Người Què Cũng Bị Ta Lừa Đến Đứng Lên

Chương 114: 114: Anh Em Tốt Là Phải Đào Mộ Chung





Chồng của Lữ Thiến, Trần Hãn Thanh, một tháng trước gặp phải tai nạn quá đau đớn đến ngất xỉu tại chỗ.

Trong khoảnh khắc đó, vợ và con hắn đều qua đời, không cứu được dù chỉ một người.

Lời đồn không sai, đúng là phải qua một thời gian rất dài nằm trong bệnh viện mới cứu được mạng sống của hắn.

Em gái hắn sợ hắn về nhà sẽ bị kích thích nên mang hắn qua căn nhà gần bệnh viện của mình, tới khi phục hồi sức khoẻ tạm ổn, có thể đi lại được mới về nhà hắn, giờ là lúc đối mặt với mọi chuyện.
Sau khi lành hẳn, hắn tới nhận lại thi thể vợ và con gái.

Hắn không tới một mình mà đi cùng em gái, em rể và bên nhà ngoại.

Mười mấy người cùng tới, sáng sớm đầy vẻ tang thương tại đồn cảnh sát, không ai kiềm chế được cảm xúc của mình, bên nhà ngoại khóc tới không đứng dậy nổi.
Trần Hãn Thanh không biểu lộ buồn bã giống người thân, hắn rất lạnh lùng bình tĩnh, không khóc, đứng giữa đám đông với vẻ mặt không thay đổi.

Hắn mới hơn ba mươi tuổi thôi nhưng thân hình lại gầy gò hơi cong xuống, đôi mắt trũng sâu vào trong, ánh mắt trống rỗng nhìn chăm chăm về phía trước, nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt hắn không hề nhìn kỹ vào một điểm nào cả, một không gian tĩnh mịch.

Tóc mai đã biến thành tóc sương, cảnh sát nói hai ba lần hắn mới nhận ra là đang nói chuyện với mình.
Đối với trường hợp của hắn, trong lòng vị cảnh sát cũng rất đồng cảm, an ủi: “Đừng đau lòng quá, người không thể sống lại được nữa, hay nghĩ thoáng ra.”
Cảnh sát vừa khuyên nhủ vừa nói đồng nghiệp cho Trần Hãn Thanh kí tên, bỗng hắn hỏi: “Nghe nói tên cản trở cứu viện đã chết rồi?”
Cảnh sát khẽ nói: “Anh nghe chuyện này ở đâu vậy? Ai nói là cứu viện chậm trễ?”
Trần Hãn Thanh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, đôi mắt trên khuôn mặt gầy yếu biến thành nghiêm nghị, trông như ác quỷ, hắn hung tợn nói: “Xứng đáng! Bọn nó đều đáng chết! Nếu bọn nó còn sống thì tôi cũng sẽ giết tụi nó luôn, đứa nào cũng là hung thủ hết.”
Vị cảnh sát phụ trách tiếp đãi nhíu mày, nhìn phản ứng của Trần Hãn Thanh là biết người này đã sụp đổ rồi.

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, chôn vợ con xong, không còn vướng bận gì thì có khi hắn sẽ giết người thật, hận ý của hắn rất rõ ràng.
Lúc Cố Diệp đi vào đồn cảnh sát thấy rất nhiều người đang tụ tập trước sảnh thì bất lực chen chúc đứng bên cạnh, bỗng thấy Tiểu Vương liền đi tới kéo đối phương sang một bên nhỏ giọng nói: “Tôi muốn xem thi thể của hai đứa bé, chỉ cần ba phút thôi.”
Tiểu Vương hiểu rõ gật gật đầu, ra hiệu với nhân viên đang tiếp khách kia rồi mới dẫn Cố Diệp đi tới nhà xác.

