Người Quan Tài

Chương 115: Đừng nhìn cô ta




Lời này của người đàn ông trọc đầu lập tức làm cho ta và Đường lưu ngơ ngác

Bác Hoàng bảo Chị Cửu và người đàn ông trọc đầu này đến đây làm gì?

Những vấn đề xuất hiện ở quán cà phê này chắc không phải là do hai người bọn họ gây ra đấy chứ?

Sau khi người đàn ông trọc đầu nói ra những lời này thì chị Cửu có chút chản nản liếc mắt nhìn hắn ta, trong ánh mắt có chút trách cứ, dường như đang trách người đàn ông trọc đầu lắm lời vậy

Ta có chút nghi ngờ hỏi:" Bác Hoàng bảo hai người đến chỗ này làm gì?"

Chị Cửu chớp chớp mắt, thể hiện ra bộ dạng ngượng ngùng, cười ha ha nói:" Tất nhiên là để chúng tôi bồi dưỡng tình cảm ở nơi nho nhã huấn đình này rồi! Cậu cùng biết từ khi chồng qua đời chị luôn sống một mình, tên này lại không hiểu phong tình, cho nên Bác Hoàng mới bảo anh ta dẫn chị ra ngoài dạo phố uống cà phê hay xem phim...đấy."

Ta cạn lời nhìn chị Cửu, người phụ nữ này đúng là kiểu nói dối không biết ngượng, hơn nữa khả năng nhập vai còn không kém, không đi làm diễn viên thật sự là quá lãng phí!

Ta còn chưa kịp hỏi tiếp, Đường lưu trực tiếp lôi tay ta đứng lên, cười ha ha nói với chị Cửu và người đàn ông trọc đầu:" Thế thì bọn em xin lỗi nhé, an hem em không làm phiền hai người hẹn hò nữa!"

Lời nói xong, Đường Lưu lôi ta đến một góc khác trong quán cà phê ngồi xuống

" kéo em làm gì, em vẫn còn chuyện muốn hỏi hai người họ đấy!" Ta có chút không vui nhìn về phía Đường Lưu

Đường Lưu chán nản nói:" Em họ, làm bóng đèn thật sự không có đạo đức đâu, người ta đang trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, mình đừng có ở đó khiến người ta ngứa mắt nữa! Còn có, nhìn bộ dạng của chị Cửu, cho dù em có hỏi tiếp, em nghĩ em có thể hỏi ra cái gì à?"

Sau khi ngồi xuống, một người phục vụ quầng mắt thâm quầng, trên mặt là nụ cười miễn cưỡng mặt mũi mệt mỏi đi đến, giọng nói khàn khàn hỏi:" Hai vị muốn uống gì?"

" Cho hai cốc cà phê đen!"

Đường Lưu thuận miệng đáp, đợi người phục vụ đó rời đi, Đường lưu nhỏ giọng nói với ta:" Vấn đề trong quán cà phê này, đại khái là không liên quan gì đến chị Cửu, theo hiểu biết của anh về chị Cửu, thì chị ấy sẽ không làm mấy việc vô nghĩa như này! Bác Hoàng bảo họ đến, chắc chắn có nguyên nhân, chúng ta đừng hỏi, ở đây chờ là được..."

Chẳng có cách nào khác, cũng chỉ đành như vậy thôi

Lúc cà phê được bưng lên, Đường lưu lấy cái la bàn của anh ấy ra đặt lên trên bàn, kim la bàn chầm chậm chuyển động, anh ấy bưng cà phê lên ngửi thử, nhẹ giọng nói:" Trong quán cà phê tạm thời không tra ra được vấn đề gì, cốc cà phê này nhìn cũng rất bình thường!"

Đúng là, nếu như cà phê có vấn đề, chị Cửu và người đàn ông hói đầu cũng không uống dứt khoát như thế

Vấn đề rốt cục là ở đâu?

thời gian dần dần trôi qua, khách đến quán cà phê dần dần nhiều lên, không có người nào có ý muốn rời đi, tiếng piano trầm thấp trong quán cũng dần dần thay đổi, giống như là phím đàn bị hoan rỉ vậy, càng ngày càng khó nghe, cũng càng ngày càng áp lực

Khách hàng và người phục vụ trong quán cà phê cũng càng mệt mỏi, liên tục ngáp, nhưng mà sắc mặt của họ lại có một loại hưng phấn kỳ lạ, mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ quái lạ

Mà chị Cửu và người đàn ông trọc đầu ngồi ở trong góc, thì vẫn cười nói như cũ, chỉ là ánh mắt của họ thi thoảng lại nhìn ra cửa quán cà phê, giống như đang đợi người nào đó vậy

Lúc hơn mười một giờ đêm, điện thoại trong túi ta đột nhiên đổ chuông

Tiếng chuông điện thoại thanh thúy cắt ngang tiếng đàn dương cầm khó nghe, khiến cho những người ngồi bàn xung quanh nhìn chằm chằm về hướng chúng ta, giống như ta vừa quấy rầy sự yên bình của họ vậy

Ta không thèm để ý đến những người xung quanh, trực tiếp ấn nút nghe, ta còn chưa kịp nói gì, giọng nói lo lắng của Từ Xán Xán đã truyền đến từ đầu bên kia điện thoại:" Giang Dương, mẹ tôi mất tích rồi, cậu nhanh đến đây đi..."

