Người Quan Tài

Chương 95: Con chó Phốc




Phản ứng hưng phấn của cậu nhóc phòng 602 làm cho ta bị ngơ ra, cho dù là những lời mà cậu ta vừa nói hay nụ cười hưng phấn vui vẻ của cậu ta, đều khiến cho ta có loại cảm giác quái quái.

Chẳng nhẽ, không nhận được sự cho phép của ta thì cậu ta không thể ra khỏi chung cư à?

Còn có, cậu ta nói ta với ai không giống nhau? Người trong giấc mơ đó sao?

Nghĩ lại cái vẻ mặt lo lắng sợ sệt bản thân sẽ bị đánh của cậu bé đó, ta không cấm được có chút trầm mặc!

Có phải là ta ở trong giấc mơ đã làm ra cái việc gì đó không phải của con người với cậu ta không nhỉ?

Ta cũng không tiếp tục nghĩ nữa, dù sao những người hàng xóm trong tòa nhà này đều không bình thường, ta cũng quen rồi!

Tiếp tục gõ cửa phòng tiếp theo, vẫn bày ra bộ mặt ôn hòa thiện lương đó, đối với loại thái độ ôn hòa này của ta cộng thêm quà gặp mặt quý giá, trừ người đàn ông xã hội đen ở phòng 601 ra thì những người khác trong tầng này chắc không đến mức sẽ dùng ánh mất lạnh lùng nhìn ta đâu nhỉ?

Quá trình thăm hỏi tiếp theo nói tổng thể thì khá là thuận lợi, tuy vào lúc ta gõ cửa, những người hàng xóm ở tầng sáu đều tỏ ra khẩn trương sợ sệt, nhưng nhìn vào nụ cười ôn hòa và những món quà gặp mặt đắt tiền của ta, bọn họ dường như đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn, tất cả đều dùng loại ánh mắt cổ quái nhìn ta, sau đó rất dứt khoát nhận lấy lễ vật quay về phòng

Điểm duy nhất khiến cho ta có chút không vừa lòng đó là, những người hàng xóm ở tầng sáu không có ai mời ta vào phòng uống trà, nhận lấy quà xong thì đóng cửa luôn, dường như đều không muốn nói chuyện phiếm với ta vậy, điểm này thì không bằng những người hàng xóm ở tầng năm.

Vị mỹ nữ áo trắng trong phòng 606, coi như nói với ta tương đối lâu một chút, nhưng những điều chúng ta nói chủ yếu liên quan đến Trương Kiện, hỏi xem gần đây Trương Kiện sống thế nào..

" Cậu ta đi thực tập rồi, cụ thể là đi đến trường nào thì tôi cũng không biết, trong thời gian ngắn chắc là không có cách nào quay về được trường học bên đó, hiện giờ tôi cũng không liên hệ được với cậu ta..."

" Dẫn cậu ta vào trong chung cư này á? Không được đâu, cho dù tôi có đồng ý, bác Hoàng bảo vệ cũng không đồng ý đâu, Bác Hoàng dường như có chút không vừa lòng với cậu ta, còn bảo tôi đừng có thân thiết với cậu ta quá đấy!". truyện đam mỹ

" Nếu cô muốn gặp cậu ta, tự mình đi tìm đi! Cũng không phải là tôi tò mò chuyện giữa hai người, tôi không có thói quen hóng chuyện của người khác, cái đó... có câu nói không biết có nên hỏi hay không?"

" Vậy thì tôi nói đó nhé, cô nghe xong đừng tức giận đó! Khụ khụ, Tôi phát hiện, trong cậu lạc bộ của chúng tôi có một người gọi là Hoàng Vân Vân, dường như có chút ý tứ với Trương Kiện! Nếu cô mà không nhanh tay lên, Trương Kiện rất có khả năng sẽ trở thành của người khác đó..."

Ta chọc ngoái mấy câu trước mặt mỹ nữ áo trắng, chủ yếu là vì muốn báo thù tên khốn Trương Kiện đã lừa ta lần trước ở khu mộ Nam Viên, đúng vậy, ta chính là người nhỏ nhen như vậy đó

Chỉ là, kết quả của việc chọc ngoái này không tốt lắm, lúc nghe thấy ta nói Hoàng Vân Vân và Trương Kiệt có khả năng sảy ra loại quan hệ không rõ ràng thì mỹ nữ áo trắng không hề lộ ra vẻ mặt tức giận gì cả, hơn nữa còn lộ ra nụ cười xuất phát từ trong tâm, dường như rất mong chờ việc hai người đó có thể thành đôi

Sau khi thăm hỏi hết 1 lượt những người hàng xóm ở tầng sáu, ta cầm cái chìa khóa hoen rỉ mở cửa phòng 605, chìa khóa phòng 505 có thể mở được cửa phòng 605, vậy có phải là nó cũng có thể mở được cửa phòng 705, 805, 905 không nhỉ?

Trong những căn phòng ở trên gác đó lại có " kinh ngạc" gì đang đợi ta đây?