“Chồng của Lữ Thiến bị tổn thương tinh thần quá nặng nề, giống như kẻ điên vậy, biểu cảm y như mấy tên giết người.”
Cố Diệp quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó cau mày lại: “Phản ứng bình thường thôi, ai mất hết vợ con thì cũng đều hận người khác, có khi còn hận bản thân, tâm lý sẽ xảy ra vấn đề, phạm tội chỉ diễn ra trong một suy nghĩ.

Gần đây anh nên theo dõi hắn đi, có thể hắn sẽ gây ra hành vi kích động nào đó.”
Tiểu Vương gật đầu: “Tôi báo cho các đồng chí công an địa phương liền đây, để hắn tới gặp bác sĩ tâm lý nói  chuyện.”
Sau khi đi theo Tiểu Vương, Cố Diệp nhìn thấy thi thể của hai đứa trẻ, cả hai đứa bé đều bị ngạt khói mà chết, hai đứa bé nhỏ xíu xiu không còn chút hơi thở nào nằm im lìm ở chỗ này, trong lòng Cố Diệp cũng đồng cảm: “Tội lỗi quá mà.”
Tiểu Vương thúc giục cậu: “Đại sư Cố, cậu nhanh lên đi, để đồng nghiệp khác nhìn thấy thì không ổn lắm đâu.”

Cố Diệp nhanh chóng lấy ra hai lá bùa dán lên trán hai đứa bé, tay kháp chỉ quyết: “Hồn phách bé con nghe lệnh, quay về nơi nên về! Hồn về!”
Phù chú màu vàng loé lên ánh sáng, dưới chân bọn họ bỗng xuất hiện hai bóng dáng nho nhỏ, thấy người lạ Cố Diệp khiến hai đứa bé ngẩng đầu sợ hãi run rẩy.
Cố Diệp an ủi xoa đầu tụi nhỏ: “Đừng sợ, anh dắt bọn em đi tìm mẹ nè.”
Cố Diệp bỏ bọn nhỏ vào một cái lọ, xé lá bùa đi, xoá sạch dấu vết, sau đó đẩy thi thể về lại vị trí ban đầu, Tiểu Vương không thấy linh hồn, cũng không hiểu cậu đang làm gì cả, thấy cậu làm xong mới thúc giục: “Xong rồi phải không?”
Cố Diệp gật đầu: “Ừ, đi thôi.”
Bọn họ vừa đi ra ngoài thì thấy cảnh sát đang đưa di vật cho chồng của Lữ Thiến, mặt đá là một tượng phật bằng ngọc.

Trông nó có vẻ đã cũ, còn có vài vết nứt.

Sắc mặt Trần Hãn Thanh đang âm trầm, sau khi nhìn thấy di vật thì không kiềm chế được nữa, nước mắt rưng rưng cầm khối ngọc lên, nắm chặt trong lòng bàn tay ấn lên trán mình.

Cho dù hắn đã cố nhắm mắt lại nhưng cũng không ngăn được những dòng nước mát chảy dài, Cố Diệp thấy hắn run rẩy cả người, tay nắm chặt tới mức trắng bệch, gân xanh nổi lên thì trong lòng bỗng thấy bất ổn.
Đúng thế thật, lúc Trần Hãn Thanh buông tay ra thì khối ngọc đã vỡ thành từng mảnh, hắn sụp đổ muốn gắn ngọc lại nhưng tiếc làm vô ích.
Trong lòng Cố Diệp trầm xuống, thôi xong, kế hoạch ngăn chặn Lữ Thiến bị chặt đứt rồi, tối nay gặp lại chắc chắn là một Lữ Thiến đã hoá tà ác, chỉ mong hai đứa con  có thể khiến cô ta không tạo thêm sát nghiệt.
Những chuyện cần làm đều đã làm, Cố Diệp an tâm quay về ngủ một mạch tới bốn giờ hơn thì bị Giải Thừa dựng dậy: “Ngài thiếu gia yếu ớt này, có muốn ăn cơm không thế?”
Cố Diệp lười biếng đứng lên đi rửa mặt xong mới tỉnh táo lại.