Một câu nói của Từ Xán Xán trực tiếp làm cho ta có chút ngơ ngác, Từ Vi nữ sĩ mất tích?

Thế thì nhanh chóng báo cảnh sát đi, gọi ta qua đó thì có ích gì chứ?

" Cô đừng lo lắng, đã sảy ra chuyện gì vậy?"

Ta vội vàng trả lời nói:" Dì Từ mất tích ở đâu? Là bị người bắt cóc hay là thế nào? Báo cảnh sát chưa?"

Đầu bên kia Từ Xán Xán lo lắng nói:" Không phải là bị bắt cóc, chính là kiểu đột nhiên mất tích, lúc đi qua trạm Đông Nhai, chiếc xe của mẹ tôi đột nhiên biến mất, camera bên đường cũng không quay được nữa... Tôi đã báo cảnh sát rồi, hiện giờ đang ở trạm Đông Nhai,,,"

Sau khi an ủi Từ Xán Xán mấy câu xong, ta cúp điện thoại, sau đó kể lại tình hình cho Đường lưu

Sắc mặt Đường lưu có chút âm trầm, nói:" Xem ra, đúng là mấy người bên Thượng Kinh đến báo thù rồi, chuyện bên nhà hàng còn chưa có đầu mối, chúng ta đến trạm Đông nhai trước đã... hả?"

Đường lưu còn chưa nói xong mắt đã trợn tròn nhìn về phía cửa ra vào quán cà phê, sắc mặt lập tức thay đổi nhanh chóng, giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ vậy

Ta theo ánh mắt của anh ấy nhìn sang, lập tức ngơ ra

Cửa quán cà phê, đang có một người phụ nữ đi vào, một người phụ nữ mặc váy màu đỏ tươi

Người phụ nữ này rất đẹp, có một loại cảm giác đẹp khác lạ, nhìn thoáng qua giống n hư mới hơn hai mươi tuổi, nhưng lại có khí vận của những người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đồng thời còn mang theo khí chất đặc biệt

Vào giây phút cô ta đi vào trong quán cà phê, cả quán cà phê đột nhiên trở lên mờ nhạt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía người phụ nữ

" cộp cộp cộp..."

Tiếng giày cao góp dẫm trên nền gạch vang lên trong quán cà phê, âm thanh đó dường như đang dẫm lên tiếng đàn piano, hoặc giống như từng bước từng bước đi vào trong lòng của mọi người

Chính vào giây phút này, mặt ngọc trường mệnh trên cổ ta đột nhiên tản ra cảm giác ấm nóng, lập tức xua tan cảm giác quái dị trong lòng ta, khiến cho nhịp tim của ta lập tức trở lại bình thường

Đồng thời, một tiếng hừ nhẹ vàng lên, Đường lưu nhường như cũng cắn đầu lưỡi, để cho bản thân tỉnh táo trở lại

" Đừng... đừng nhìn cô ta!"

Tiếng nói của Đường lưu run rẩy, sắc mặt trắng bệch, cố gắng dời ánh mắt đi sang hướng khác, đầu cúi thấp giống như một con thiên nga béo đang run rẩy đáng thương trong gió lạnh

Đường lưu không dám nhìn người phụ nữ đó, nhưng ta thì lại không cần lo lắng nhiều thế, dù sao chiếc khóa trường mệnh thanh ngọc đang treo trên cổ ta sẽ xua đuổi đi cảm giác kỳ lạ đó, cũng khiến cho ta có chút ít yên lòng

Trực giác của ta nói với ta, những vấn đề sảy ra trong quán cà phê, chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ váy đỏ này

Lúc những người trong quán cà phê đang dùng ánh mắt mê đắm nhìn người phụ nữ váy đỏ, thì cô ta đi thẳng đến quầy rượu, cầm một ly cà phê hình như được làm riêng cho cô ta, nhẹ nhàng nhấp môi

Sát sau đó, những người trong quán cà phê như bị quỷ nhập, sắc mặt điên cuồng cùng nâng cốc cà phê, học theo bộ dạng của người phụ nữa uống cạn cà phê trong cốc