Người Quan Tài

Chương 113: Anh nhận bố nuôi từ lúc nào thế




Nửa tiếng đồng hồ sau, ta và Đường lưu mới có thể nhặt nhạnh hết xương hồ ly ở dưới hố sâu, sắp xếp đặt vào năm cái túi to

Sau khi sắp xếp xong, Đường Lưu cắm ba nén hương vào bùn đất dưới đáy hố, đợi khi hương cháy hết, chúng ta mới mang theo năm bao to rời khỏi hố sâu

Từ chối lời mời cùng ăn cơm của Ngô tổng, ta ngồi lên xe của Ngô tổng, bảo lái xe đưa chúng ta về chỗ đường Hướng Dương

Lúc mang theo năm túi xương cốt này vào trong chung cư, Bạch Lộ dường như đã biết trước chúng ta sẽ đến vậy, đã đứng ở dưới chung cư đợi chúng ta

" Cảm ơn, đại ân đại đức này, tiểu nữ sẽ ghi nhớ trong lòng..."

Bạch Lộ có chút kích động nói lời cảm ơn, cơ thể nhìn như yếu đuối lại đưa tay ra cầm lấy năm túi xương to trong tay Đường Lưu, bước chân như bay chạy vào trong chung cư quay về phòng của mình

" Nhìn cô ấy không hề giống có ý định báo ân nhỉ!"

Đường Lưu nhìn bóng lưng chạy như bay của Bạch Lộ, lầm bầm nói:" ít nhất cũng cho ít thù lao gì đó chứ! Nói mỗi câu cảm ơn thế là xong à??"

Ta thì liếc mắt nhìn Đường lưu, giọng điệu không tốt nói:" Anh còn muốn người ta cảm ơn anh thế nào nữa? lấy thân báo ơn?"

Đường lưu bĩu môi, hừ hừ nói:" Cô ấy không phải gu của anh, chỉ có tên như Trương Kiện mới thích kiểu hồ ly tinh này..."

Lời còn chưa nói xong, Đường lưu lập tức ngậm miệng, trực tiếp chuyển sang chủ đề khác:" Em họ, cuối tuần này có lịch gì không, buổi tối ra ngoài làm chút việc với anh nhé!"

Ta vẫn còn đang nghĩ đến câu hồ ly tinh vừa rồi của Đường lưu, hiện giờ nghe Đường lưu nói thế, ta nhìn không được lườm anh ấy:" Không phải mới kiếm được một đống tiền từ chỗ Ngô tổng à? Anh lại nhận việc gì rồi?"

Nghe ta nói thế, Đường Lưu dùng ánh mắt oan ức nhìn ta, nói:" Em tưởng anh muốn thế à! Vấn đề là số tiền nhận được từ chỗ Ngô tổng đã bị đứa em phá của nào đó của anh phá hết rồi! Để không bị đói chết anh chỉ đành nhận thêm việc mà thôi!"

Nghe anh ấy nói thế, ta thấy hơi chút ngại, ho nhẹ nói:" Ngô tổng cho bao nhiêu tiền, bù cho Bác Hoàng xong chắc cũng không dư lại mấy đâu nhỉ? Không phải anh còn có thể kiếm được rất nhiều à? Có cần đến mức đang thương thế không?"

Đường Lưu thở dài, chán nản nói:" Em họ, bên phía phòng khám tâm lý tối qua, an hem ta không chỉ nợ người ta một nhân tình, còn thiếu người ta một đống tiền nữa. Em không biết người đàn bà đó yêu tiền tới mức nào đâu, lãi mẹ đẻ lãi con, nếu như không trả tiền nhanh, cả đời này của anh sẽ bị ép cho không ngẩng đầu lên được!"

Ta muốn hỏi tối qua đã sảy ra chuyện gì ở phòng khám tâm lý, nhưng mà tên mập chết bầm Đường Lưu chết cũng không nói, ta chỉ đành bỏ qua

" Anh có quan hệ gì với bác sĩ Vương đó? Sao em cứ thấy quan hệ của hai người không hề bình thường!" Ta nghi ngờ hỏi

Đường Lưu nghiêm túc nhìn ta, nói:" Em họ, đừng có đoán bừa, giữa bọn anh rất đơn thuần, không phải cái mà em nghĩ đó đâu.. Được rồi, không nói cái này nữa, tối đi với anh đến chỗ này. Mới giúp Ngô tổng giải quyết vấn đề, cửa hàng nhỏ của anh cũng có chút tiếng tăm rồi, phải nhân cơ hội này mở rộng nghiệp vụ,tranh thủ bước chân vào hàng ngũ phú hào trước khi hết năm, đợi em nghỉ học chúng ta cùn nhau đi đến Thượng Kinh, anh cũng coi như gáo gấm về làng..."