Lúc ăn cơm tiện kể lại chuyện hồi sáng cho Giải Thừa: “Hay chúng ta cược đi, đoán coi mẹ hai đứa bé này có tới tìm chúng ta hay không?”
Giải Thừa nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Chắc là sẽ đến, cô ta vẫn luôn tìm con, chứng tỏ đứa con rất quan trọng với cô ta.”
Cố Diệp tiếc nuối nói: “Nếu đĩa gieo quẻ còn thì ít gì cũng có thể bói được điềm cát hay hung.”
Giải Thừa khuyên nhủ: “Cũ không đi, mới không tới, nó hỏng rồi thì có nghĩa là đã hết duyên phận với em, tìm người sửa nó đi, không sửa được thì mua cái khác.”
Cố Diệp gật đầu: “Có lí.” Lúc quay lại khách sạn cậu liền lấy đĩa gieo quẻ ra chọi vào thùng rác.
“Ê!” Giải Thừa cạn lời: “Sửa đi rồi xài tiếp chứ, đỡ tốn mấy nghìn.”
“Dẹp.” Cố Diệp nghiêm túc nói: “Duyên phận hết rồi thì vứt đi.”
Giải Thừa ghét bỏ nói: “Em ba tuổi hết lớn được rồi.”
“Thật ra…” Cố Diệp nghiêm túc nhìn Giải Thừa, vẻ mặt muốn nói mà không dám.
Giải Thừa thúc giục: “Ậm ừ cái gì, nói lẹ đi.”
Cố Diệp nghiêm túc nói: “Em có một phi vụ đào mộ muốn rủ anh làm chung.”
Khoé miệng Giải Thừa giật giật: “Em bình tĩnh lại đi, đào mộ tổn hại âm đức đấy!”
Cố Diệp vẫn nghiêm túc nói: “Em muốn đào mộ sư huynh em, nghe nói có người lập mộ chôn quần áo với di vật cho huynh ấy, toàn là đĩa gieo quẻ huynh ấy dùng lúc còn sống, bảo bối tổ truyền sư môn không á.”
“Em điên rồi, sư huynh em chết thảm như vậy mà em đòi đào mộ ảnh, làm người ai làm thế!”
“Em hỏi này, mấy lời đồn đó có thật không?”
“Thật đó, mộ là tổ chức của sư phụ anh lập mà, đồ bên trong cũng của sư phụ anh bỏ vô, xung quanh thiết lập rất nhiều pháp trận, mấy đại sư huyền học bình thường không lại gần được đâu, anh không đi chết với em đâu.”
Giải Thừa tính toán diệt trừ suy nghĩ này của Cố Diệp, không ngờ ánh mắt Cố Diệp ngày càng kiên định, quyết chí với ý tưởng này.


