Người Quan Tài

Chương 52: 52: Cửa Hàng Cầm Đồ





Đường Lưu đây là bị làm sao vậy?
Trong lòng ta giật mình, vô thức cho rằng Đường Lưu bị đám người bên Thượng Kinh tính kế, trong lòng bỗng nhiên có chút hoảng hốt
Ta không còn nhớ gì đến việc phải tiếp tục hoàn thành nguyện vọng cho tiểu nha đầu nữa, ta vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng của tiểu nha đầu, đến trước của phòng 501 của hắc quả phụ, không ngừng đập cửa.

Nhưng mà, hình như chị Cửu đã ra khỏi nhà đi hưởng thụ cuộc sống về đêm rồi, trong phòng mãi không có ai trả lời
Ta lại vội vàng chạy ra khỏi chung cư, chạy đến bên chòi bảo vệ định nhờ bác Hoàng giúp đỡ, nhưng khi đến chỗ chòi bảo vệ ta liền dại ra, bác Hoàng không có trong chòi bảo vệ, không biết đi đâu mất rồi!
Con m** nó, thời điểm quan trọng mà ông lão này lại chơi trò mất tích, giờ bảo ta đi đâu tìm ông ý đây?
Chính vào lúc trong lòng ta bồn chồn, một đôi tay lạnh băng nhẹ nhàng cầm lấy tay ta, ta cúi đầu nhìn, phát hiện tiểu nha đầu vô thanh vô tức đã đi theo ta ra khỏi chung cư
Giờ phút này ánh mắt của tiểu nha đầu rất sáng, có chút rụt rè nói: anh ơi, anh thật sự muốn thành người nhà của em à?"
Lúc này trong lòng ta đang nóng vội, nhưng khi đối mặt với ánh mắt rực rỡ mà chứa đầy chờ đợi của tiểu nha đầu, vẫn là không nhịn được gật gật đầu
Còn chưa đợi ta nói chuyện, trên mặt tiểu nha đầu lộ ra nụ cười sáng chói, tuy là nụ cười này khiến cho khuôn mặt nó trở lên càng khủng bố đáng sợ, nhưng ta cũng có thể nhìn thấy sự vui vẻ kích động xuất phát từ trong lòng nó.


" Hoan hô, em có người nhà rồi!"
Tiểu nha đầu hưng phấn hoan hô một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn lạnh băng cầm chặt tay ta, lộ ra cái miệng đầy răng nanh hưng phấn nói:" Anh muốn đi đâu? Em đi cùng anh!"
" số 89 đường Phong Nguyên! "
Sau khi ta vô thức nói ra địa chỉ, còn chưa phản ứng lại, đã cảm thấy bản thân như bị một trận gió cuốn lên trên không, nhanh chóng vọt ra khỏi đường Hướng dương
Rất nhanh sau đó, ta bị tiểu nha đầu nắm tay chạy qua các tòa nhà cao tầng, nhảy nhót qua lại giống như người nhện, lắc lư lung lay nhảy qua giữa các tòa nhà cao tầng.

Đây con m** nó là!
Ta ngơ ngơ ngác ngác, nhìn người xe đi lại bên dưới, lại nhìn tiểu nha đầu mặt mũi hưng phấn nắm lấy tay ta chạy qua chạy lại giữa các toàn nhà, đại não bị một màn này kích thích biến thành một mảng trắng xóa
Ta ở trong giấc mơ, đã từng trải qua rất nhiều lần cảm giác như thế này, lướt đi trên tường bên ngoài chung cư, giống như đi trên đất bằng
Nhưng mà, ta chưa từng tự mình trải qua a!
Trong tình huống nhanh chóng chạy đi xuyên qua với tốc độ và độ khó cao, tim của ta cũng sắp nhảy đến cổ họng đến nơi, vạn nhất nếu tiểu nha đầu lỡ tay ném ta xuống đất, đừng nói là với độ cao này, cho dù chỉ cao vài chục mét, chắc là ta cũng sẽ bị biến thành một bãi thịt bầy nhầy mất
Ta nắm thật chặt tay tiểu nha đầu, cũng không dám bảo tiểu nha đầu đi chậm chút, chỉ sợ ta nói ra sẽ làm cho nó mất tập trung
Ngắn ngủi không đến một phút, tiểu nha đầu nắm tay ta đã chạy qua vài con phố, đến đường Phong Nguyên
Khi mà tiểu nha đầu nắm tay ta dừng lại ở một ngõ nhỏ trên đường Phong Nguyên, trái tim của ta mới hơi bình tĩnh lại, thở dài ra một hơi.

Ánh mắt ta có chút phức tạp nhìn về phía tiểu nha đầu đang vui vẻ phía trước, tiếng nói có chút run rẩy:" anh có hơi sợ độ cao, lần sau nếu còn chơi thế này, thì nói trước với anh một câu nhé, để anh chuẩn bị tinh thần!"
Tiểu nha đầu ngẩn ra, nụ cười trên mặt hơi ngừng lại, cúi đầu dường như có chút ủy khuất.