Hiện giờ nghĩ đến những việc này thì sớm quá, chiếc quan tài trong phòng 605 ta còn không hiểu là chuyện gì, cơm phải ăn từng miếng một, bước chân phải đi từng bước một, bước chân mà rộng quá thì dễ chết lắm!

Ta không đi vào phòng phòng ngủ xem xét chiếc quan tài đó, mà trực tiếp đi đến sô pha phòng khách, nhìn chằm chằm vào cái ti vi đen sì đó, nhẹ giọng nói:" Cái gì nhỉ, ta đã đi thăm tất cả các hàng xóm ở tầng sáu rồi, bọn họ rất vừa lòng với món quà mà ta tặng. Bác Hoàng từng nói, chỉ cần ta có thể đi thăm hỏi hết những người hàng xóm ở tầng sáu, thì sau này có thể tự do đi lại nơi này..."

" Nói thật ra thì, tao cảm thấy rất tò mò, không cần biết là những người khách ở trọ ở chung cư này, hay là tòa chung cư cũ này, trong lòng tao đều cảm thấy rất tò mò, nhưng không ai có thể giải thích giúp cho tao! Chiếc quan tài trong phòng này là chuẩn bị cho tao à? Nếu như mày đã ở chỗ này, thì có thể coi như là di sản mà cha mẹ để lại cho tao không?"

" Ra gặp nhau cái đi nào! Yên tâm, cho dù mày có xấu xí đến mức nào đi nữa, tao cũng sẽ không sợ đâu, trong khoảng thời gian này gan của tao đã to ra nhiều rồi! Chiếc áo niệm mà mẹ tao để lại cho tao không hiểu sao bị hóa thành tro rồi, cái quan tài màu xanh trong phòng 505 cũng chẳng hiểu sao vỡ vụn rồi, hiện giờ tao chỉ còn lai sợ dây trường mệnh đeo trên cổ này thôi..."

Nếu như những người khác nhìn thấy ta đứng trước một cái ti vi cằn nhà cằn nhằn nói không ngừng, chắc chắn sẽ cho rằng ta bị điên, mà ta giờ phút này chỉ muốn tìm một người nói chuyện mà thôi

Cho dù là Đường Lưu, Tiểu nha đầu, bác Hoàng hay chị Cửu, Thím Thôi, bọn họ rõ ràng là hiểu biết rất nhiều chuyện nhưng đều giấu ta, điều này khiến cho ta cảm thấy rất khó chịu.

Muốn tìm một người nói hết những điều trong lòng khó đến thế sao?

Nói cho ta biết vài bí mật của chung cư này sẽ chết người à?

Ta cằn nhà cằn nhằn nói hồi lâu, chiếc ti vi treo trên tường trong phòng khách cũng không có chút động tĩnh nào, điều này khiến ta rất chán nản.

Nhìn bộ dạng này, bày ra bộ dạng ch ân thành muốn làm quen với bạn bè vẫn là không được rồi?

Bỏ đi, sớm muộn ta cũng sẽ biết cái thứ trong ti vi này là cái gì, cũng không vội nhất thời!

Mà vào lúc ta quay người muốn rời khỏi căn phòng này, chiếc khóa trường sinh trên cổ ta bỗng phát ra một đạo ánh sáng màu xanh mờ nhạt

" si si.."

Mà cũng vào lúc này, cái ti vi đen xì đó giống như là có điện vậy, trên màn hình xuất hiện những đồ án hình bông tuyết, ẩn ẩn còn có thể thấy có một bóng hình đang lung lay trong đó.

Vào thời khắc này, hô hấp của ta ngừng lại, da đầu có chút tê dại run cầm cập nhìn vào chiếc ti vi đó.

Những lời ta vừa nói lúc nãy tuy rằng rất chân thành, nhưng khi mà cái thứ trong vi ti muốn xuất hiện thì trong lòng ta lại không tránh khỏi có chút sợ hãi

Sẽ là thứ quỷ quái gì nhỉ?

Có lẽ nào sẽ là một tên mặt xanh nanh vàng diện mạo kh ủng bố?

Vào thời khắc này, trong phòng khách ngoài tiếng si si truyền ra từ trong ti vi, ta thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim mình đập không ngừng

Giây tiếp theo, khi mà mắt mở trừng trừng nhìn thấy một bóng đen nhảy ra từ trong màn hình bay đầy hoa tuyết của ti vi, tim ta thiếu chút nữa vọt lên tận cổ họng, cả người không nhịn được ro rụt lại, sau đó...

Hả?

Cái này là gì?

Sợi dây thần kinh đang căng chặt của ta dường như bị thứ gì đó bắn một cái, mạnh mẽ chấn động

Không phải là bị sợ mà là có chút ngơ ra!

Ta đã làm xong tâm lý chuẩn bị sẽ bị dọa sợ, nhưng khi nhìn thấy thứ nhảy ra từ ti vi, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất bàng hoàng

Một con chó, nói chính xác hơn là một con chó phốc dài hơn một thước.