Giải Thừa mệt tim, nhìn Cố Diệp như một thằng điên: “Em vô lương tâm như vậy thiệt hả?”
“Vô lương tâm cái gì, không có người dưới đó, không phải bọn anh biết rồi à? Sư huynh của em hồn phi phách tán rồi, em cần phải kế thừa di chúc của ảnh.” Cố Diệp cười tủm tỉm nói: “Mấy tên rùa đen này chuẩn bị chết với ông mày đây.”
Giải Thừa căng cả não, thậm chí hắn còn định gọi cho Úc Trạch mách Cố Diệp gan to tày trời.
Cố Diệp cười tủm tỉm nói: “Yên tâm đi, nếu sư phụ với sư huynh của em trên trời có linh thiêng thì sẽ phù hộ chúng ta, dù sao môn phái này còn có mỗi mình em, bọn họ không giữ được thì còn có em, em sẽ không khiến môn phái này lụi tàn trong tay em.”
Cố Diệp dở khóc dở cười: “Sư phụ em chưa đội mồ sống dậy là may đấy.”
————
Gần tối Cố Diệp thả hai bé quỷ nhỏ ra, cho kẹo với đồ chơi rồi dụ dỗ: “Anh mang bọn em đi tìm mẹ được không?”
Đứa bé trai ôm em gái mình vào lòng, phòng bị nhìn Cố Diệp: “Thầy với mẹ tôi nói ai cho ăn với muốn dẫn đi tìm bố mẹ đều là lừa đảo, anh muốn đem bán tôi sao?”
Đứa bé vừa hỏi vừa run cầm cập do sợ hãi, Cố Diệp bị chọc tới bật cười, trong lòng càng đồng tình hơn, đứa bé thông minh đáng yêu như vậy, cuộc đời còn chưa bắt đầu đã kết thúc, thật sự rất tiếc, cậu ôn hoà nói: “Anh đảm bảo là không lừa tụi em, đi theo anh thì sẽ gặp được mẹ, anh không biết chúng ta có thể ở bên nhau bao lâu.” Cố Diệp ngồi xổm xuống xoa xoa đầu đứa bé, dịu dàng nói: “Đây có thể là lần cuối chúng ta gặp nhau, bọn em phải ngoan nhé.”
Giải Thừa cạn lời: “Nói mấy câu này còn giống lừa con nít hơn, nói nhiều thì tụi nó cũng không hiểu đâu.”
Cố Diệp xấu hổ, cậu cũng không còn cách nào, cậu có biết dỗ con nít đâu.
Giải Thừa kéo cậu qua một bên, ngồi xổm xuống nói với hai đứa bé: “Hai đứa là bé con đang lạc đường, hai anh là cảnh sát, đây là chứng nhận.” Giải Thừa mở ví ra vẫy vẫy chứng nhận của mình, nghiêm túc nói: “Lát nữa bọn anh mang tụi em đi tìm mẹ, không được chạy lung tung, nhớ chưa?”
Vẻ phòng bị trong mắt bé trai dịu đi, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Cố Diệp hạn hán lời, Giải Thừa rất chuyên nghiệp trong việc lừa con nít đấy, cậu muốn báo với chú cảnh sát đây là tên buôn người tiềm ẩn, xin đừng nhẹ tay mà hãy đập chết hắn đi.
Cố Diệp dắt tay bé trai, bé trai dắt tay em gái mình, mấy người đi vào căn nhà ma quỷ.

Cố Diệp đốt lên một cây nhang dẫn hồn, những con quỷ xung quanh ngửi thấy đều bu lại, Cố Diệp ném cho bọn nó mấy đồng minh tệ coi như phí chạy vặt: “Bọn mày nhận tiền của tao, ngửi nhang của tao rồi, làm phiền nói cho nữ chủ căn nhà này, con cô ta ở đây, kêu cô ta tới đón.”
Bé trai lo lắng hỏi: “Thật sự mẹ sẽ tới ạ?”
Cố Diệp cười hỏi: “Mẹ có yêu bọn em không?”
Bé trai kiêu ngạo nói: “Tất nhiên có, mẹ yêu bọn em nhất.”
“Vậy chắc chắn mẹ em sẽ tới rồi.”
Trong lúc chờ đợi Cố Diệp lấy đồ ăn vặt cho bọn nhỏ, thấy bé gái vẻ mặt ngây thơ, Cố Diệp mỉm cười sờ sờ bím tóc, con bé này dễ thương ghê, làn da không giống với bé trai.
Giải Thừa cầm roi: “Chốc nữa bà mẹ tới mà lỡ bả điên rồi thì có đánh không?”
Cố Diệp hết cách: “Chắc chắn là phải đánh, oán khí trên người cô ta rất nặng, em cũng không muốn đánh đâu, nhưng để ngăn chặn cô ta giết người thì phải đánh thôi.”
“Bắt được rồi thì tính sao?”
Cố Diệp chỉ lên đầu: “Bỏ mặc cho số phận vậy.”
Đang nói chuyện thì một hơi quỷ khí tràn vào đầy cả căn nhà, Cố Diệp cảnh giác đứng lên, Giải Thừa nắm chặt roi trong tay, hít sâu một hơi: “Sát khí nặng ghê!”
“Xàm nách, giết một lúc sáu người, một người bị thương thì không nặng cho được à?”
Một bóng quỷ lặng lẽ đi tới trước mặt hai người, đôi mắt Lữ Thiến đỏ lên, trên người tản mạn làn khói đen, hai mắt oán độc nhìn đám Cố Diệp, ánh mắt nhìn hai đứa bé loé lên, bộ dạng biến thành vẻ âm ngoan: “Trả con cho tao!”
Lữ Thiến bây giờ khác với Lữ Thiến tối qua, cô ta đã bị cừu hận che mờ mắt, không còn bao nhiêu lí trí, chỉ chăm chăm giết người báo thù.
Cố Diệp thản nhiên nói: “Với bộ dáng này của cô thì trả lại đứa bé cho cô làm đồ ăn à?”

