Người Quan Tài

Chương 56: 56: Anh Tránh Xa Em Ra Chút





" Ông thật sự là ông nội của Đường Lưu ạ?"
Ta nghi ngờ nhìn ông ấy, nhịn không được nói:" Cháu có nghe Đường Lưu nói qua về ông nội của anh ấy, trong Đường gia ở Thượng Kinh, chỉ có ông ấy đối xử với Đường lưu như người nhà, nếu ông thật sự là ông của Đường Lưu! "
Ta chỉ về phía con quái vật em bé đang đau đớn nhưng không dám hé răng kêu rên ở đằng kia, trầm giọng nói:" Thế đây là chuyện gì ạ?"
Nghe xong, ông lão mặc quần áo thời Đường có chút không biết làm sao thở dài:" Gia môn bất hạnh, mấy người anh em của ta coi thường người cháu này, âm thầm chạy đến Tô thành tính kế thằng cháu mập của ta.

Ta cũng là trùng hợp có việc đi qua Tô thành, âm thành chạy đến xem thằng cháu trai của mình dạo này bị khổ sở có gầy đi chút nào không, kết quả lại phát hiện ra việc này, dạy dỗ mấy người anh em của ta một trận rồi đuổi đi rồi! "
Con m** nó, tuy rằng ông lão mập này nói rất chân thành nhưng vì sao ta luôn cảm thấy là ông ấy đang lừa ta nhỉ?
Loại lời ma quỷ này, ông ấy nghĩ rằng ta có thể tin sao?
Ông lão mặc quần áo thời Đường không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của ta, tiếp tục khổ sở cảm thán nói:" Tuy rằng mấy ông già đó tính kế Đường Lưu, nhưng để nó chịu chút đau khổ cũng tốt, khiến cho nó tăng thêm cảnh giác cũng rất tốt! Còn có a, loại tính kế thế này, cũng có thể giúp đỡ cho sự trưởng thành của nó! "

" Tính cách của Đường Lưu có thiếu sót, hoặc là nói, chỉ cần là người thì sẽ có khả năng có 7 loại thiếu sót, lần lượt là cảm giác, tâm trạng, dục vọng, ý thức, bản năng, hồi ức, khống chế! Chỉ là, sự thiếu hụt trong tính cách của Đường Lưu nghiêm trọng hơn người khác, đặc biệt là trên phương diện bản năng, nó luôn khống chế không tốt lắm, năm đó cũng vì lí do này, mới làm ra nhiều chuyện rối loạn như vậy ở Thượng Kinh! "
" Những gì gặp được đêm nay, có thể giúp nó bù đắp một chút, cho nên ta mới không ra tay giúp nó giải quyết sự phiền phức này, khiến cho nó dựa vào năng lực của bản thân thử xem có thể đột phá về mặt tính cách hay không!.

Ông mày giải thích như vậy, tiểu tử cậu nghe có hiểu không?"
Ta chớp chớp mắt nhìn về khuôn mặt chân thành của ông già mập, ta thật sự không hiểu được là ông già này đang nghiêm túc giải thích cho ta hay là cố gắng lừa ta
Những lời của ông ấy, đã vượt qua sự nhận thức của ta, ông mày chỉ là sinh viên năm nhất mà thôi, ông con m* nó nói với ta những vấn đề triết học cao thâm như thế có phải là quá đáng quá không?
Ông lão mập dường như cũng nhìn thấy suy nghĩ của ta, than nhẹ một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn ta, yếu ớt nói:" Trên thực tế, sự thiếu sót trên tình cách của cậu, còn nghiêm trọng hơn cả Đường lưu, chỉ là ông nội và cha mẹ cậu bảo vê cậu quá tốt mà thôi! Đường Lưu không may mắn như cậu, hai anh em họ các cậu sau này vận mệnh nhiều đa đoan a, sự thiếu hụt trong tính cách của nó, nếu ở bên cạnh cậu trong thời gian lâu, có lẽ có thể chữa khỏi, mà cậu!.

