vẫn muốn nghe người yêu mình nói một câu: “Anh không để ý.” Cho dù là có lừa mình thì cô cũng muốn một câu an ủi, nhưng bây giờ biểu hiện của Thiệu Doãn Phàm, đúng là một hi vọng xa vời mà.
Đối mặt với sự im lặng của Thiệu Doãn Phàm, oán khí trên người Tiểu Tuệ càng lúc càng nặng, cô xiết chặt nắm đấm, không để ý cây roi khiến cho mình tổn thương bao nhiêu mà điên cuồng giằng co, theo đó là tiếng kêu thê lương của ma quỷ, cuối cùng Tiểu Tuệ thoát được khỏi sợi dây, một tay bóp lấy cổ Thiệu Doãn Phàm.
Sắc mặt Giải Thừa lạnh lẽo, vừa định ra tay đã bị Cố Diệp kéo lại.

Cố Diệp lắc đầu một cái thật nhẹ, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Ánh mắt Tiểu Tuệ lạnh như băng, nước mắt lưng tròng, cô ấy đang khóc: “Nhìn thấy em như vậy, anh còn muốn chết cùng em không?”
Thiệu Doãn Phàm nói không ra lời, ánh mắt có hơi né tránh, Tiểu Tuệ nhìn đến đây thì tuyệt vọng cười lạnh một tiếng: “Em hiểu rồi, anh không cần nói nữa.” Nhìn Thiệu Doãn Phàm đã gầy không ra hình dạng gì, ngón tay Tiểu Tuệ khẽ run.

Cái cổ này, chỉ cần cô dùng sức thì nó sẽ đứt gãy.

Cô lấy hết dũng khí, thử nhiều lần, cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra.

Hai tay nâng mặt Thiệu Doãn Phàm lên, Tiểu Tuệ rưng rưng hôn hắn rồi cơ thể dần dần tiêu tán: “Em không nỡ để anh chết, đã vậy rồi thì em chết thôi.”

Con ngươi Thiệu Doãn Phàm co rụt lại, nhìn Tiểu Tuệ biến mất rồi mới phản ứng lại kịp: “Tiểu Tuệ? Tiểu Tuệ! Em đừng đi!”
Cố Diệp nhặt tấm da trên mặt đất, chân thành mà nói: “Hồn phách cô ấy đã tiêu tán, đây là tấm da mà bạn gái của anh đã từng dùng, anh giữ làm kỷ niệm đi.”
Tay Thiệu Doãn Phàm run một cái, giống như bị bỏng, ánh mắt Giải Thừa nhìn Thiệu Doãn Phàm giống như là ghét bỏ: “Đúng là cô ấy chưa từng làm việc gì xấu, cũng yêu anh thật lòng.

Anh yêu vẻ ngoài hay là yêu những gì bên trong của cô ấy?”
Cố Diệp yên lặng bồi thêm một câu: “Tóm lại đã cùng giường chung gối, tình cảm vợ chồng còn đó.

Giải Thừa, anh cũng đừng tranh cãi nữa, cho người ta chút mặt mũi đi.”
Câu này không thể nói là chết tâm được, Thiệu Doãn Phàm nghĩ đến dáng vẻ ma quỷ kia của Tiểu Tuệ, nghĩ đến thời gian lúc trước hai người ở cùng nhau mà suy sụp ôm đầu, cơ thể thoắt một cái không chịu được cú sốc này, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, rốt cuộc cha mẹ Thiệu Doãn Phàm cũng đẩy xe lăn tới được, mẹ hắn thấy con trai té xỉu thì sợ đến mức mặt trắng bệch: “Doãn Phàm, như vậy là sao?”
“Thấy được bộ dạng thật của nữ quỷ, bị dọa sợ.”
“Cô ta đi rồi sao?”
“Bởi vì yêu anh ấy nên cô ta đi rồi.”
Hai người già đều nhẹ nhàng thở ra: “Đi là tốt rồi, nghiệt duyên, thật sự là nghiệt duyên mà.”
Cố Diệp nhắc nhở: “Nhưng cơ thể anh ta rất yếu, các khí quan đều bị thương tổn, ít nhất phải chăm nửa năm.”
Mẹ hắn vội vàng quay đầu lại: “Mau mau đưa vào bệnh viện đi.”
Bà vừa sốt ruột đến mức bủn rủn của người, vừa sợ lại bị hù, tinh thần làm mẹ cũng không chịu được nữa.