“Bớt xàm đi, trả con cho tao!” Căn bản là Lữ Thiến không thèm nghe cậu nói, xông lên muốn kéo đứa bé, cô ta vừa cử động thì sát khí xung cũng bốc lên hơi nóng, lại gần còn có thể bị bỏng.
Giải Thừa vung roi trong tay xé gió quất tới phía Lữ Thiến, Lữ Thiến không thèm trốn, cô ta đưa tay lên chụp lấy roi “Chát” một tiếng, tia lửa rơi ra xung quanh, cánh tay Lữ Thiến toát ra khói trắng chứng tỏ roi của Giải Thừa vẫn có tác dụng.
Lữ Thiến bùng giận: “Cố Diệp? Mày mà là đại sư cái gì! Vì sao không giúp tao? Tại sao lại giúp kẻ ác?!”
Giải Thừa ghét bỏ nói: “Coi kìa, cô ta biết em á.”
Cố Diệp cạn lời: “Nếu cô không giết người thì tôi chắc chắn sẽ giúp cô, bây giờ trên tay cô có sáu mạng người rồi thì tôi giúp cô kiểu gì? Nghe tôi khuyên đi, đừng giết người nữa, đừng tạo thêm nghiệp chướng cho mình.

Không biết cô có còn kiếp sau không, nhưng nếu có thì cũng phải chuộc tội thôi.

Cô biết hậu quả là gì không?”
“Đám người đó đều đáng chết!” Lữ Thiến lại xông lên, cánh tay đen ngòm cào vào mặt Giải Thừa: “Chính vì tụi nó chặn cứu viện nên con tao mới chết! Những đứa nào đứng hóng chuyện tao đều giết hết! Không tha kẻ nào!”
Cố Diệp lạnh mặt: “Mấy trăm mạng người đó!”
Lữ Thiến điên cuồng nói: “Có một trăm tao giết một trăm, có mười nghìn tao giết mười nghìn! Cho dù tụi nó có chết hết thì cũng không cứu lại được mạng con tao! Cũng không trả lại cả nhà cho tao!”
Âm thanh Cố Diệp lạnh lùng: “Bà lão tối qua cô giết cho dù cô không đụng tới thì bà ta cũng sẽ lãnh nhân quả, bà ấy sắp bị bại liệt rồi.