Ta thở nhẹ một cái, sờ sờ đầu nó, nhẹ giọng nói:" Được rồi, không phải đang trách em, em có thể nhanh chóng mang anh đến nơi này, thật sự rất là giỏi đó! Em về trước đi, nếu gặp bác Hoàng hoặc chị Cửu, cố gắng bảo họ đến nơi này!.

"
Lời ta còn chưa nói xong, tiểu nha đầu nhanh chóng lắc đầu, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng nắm chặt tay ta, nhỏ giọng nói:" Em cũng có thể giúp anh!"
Nghe xong, ta nhăn mi, nhẹ giọng nói:" Bên đó tạm thời còn chưa biết tình huống như thế nào! chủ yếu là anh sợ là em sẽ dọa đến những người đi đường!"

Có tiểu nha đầu hỗ trợ, ít nhất cũng tốt hơn một mình ta, chỉ là đường Phong Nguyên náo nhiệt hơn đường Hướng Dương nhiều, buổi tối người và xe đi lại rất nhiều, nếu tiểu nha đầu đi lại trên con đường này, sợ là sẽ mang đến hỗn loạn không nhẹ
" Anh đã là người nhà của em rồi!"
Ánh mắt tiểu nha đầu sáng ngời nhìn ta,, nhẹ giọng nói:" Sau khi rời khỏi chung cư, ngoài anh ra, không ai có thể nhìn thấy em đâu!"
Hả?
Đây là logic kiểu gì vậy?
Chỉ bởi vì ta trở thành người thân của nó, cho nên sau khi nó rời khỏi chung cư thì ngoài ta ra không còn ai nhìn thấy nó nữa?
Nói lung tung gì vậy?
Còn chưa đợi ta phản ứng lại, thì đã nhìn thấy một đôi tình nhân đi qua đầu ngõ, sau khi liếc nhìn vào trong này, dường như không nhìn thấy nha đầu xấu xí bên cạnh ta vậy
" nửa đêm nửa hôm, một người đàn ông đứng ngẩn người trong ngõ tối, có phải có bệnh không nhỉ!"
" Đừng để ý đến cậu ta, nhanh đi thôi, vạn nhất đúng là một tên thần kinh mà quấn lấy chúng ta thì phiền toái lắm!"
Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của đôi tình nhân đó, nghe những lời họ nói, khóe miệng ta không nhịn được giật giật.

Các người mới là đồ điên, cả nhà các người là đồ điên
Tuy không biết vì sao chỉ có ta mới nhìn thấy được tiểu nha đầu, nhưng dựa theo tình hình trước mắt mà nói thì chuyện này có lợi cho ta, dù sao hiện giờ cũng không biết Đường Lưu đang gặp phải phiền phức gì, nếu tiểu nha đầu có thể dưới tình huống không có ai nhìn thấy mà trong bóng tối ra tay, đối với ta mà nói thì là vô cùng có lợi.

Không còn thời gian để nghĩ nhiều, kéo dài thêm một phút, thì sự nguy hiểm của Đường Lưu sẽ tăng thêm một phần

Ta vội vàng nắm tay tiểu nha đầu đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi về hướng số 89 đường Phong Nguyên
Đường Phong Nguyên miễn cưỡng có thể coi như là một con đường thương mại, lớn hơn nhiều so với đường Hướng Dương, hai bên đường có một vài cửa hàng làm ăn cũng không tệ, người ra người vào cũng không ít
Mà tiếp tục đi sâu vào đường Phong Nguyên, hàng quán hai bên đường đã đóng cửa, cơ bản không có ai đi lại
Số 89 đường Phong Nguyên, ở cuối con đường này
Đây là một cửa hàng cầm đồ, nhìn kiểu trang trí trên cửa, chắc là cũng lâu năm rồi
Cửa hàng này không nhỏ, cửa khép hờ, bên trong tối thui không có chút ánh sáng nào
Tên gia hỏa Đường Lưu nửa đêm nửa hôm chạy đến cửa hàng cầm đồ này làm gì?
Ta cẩn thận từng ly từng tý đẩy cánh cửa của cửa hàng ra, một cơn gió lạnh lẽo thổi từ bên trong ra, khiến ta không nhịn được run rẩy một cái
Đối lập với sự khẩn trương của ta, tiểu nha đầu bên cạnh hiển nhiên là thoải mái hơn rất nhiều, chớp đôi mắt to nhìn vào bên trong cửa hàng cầm đồ, bộ dáng như là rất tò mò vậy
Trong giờ phút này,tiểu nha đầu bỗng kêu lên một tiếng, giống như nhìn thấy đồ chơi nào đó vậy, trực tiếp buông tay ta ra, khuôn mặt hưng phấn chạy vào trong cửa hàng.

.