Ông ở một bên vịn bà, vừa phải đỡ đứa con, thật sự khó khăn, đưa ánh mắt giúp đỡ sang phía hai người Cố Diệp.
Cố Diệp và Giải Thừa thấy vậy cũng chỉ có thể giúp một tay, tính cả đứa bé ngất xỉu kia đều đưa hết và bệnh viện.
—————
Lúc này trời đã tối, rất nhiều bác sĩ đã tan tầm, tới bệnh viện chỉ có thể đi cấp cứu.

Vừa khéo lại gặp y tá ban ngày khám ở hành lang.

mẹ Thiệu Doãn Phàm vội vàng: “Cô y tá ơi, nhờ cô gọi bác sĩ hộ với, con tôi vừa ngất xỉu.”
Y tá nhìn bà một cái: “Tôi phải đi truyền dịch cho người ta, anh này đã xỉu vài lần rồi, không chết được, cứ đi đăng ký trước đi.”
Dì vội vàng nói: “Cấp cứu đăng ký ở đâu?”
Y tá vẫn không tỏ vẻ gì mà nói: “Người ở quầy lễ tân, cô tự đi mà hỏi.”
Nói rồi đi cũng không quay đầu lại.
“Vậy thì… phải làm sao bây giờ? Tìm ai đây?”
Lúc này vừa vặn bệnh nhân khác đi ngang qua, giúp bà gọi một y tá khác: “Ông bà tranh thủ tìm bác sĩ, đừng kiên nhẫn với y tá đó nữa, cô ta là cháu của viện trưởng, đến thực tập thôi đã cao hơn người ta một bậc rồi, tức ai là mắng người đó, gìa trẻ gì cũng vậy, lần trước con dâu tôi còn muốn đánh nó nữa cơ.”
Một người mập mập, mặt vài đốm tàn nhang, cô y tá không mấy ưa nhìn chạy đến khi nghe được gọi, nói với bọn họ: “Mau đi theo cháu ạ, để cháu dẫn đường, đi cấp cứu luôn, đăng ký bổ sung sau cũng được, cứu người mới quan trọng nhất!”
Hai vị y tá lại đến khi nghe tiếng gọi, đẩy theo hai chiếc xe, đẩy hai người đang xỉu đi, có bác sĩ nhận tin cũng chạy ra đón.
Ngay sau đó làm kiểm tra xét nghiệm, xử lý thủ tục nhập viện, còn phải liên hệ cho người nhà cô bé nhỏ
Y tá hỗ trợ làm thủ tục nhập viện nói: “Ôi chao, không đủ giường, chỉ còn một cái thôi.”
Mẹ Thiệu Doãn Phàm nói: “Cô gái ơi, phòng điều trị của chúng tôi vẫn còn, ở đủ.”
“Vậy thì tốt quá, đủ rồi.”
Y tá béo kia vẫn an ủi mẹ Thiệu Doãn Phàm: “Bác yên tâm, không sao đâu, đều ổn cả mà.”
Mẹ Thiệu Doãn Phàm được khuyên như thế thì trong lòng mới thở phào được, sắc mặt cũng không còn kém nữa.
Giải Thừa cảm khái nói: “Đây mới là thiên sứ.”
Cố Diệp cau mày, nhìn hướng vừa rồi y tá mới đi, sắc mặt càng lúc càng ngưng đọng.
Giải Thừa nhận ra dáng vẻ này của cậu mới lo lắng hỏi: “Sao vậy? Em phát hiện ra gì à?”
Cố Diệp không thế nào xác định nói: “Có thể, sắp xảy ra chuyện rồi.”
Giải Thừa bị giật mình: “Đm, em đừng dọa anh, còn ngại chưa đủ loạn hay gì?”
———-
Lúc này, cô y tá lấy thuốc đi đến bên giường của một bà cụ ở cùng khu với Thiệu Doãn Phàm, bà cụ hỏi: “Bao giờ tôi mới ra viện được vậy?”
Cô y tá thay đổi dáng vẻ kiêu căng, đối xử với bà lão cực kỳ tốt: “Sắp rồi, hai ngày nay không phải bà cũng khỏe lên rồi đó sao? Dưỡng thêm hai ngày nữa rồi bác sĩ để bà xuất viện, giờ chúng ta truyền dịch nhé.”
Bà lão bất đắc dĩ: “Nằm mệt lắm rồi đây.”
Y tá nhìn bà cười một cái, chỉ cười mà không nói gì.