Bọn họ làm những việc này đều có nhân quả, gặp quả báo cả, cô giết nhiều người như vậy cô cũng sẽ phải gánh nhân quả!”
Lữ Thiến điên rồi, cô ta oán độc nói: “Mặc kệ, cho dù phải xuống mười tám tầng địa ngục thì tao cũng phải báo thù cho con tao, cút đi!”
Cố Diệp hết cách, đành phải lấy hai lá bùa ra: “Tôi không muốn phải bạo lực với cô.”
“Hừ, hai đứa mày dám chõ mõm vào thì tao giết luôn! Tất cả! Phải chết hết!” Lữ Thiến cố chấp, ánh mắt đỏ tươi cuồn cuộn sát khí lao về phía Cố Diệp, Giải Thừa vung roi trói tay cô ta lại, lạnh giọng nói: “Thứ con cô muốn nhìn thấy không phải là cô báo thù vì bọn nó! Bọn nó đã chết rồi, phải ở lại nhân gian nhiều năm mới được đi đầu thai, bọn nó cần cô phải chăm sóc! Cô nhìn lại bộ dáng cô bây giờ đi, bọn nó chỉ biết sợ hãi cô thôi!”
Giải Thừa nhìn hai đứa bé trốn phía sau Cố Diệp bị doạ sợ tới mức như vậy cũng tức giận, quăng Lữ Thiến ra xa thật xa: “Cô nhìn mắt bọn nó xem!”
“Mẹ…” Đứa bé trai sợ hãi nhìn mẹ khác với bình thường, hoảng sợ ôm em gái khóc phía sau Cố Diệp, vừa khóc vừa nói: “Bà ấy không phải mẹ, mấy anh gạt em, không phải mẹ mà.”
Lữ Thiến vừa cử động đã bị Giải Thừa quăng đi, chưa kịp trả đòn đã sững sờ nhìn con mình: “Nam Nam, mẹ là mẹ con đây, con đừng tin hai người đó, lại đây với mẹ nào.”
“Bà không phải mẹ, mẹ không như thế này!” Bé trai sợ hãi một tay ôm chặt em gái, một tay bám lấy chân Cố Diệp, so với người mẹ hung thần ác sát đối diện, bé càng tin tưởng Cố Diệp xa lạ này hơn.
Lữ Thiến trợn to mắt: “Nam Nam! Mẹ là mẹ con! Con nhìn kĩ mẹ đi!”
Bé trai sợ hãi lắc đầu, nhìn thấy biểu cảm khi tức giận của Lữ Thiến càng khủng bố hơn thì sợ hoảng sợ nhắm mắt lại, bé gái khóc to ra tiếng: “Mẹ ơi, mẹ ơi! Tìm mẹ!”
Đứa bé còn quá nhỏ chưa thể nói sõi được, trên miệng vẫn nói tìm mẹ nhưng cả người lại rúc vào trong lòng anh trai mình, cô bé không hề quen Lữ Thiến, cũng không biết người mẹ nào như thế này.
Lữ Thiến đau lòng nói: “Mẹ là mẹ mà, con gái con nhìn mẹ một cái được không? Sao con lại không nhận ra mẹ?”