Sau khi nói lung tung một hồi, ăn một bữa cơm, buổi chiều trở về chung cư nghỉ ngơi

Đến buổi chiều tà, ta đi cùng Đường lưu đến khu vực phía tây của thành phố Tô, vào trong một nhà hàng sang trọng gọi vài món ăn. Trong lúc ăn uống, Đường Lưu chỉ về một quán cà phê sang trọng đóng cửa ở phía đối điện:" quán cà phê của bố nuôi anh, gần đây xuất hiện vài chuyện kỳ lạ!"

" Bố nuôi anh? Anh có bố nuôi từ lúc nào đấy?" Ta trừng mắt nhìn Đường lưu

Đường lưu giọng điệu không vui nói:" Con rể của Từ Vi nữ sĩ, xin em đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, lẽ nào em đã quên một thân phận khác của mình rồi!"

Ông nội nó, anh nói luôn là cửa hàng của Vương Đức Phát không được à?

Con trai nuôi của Vương Đức Phát, con rể của Từ Vi nữ sĩ, đây là thân phận giả mà ta và Đường Lưu dùng ở khách sạn Minh Tước khi đó, không ngờ cái tên mập chết bầm này còn dùng, thật sự là muốn làm con trai nuôi của người ta chắc!

Trong lòng ta chửi rủa, giọng điệu không tốt nói:" quán cà phê của Vương Đức Phát có vấn đề gì?"

" Không rõ lắm!"

" Hả?"

Đối với câu hỏi của ta, Đường lưu giơ tay chán nản nói:" Vương Đức Phát không nói rõ, chỉ nói bắt đầu từ khoảng thời gian trước, quán cà phê của ông ta có sảy ra chút vấn đề. Lúc mới bắt đầu, những người uống cà phê trong quán chỉ có chút tiêu chảy, nhưng về sau này như bị trúng ta, mỗi ngày phải đi uống một cốc cà phê, nếu không thì sẽ nổi giận..."

" Trực tiếp đóng cửa không được à?"

Ta không hiểu hỏi:" Nếu như đã biết quán cà phê có vấn đề, còn mở cửa buôn bán làm gì? Không phải là cố ý tìm phiền phức cho bản thân mình à?"

Đường Lưu chán nản thở dài:" Anh cũng nói như thế, nhưng mà không đóng cửa được cơ! Quán cà phê của cha nuôi anh là quán ăn cao cấp, những người đến nơi đó uống cà phê đều phi phú tức quý, còn có mấy người là bạn làm ăn quan trọng của ông ấy! Ông ấy cũng từng thử đóng cửa quán, dù sao ông ta nhiều sản nghiệp, một quán cà phê cũng không quan trọng lắm..."

" vấn đề là, ông ta mới đóng cửa quán cà phê một ngày, những người thường đến quán cà phê trực tiếp đến công ty ông ta gây chuyện, vài bạn làm ăn còn tự dưng đòi hủy hợp đồng với ông ấy, điều này làm cho ông ta có chút sứt đầu mẻ trán. Em cũng biết rồi đấy, thời gian gần đây giới làm ăn ở thành phố Tô không được yên bình lắm, sóng ngầm mãnh liệt, ông ấy cũng không muốn gây ra phiền phức vào lúc này..."

Sau khi nghe xong Đường Lưu kể, ta nhìn về quán cà phê đóng chặt cửa ở đối diện, nhăn mi nói:" Những người thường đến uống cà phê giống như trúng độc, bị nghiện rồi?"

Đường Lưu ừ một tiếng, nói:" Không chỉ là như thế, trạng thái tinh thần của bọn họ dường như cũng có chút vấn đề, giống như đột nhiên sẽ chết đi vậy, người cha nuôi đó của anh cũng lo lắng điểm này! Đồ ăn thức uống trong quán cà phê đều không có vấn đề gì, ông ấy cũng thật sự là không có cách nào khác nữa, mới mời hai an hem mình đến nhìn xem!"

Ta vuốt cằm, lầm bầm nói:" Chắc không phải là mấy người bên Thượng Kinh báo thù đâu nhỉ?"

Đường lưu chớp mắt, rất đồng ý với lời ta nói, thấp giọng nói:" Anh cũng nghĩ như vậy, chỉ là hiện giờ không có chứng cớ, đợi chút nữa mở hàng chúng ta vào trong đó xem, tùy cơ ứng biến cẩn thận chút là được!"

Màn đêm buông xuống, ánh đèn sáng lên.

Quán cà phê đầu đường đó bắt đầu mở cửa buôn bán!

Từ lúc quán cà phê này xuất hiện vấn đề, những khách hàng uống cà phê đó cơ bản mỗi tối sẽ đến uống một tách cà phê, khiến cho quán cà phê nhìn rất náo nhiệt