Không bao lâu, bà lão buồn ngủ ngáp một cái, mê man chìm vào giấc ngủ.
Y tá nhìn đến đây, nhẹ nhàng cắm cây kim xuống nệm và tiêm nốt thuốc còn sót lại trong đó.

Thuốc của bà lão vẫn còn chưa dùng hết.
Ngay sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào phòng bệnh, nhìn bà cụ một chút: “Mẹ anh hôm nay thế nào?”
Y tá mỉm cười nói: “Không phải rất tốt đó sao?”
Người đàn ông vui vẻ ôm eo y tá: “Giao bà cho em anh rất yên tâm.”
Cô y tá nhỏ tức giận giả vờ đánh: “Đừng ồn, coi chừng người ta nhìn.”

“Sợ cái gì, anh ôm bạn gái anh, ai quản được.

Mẹ anh cũng ngủ rồi, bà không nghe đâu.”
Lúc này có người hô: “Y tá? Y tá đâu? Thằng bé bị ngã rồi!”
Y tá quay sang nhìn bên ngoài một cái, cũng không phải ứng gì vội vàng, nhỏ giọng hỏi: “Anh mất bao lâu nữa mới tìm được kho báu đó?”
“Không rõ nữa, anh cũng không biết bà giấu ở đâu.”
“Chắc chắn có chứ?”
“Lúc cha anh sắp chết có nói cho bà, tổ tiên để lại, giá trị hơn ngàn vạn, mà anh bực mình ghê, bà có thể giấu ở đâu được chứ?”
Y tá vỗ vào ngực người đàn ông: “Anh yên tâm, em giúp anh chặn bà ấy, anh cứ tìm đi.”
Lúc này lại có một người đàn ông hô: “Y tá! Y tá đâu rồi?”
Y tá vội vàng đáp lại: “Ơ! Tới ngay đây!”
Người đàn ông hơi ghen mà nói: “Sao mới gọi cái đã trả lời, tích cực thế?’
Y tá lườm hắn một cái: “Ghen cái gì vậy, người ta tặng em cái thẻ mua sắm, ít nhiều gì em cũng phải chăm sóc chút chứ?”
Bấy giờ hắn mới cười nói: “Được, em đi đi, anh mua bao thuốc.”
Lúc này, Thiệu Doãn Phàm bị đẩy trở về phòng bệnh, sau khi làm kiểm tra xong, hai người đều không có gì đáng ngại, cô bé kia cũng đã tỉnh dậy gọi điện cho người nhà.

Ký ức về lúc đó của cô bé không nhiều, chỉ biết Cố Diệp và Giải Thừa cứu mình, muốn có cách liên lạc với hai người, nhưng hai người không cho, tìm cớ chuồn theo cha mẹ Thiệu Doãn Phàm.
Lúc này, họ va phải một cô y tá, người này nhìn thoáng qua họ.

Không biết Cố Diệp và Giải Thừa đã nghe bao nhiêu hay là nghe thấy hai người bọn họ nói cái gì nhưng trông có vẻ không vui vẻ gì, vênh váo đi qua.
Người phụ nữ kia lại hô: “Cô y tá, tay đứa bé bị phồng lên, ai tới xem giúp với?”
Mặt y tá lạnh lùng: “Đợi lát nữa đi, tôi làm xong qua xem cho!”
Y tá phía sau bước vội tới: “Để tôi xem cho.”
Sắp xếp ổn thoải cho Thiệu Doãn Phàm, đối phương vẫn chưa tỉnh, mẹ hắn kéo Cố Diệp lại không cho đi, vội vàng hỏi: “Cái này không thể dùng thuốc cổ truyền để cứu sao?” Cố Diệp còn đang từ chối thì y tá kia trở về, thấy bên này cũng không có gì to tát, nhìn đám Cố Diệp còn chưa đi nên tức giận: “Nhà mấy người đông quá, chăm bệnh thì ở một người thôi, còn mấy người khác đi mau đi.”
Cố Diệp nhìn y tá này một chút rồi lại nhìn bà cụ kia, cứ cảm giác có gì đó không đúng.