Cố Diệp an ủi xoa đầu hai đứa bé, hết cách nói: “Cô nhìn lại bộ dáng cô bây giờ xem, còn gì giống với mẹ của hai bé không? Nếu cô không thể khống chế sát khí trên người, lại còn giết thêm mạng, tội nghiệt nặng thêm thì đến cả con mình cô cũng không còn nhận ra nữa, cô sẽ ăn luôn cả con mình, cô muốn giết con mình sao?”
“Tôi không muốn, tôi chỉ muốn báo thù, tôi muốn giết chết những người hại chúng tôi! Con tôi lẽ ra không nên chết.” Lữ Thiến khóc nhìn con của mình, hai giọt huyết lệ chảy dọc trên má: “Bọn nó còn nhỏ như vậy, lẽ ra bọn nó không nên chết, nếu xe cứu hoả đến sớm ba phút thôi bọn nó sẽ không chết!”
Cố Diệp thở dài: “Sáu mạng người là quá đủ rồi, cho dù cô có giết hết bọn họ thì hai đứa bé cũng đâu có sống lại được.” Cố Diệp khuyên nhủ: “Đừng để cừu hận che mờ hai mắt, hãy nhìn con cô đi.”
Lữ Thiến khóc nhìn hai đứa con của mình, oán khí trên người dần dần biến mất, ánh mắt từ đỏ biến thành đỏ nhạt, hơi nóng trên người cũng giảm xuống, Lữ Thiến căng thẳng nói: “Qua đây với mẹ đi.”
Hai đứa bé phát hiện Lữ Thiến giống với lúc còn sống, tò mò ló đầu ra nhìn cô nhưng vẫn chưa dám chạy qua đó.
Cố Diệp do dự một chút, sau đó đẩy hai đứa bé lên phía trước: “Đi đi, cô ấy thật sự là mẹ đó.”
Bé trai sợ hãi hỏi: “Mẹ ơi? Tại sao mẹ lại biến thành như thế?”
Lữ Thiến đưa tay lên sờ mặt mình, cố gắng để cho mình trông bình thường một chút: “Mẹ…”
Cố Diệp ôn nhu nói: “Mẹ em hoá trang có đẹp không?”
Bé trai ngạc nhiên lắc đầu: “Không đẹp, mẹ đừng hoá trang, như cũ đẹp hơn.”
Lữ Thiến nhanh chóng gật đầu, dang tay về phía hai đứa, ánh mắt cầu khẩn nhìn bọn nhỏ: “Các con không thích thì sau này mẹ không hoá trang nữa.”
Thấy oán khí trên người Lữ Thiến tiêu tan gần hết thì bé trai mới không sợ nữa, kéo em gái chạy tới nhào vào lòng mẹ: “Mẹ ơi, con không thấy mẹ đâu cả, con sợ lắm, sao mẹ không tới tìm con?”
Lữ Thiến hôn lên trán con trai, lại nâng mặt con gái lên hôn tiếp: “Mẹ vẫn luôn tìm các con nhưng không biết các con đang ở đâu cả, mẹ xin lỗi, tại mẹ ngốc quá.”
Cố Diệp thấy oán khí trên người Lữ Thiến tản đi, nhẹ nhàng thở ra, sau cùng thì sức nặng của sự trả thù từ người mẹ vẫn không sánh bằng tình yêu với con cái.