haizzz!"
Cuối cùng ta cũng biết cái kiểu nói một nửa chết tiệt của Đường Lưu là di truyền của ai rồi!
Ông lão mập nói nhiều như thế, ta cơ bản là đã tin ông ấy là ông nội của Đường Lưu rồi, còn về việc vì sao ông ấy nhân cơ hội này dạy cho Đường Lưu một bài học, hiện giờ ta cũng không quan tâm lắm, điều ta quan tâm là những điều liên quan đến thân thế của ta mà thôi
" Ông rất thân với cha mẹ và ông nội cháu ạ?"
Ánh mắt ta sáng ngời nhìn ông ấy, nói:" Có thể nói cho cháu biết những việc liên quan đến họ không? còn có chuyện của chung cư! "
" Không thể nói! Không thể nói!"
Ông lão mập cắt ngang lời ta nói, nhìn ta thật lâu, nói:" Ta chỉ có thể nói với cháu, cho dù là ông nội hay cha mẹ cháu, đã từng rất nổi tiếng bên Thượng Kinh, nếu không phải năm đó cha mẹ cháu sảy ra chuyện, cháu nên ở bên Thượng Kinh cẩm y ngọc thực, hưởng thụ hết thế gian phú quý mới đúng!"
" Hiện giờ bên Thượng Kinh đang loạn, ông nội cháu vì muốn lót đường cho cháu, đã vác theo cỗ quan tài màu đỏ mà tổ tiên Đường Gia lưu giữ hơn hai mươi năm rời đi, còn về việc đi đâu, thì cháu đừng hỏi nhiều làm gì! Nước bên Thượng Kinh rất sâu, trước khi cháu có thể làm bạn với tất cả những khách thuê trọ từ tầng bảy trở xuống, thì đừng nên bước chân vào Thượng Kinh, nếu không thì tâm sức của ông nội và cha mẹ cháu đã lãng phí rồi! "
Ông lão mập nói với ta rất nhiều, nhưng đối với vấn đề mà ta quan tâm thì không chịu tiết lộ dù chỉ một chữ!
" Cháu cứ xử lý tốt quan hệ với các hàng xóm của mình đi đã, bọn họ là trợ lực rất lớn của cháu khi bước chân vào Thượng Kinh đấy!"

Sau khi nói xong những lời này, ông lão âm thầm thở dài, quay đầu nhìn về phía con quái vật trẻ em to lớn, ngữ khứ phức tạp nói:" Đã không kém nhiều lắm, đừng nói với Đường Lưu là ông đã đến đây, sau này!.

Hai anh em họ các cháu dìu dắt nhau đi tiếp! Có thể đi đến bước nào, thì phải xem ông trời chết tiết có đứng về phía các cháu hay không!"
Dứt lời, ông lão mập trực tiếp chạy đi, bộ dạng vội vàng giống như có thứ gì đó đuổi đằng sau vậy, hoặc giống như không muốn đứa cháu yêu quý của ông ấy nhìn thấy vậy
" đát đát đát! "
Ta vốn muốn chạy đuổi theo hỏi vài vấn đề, nhưng vào thời điểm này chỗ con quái vật trẻ con lại sảy ra điều khác lạ, thân hình to mọng giống như là quả bóng bay bị thủng vậy, nhanh chóng gầy quắt lại
Âm thanh giống như có một đàn chuột đang gặm nhấm con mồi ở bên trong truyền ra, loại âm thanh đó khiến người nghe cẩm thấy vô cùng sởn tóc gáy
Tiểu nha đầu nhìn chằm chằm vào con quái vật đã khô quắt, môi nhỏ bĩu bĩu, giống như không vui vì bản thân mãi mới tìm được món đồ chơi mà lại bị phá hủy như vậy vậy
Ta thì có chút buồn nôn, trong bụng cồn cào
Một lúc sau, có một thân hình đang ở bên trong đó cố gắng uốn éo, giống như đang vội vàng từ bên trong đó đi ra ngoài
" tiểu nha đầu, kéo cậu ta ra!" ta nhẹ giọng nói
Tiểu nha đầu ngược lại không có gì sợ sệt cả, tay nhỏ lướt qua một cái, bộ da nhăn nheo đó nhanh chóng bị cắt làm đôi, Đường Lưu bẩn thỉu nhanh chóng xuất hiện trước mặt ta

" khụ khụ! "
Đường Lưu kịch l iệt ho vài tiếng, mồm to hô hấp, khuôn mặt sợ hãi như là trong chỗ chết tìm đường sống vậy
" Em họ!"
Sau khi nhìn thấy ta đứng ở vị trí không xa, Đường Lưu kích động từ trong đống da xông ra, kích động tới mức sắp khóc, nức nở nói:" May mà em đến kịp, nếu không anh! "
" xuy! Anh cách xa em chút!"
Ta lùi lại vài b ước, thực sự là không chịu nổi cái bộ dạng cả người dính dịch nhầy của Đường lưu, cảm giác buồn nôn cố nín nhịn khi nãy giờ không nhịn nổi nữa, trực tiếp nôn ra
Đường Lưu ngơ ra đứng ở vị trí cách ta không xa, nhìn những dịch nhầy buồn nôn dính trên người bản thân mình, dường như cũng có chút không nhịn được, cũng bắt đầu nôn khan.

.