Cậu đi đến bên cạnh cụ bà, nhìn sắc mặt, cau mày nói: “Không ổn rồi! Mau cứu người!”
Y tá biến sắc: “Sao vậy?”
Cố Diệp không để ý cô, nhấn nút khẩn cấp, y tá nhìn thấy sắc mặt bà cụ cũng hoảng hồn: “Bác sĩ Tần! Mau gọi bác sĩ Tần!”
Bác sĩ vội vàng chạy tới khám, dứt khoát rút hẳn kim ra, hô hấp của bà cụ dồn dập, mặt mày xanh lét, bác sĩ tranh thủ thời gian cấp cứu, truyền oxi cho bà.
“Ai chịu trách nhiệm cho bệnh nhân này? Y tá đâu?”
Lúc này y tá luống cuống: “Em, là em.”
“Truyền thuốc này khi nào?”
“Vừa truyền.”
“‘Có dựa theo liều lượng cho sẵn như bình thường không?”
“Có ạ.”
“Hai ngày trước không thế này, đã truyền quen rồi sao đột nhiên thế này được, tôi kê đơn rất rõ ràng, cho lượng thuốc không thiếu.

Thế mà!” Bác sĩ Tần nhìn sắc mặt cụ bà, càng lúc càng giận: “Cô thêm thuốc ngủ cho bà à?”
Mặt y tá trắng bệch, lấp liếm: “Em cho dựa theo lượng thuốc anh nói thôi, đột nhiên bà ta không ổn, làm sao em biết chuyện gì xảy ra?”
Giải Thừa thì thầm phía sau: “Lấy đi kiểm tra biết liền.”
Y tá cuống đến mức bật khóc: “Mấy người có ý gì, bắt nạt tôi đúng không? Sao tôi có thể sai thuốc được chứ?”
Bác sĩ tức giận: “Trường hợp của bà lão đã viết là bà ấy bị dị ứng với thuốc có Valium! Là một y tá mà lại tùy tiện thay thuốc cho bệnh nhân, cô khác kẻ giết người ở chỗ nào?”
Con trai của bà lão vừa về, trợn mắt nói: “Làm sao vậy? Mẹ tôi sao rồi?”
Giải Thừa cũng không vừa, âm thầm giải thích: “Hình như y tá cố ý cho dùng sai thuốc.”
Hắn lập tức trở nên gấp gáp: “Cô làm sao vậy? Nói cô kéo dài thời gian chứ cô không thể giết mẹ tôi được!”
Mặt y tá trắng bệch, khóc ròng nói: “Em không hề giết bà!”
Cuối cùng hô hấp của bà lão đã vững, bác sĩ nhẹ nhàng thở ra: “Báo cảnh sát đi.”
Y tá vội vàng nói: “Đừng mà, xử lý trong bệnh viện thôi!”
Bác sĩ đã nghe thế: “Hai người quen biết à? Cố ý sao? Nếu bà lão xảy ra chuyện, mấy người coi đấy là trách nhiệm của tôi? Nhất định thuốc này phải kiểm tra lại.”
Đứa con của bà cũng vội: “Anh bớt nói nhảm đi! Ai cố ý? Đây là mẹ tôi, sao tôi có thể hại mẹ mình được?”
Bà lão cũng vừa tỉnh dậy, mới mở miệng, cả phòng đã im lặng: “Không, ai được, đụng vào con tôi.”
Bác sĩ giận đến xanh mặt: “Bà suýt bị cậu ta giết đấy biết không?”
Bà lão yếu ớt nói: “Vậy cũng không thể bắt con tôi đi, con tôi bị bắt, cậu nuôi tôi à?”
Giải Thừa có vô số lời muốn nói, chỉ buông một câu: “Đm, một lời khó nói hết.”
Cố Diệp cũng cảm thấy cái drama này hay quá: “Cứ xem thôi, đừng để ý, việc nhà người ta mà, xưa giờ vậy rồi.”
Giải Thừa nhếch miệng: “May là không báo cảnh sát, lỡ con trai của bà cũng liên quan đến vụ án xong bị bắt, chắc bả cào mình quá.”
Đột nhiên Cố Diệp cười, dùng ngữ điệu địa phương nói một câu không đầu không đuôi: “Nhìn thấy bức tường đó lại nhớ đến Vương Ngân Lượng.”.