Lữ Thiến ôm con mình, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Diệp: “Tôi vẫn không thể tha thứ cho bọn họ nhưng tôi cũng không muốn khiến con mình sợ hãi, tôi sẽ không giết người nữa.”
Sát khí trên người cô ta biến mất, quỷ khí cũng tiêu tán, Cố Diệp nhíu mày: “Nhân quả luôn công bằng, cô đã nuốt sáu hồn phách khiến họ không có cơ hội đầu thai chuyển thế, đây là tội lớn.

Tới khi chấp niệm cô tan đi thì cô sẽ hồn phi phách tán.”
Lữ Thiến rưng rưng nhìn Cố Diệp: “Cầu xin cậu giúp tôi, hai đứa con tôi…”
Cố Diệp thở dài: “Yên tâm, đứa bé vô tội, tôi sẽ tiễn bọn nhỏ đi đầu thai.”
“Xin lỗi vì đã cố ý phá hỏng đĩa gieo quẻ của cậu.

Xin lỗi vì làm tổn hại kinh doanh của ông chủ nhà ma.” Lúc Lữ Thiến đang giải thích thì thân thể cô bắt đầu trong suốt, cô ngây ngốc nhìn hai đứa con của mình, cuối cùng trầm giọng nói một câu: “Đại sư Cố, tôi không hối hận vì đã giết bọn họ.”
Sắc mặt Cố Diệp phức tạp, cậu ôm lấy hai đứa bé nhìn linh hồn Lữ Thiến tan biến, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Giải Thừa lụm một hạt ngọc đỏ như lửa từ chỗ Lữ Thiến biến mất lên: “Cái gì đây?”
Cố Diệp lắc đầu: “Cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là chỉ vì hóng chuyện mà gây ra thảm kịch như thế, không biết khi nào con người mới thức tỉnh?”
Giải Thừa nhìn hai đứa bé ngây thơ cũng thở dài một tiếng, chuyện này không biết ai đúng ai sai.
Hắn cất hạt ngọc kia vào túi Cố Diệp: “Chắc là đồ cô ấy cám ơn em vì đã chăm sóc hai đứa bé, em giữ lại đi, về nghiên cứu xem nó là cái gì.”
Cố Diệp nhìn nhìn hai đứa bé, bất đắc dĩ nói: “Chắc về rồi cho người hầu quỷ chăm hai đứa, khi nào tới thời gian thì cho đi đầu thai.”
Giải Thừa đồng tình nói: “Cuộc sống mà, còn chưa được hưởng phúc đã phải chịu tội, thật đáng thương.”
————
Sau khi quay về Cố Diệp kể lại mọi chuyện cho Mục Cảnh Phỉ nghe: “Lữ Thiến hồn phi phách tán rồi, không giết người được nữa đâu, vụ này em với Giải Thừa làm xong rồi, còn lại mặc kệ.”
Mục Cảnh Phỉ đau đầu nói: “Chẳng lẽ giờ viết báo cáo người do quỷ giết, ăn chửi là cái chắc.”
Cố Diệp bật cười: “Chị cố lên, mai tụi em về.”
Mục Cảnh Phỉ mệt tim thở dài: “Ừ, khi nào em về thì mời đi ăn coi như cám ơn.”
“Không cần đâu,” Cố Diệp nghiêm túc nói: “Tụi em làm việc kiếm tiền mà, ngày mai tụi em nhận lương rồi mới đi.

Chị cũng cung cấp manh mối cho tụi em mà, có rảnh thì em mời tụi chị đi ăn.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Diệp gõ cửa phòng Giải Thừa: “Giải Thừa, em phát hiện ra một vấn đề.”
Giải Thừa đang dọn đồ để mai đi về, có câu nói rất đúng, cha mẹ ở đâu thì con ở gần đấy, sư phụ hắn cũng già rồi, không thấy sư phụ thì không yên tâm, hắn không để tâm đáp: “Vấn đề gì?”
Cố Diệp nghiêm túc nói: “Hơi thở quỷ được ngọc này che dấu, em biết cách phá giải rồi.”
“Gì cơ?” Giải Thừa kinh ngạc bỏ đồ trên tay xuống: “Sư phụ anh còn chưa tìm ra cách mà sao em tìm ra được?”
“Như này nè,” Cố Diệp lấy ra một lá bùa trống, một cây bút chu sa: “Chúng ta có thể biến bùa thành bức tranh, loại bùa hút hơi thở này kết hợp với bức tranh, dùng được cả hai tác dụng.”
Giải Thừa nghe mà đau cả đầu: “Thằng quần nào vẽ được phiên bản tiến hoá này? Ai khoẻ tới mức vẽ nổi một bức tranh chứ? Hơn nữa chỉ cần không tập trung một chút hay tay run cái thôi là hỏng luôn cái bùa liền.

Huống chi để kết hợp cả tranh cả bùa thì không được sai chỗ nào, còn phải đảm bảo linh khí lưu thông cho tới lúc kích hoạt bùa, cái này ai làm nổi.”
Cố Diệp lẳng lặng nghe đối phương nói xong: “Em làm được.”
Cố Diệp múa bút như bay, một lúc sau một bức tranh hoàn thành, ngòi bút ngưng lại một lát.

Ngay sau đó vẽ tiếp một lá bùa, linh khí của hai lá bùa kết nối với nhau, bút ngừng, chú thành.

Giải Thừa nhìn ánh sáng toả ra trên lá bùa, tất nhiên là đã nhìn ra phẩm chất của lá bùa, hắn trợn mắt há mồm sửng sốt một lúc lâu: “Em là cái thứ… Không có từ nào diễn tả nổi em nữa rồi, nói em là thiên tài thì có lỗi với thiên phú của em quá.”.