Người Quan Tài

Chương 102: Đánh cho nửa sống nửa chết là được




Nơi chôn xương cốt của người nhà người đẹp áo trắng ở nơi này, tuy rằng cô ấy không đưa ra yêu cầu gì, nhưng có những việc người ta không nói thì chúng ta cũng phải tự làm đúng không nào?

Dù sao, người đẹp áo trắng cứu tính mạng của Ngô tổng, phần nhân tình này ta và Đường lưu nhận rồi, nếu không làm cho người ta việc gì đó thì cũng không hợp lý lắm

Sau khi lấy xương cốt người nhà của người đẹp áo trắng ra, giao cho cô ấy, để cô ấy tìm nơi khác chôn cất là xong

Giờ phút này Ngô tổng không hề nghi ngờ gì về những lời nói dối của Đường lưu, vội vàng gật đầu nói:" Được, mai tôi sẽ sắp xếp người xử lý những việc này, thời gian này tôi sẽ tự mình ở đây trông coi, đợi sau khi đào được xương cốt thì sẽ lập tức báo cho hai vị..."

Đường lưu vừa lòng gật đầu, giống như thuận miệng hỏi một câu:" Ngô tổng, thầy phong thủy ở Thượng Kinh năm đó mà ông tìm đến tên là gì vậy?"

" Đại sư Trương Phụng Tiên!"

Ngô tổng dứt khoát nói:" Tuy tôi không tin quỷ thần, nhưng đối với vấn đề phong thủy, căn bản những người làm ăn thì đều sẽ tin tưởng một ít. Tôi vốn không muốn tìm người đại sư đó, chẳng hiểu trùng hợp thế nào lại quen ông ấy trong một buổi tiệc rượu, lúc đó nghe nói tôi muốn xây dựng một trường học, sau khi hỏi địa chỉ ở nơi này xong, vị đại sư đó lập tức rất nhiệt tình, tiền công cũng được giảm giá..."

Sau khi nghe Ngô tổng nói xong, ta và Đường lưu nhìn nhau, ánh mắt đều quái dị

Sau khi tán dóc vài câu xong, Ngô tổng tiễn chúng ta ra khỏi trường học, ngồi lên chiếc se limouse đen rời khỏi nơi này

Trên xe, ta nhỏ giọng hỏi Đường lưu:" Cái vị đại sư tên là Trương Phụng Tiên đó có phải người Trương gia bên Thượng Kinh không?"

Đường lưu ừ một tiếng, sắc mắt kỳ lạ thấp giọng nói:" Ông nội của Trương Kiện!"

Tuy là đoán được một chút, nhưng mà lúc Đường lưu nói ra trong lòng ta cũng không nhịn được có chút rung động

Con mẹ nó đây là chuyện máu chó gì chứ!

Ân oán dính dấp đời trước, đến đời sau thì con cái lại vừa ý nhau, sau đó thì con cháu dời nhà trốn đi chống lại gia tộc, đồng thời giúp người yêu đòi lại lẽ phải...

Nếu như trong phim thần tượng hiện đại thì ít nhất cũng phải làm được tám mươi tập!

Xuống xe ở đầu đường Hướng Dương, sau khi để cho lái xe của Ngô tổng trở về, ta và Đường Lưu đều có chút xúc động đi bộ về chung cư nơi cuối đường

" Tự dưng lại thấy tên dại gái đó đáng thương!"

Đường Lưu bộ dáng như đã nhìn thấu nhân sinh, lầm bầm nói:" phụ nữ ấy à, từ xưa đã khiến cho bao nhiêu anh hùng phải cúi đầu, cũng không biết sau này ông sẽ gặp phải người như thế nào có thể khiến ông mày cam tâm tình nguyện quỳ gối thuần phục, không tiếc cả tính mạng!"

Ta lườm anh ấy một cái, không vui nói:" Còn có tâm trạng nói hưu nói vượn tức là vết thương của anh hôm nay cũng không nặng, cái đạp đó của Trương Kiện nếu mà thấp xuống vài phân nữa thì anh cũng không cần phí công nghĩ xem sau này bản thân sẽ gặp phải người thế nào đâu, dù sao cũng không dùng được! Còn có, nếu anh thấy Trương Kiện đáng thương, thì có thể nhường phòng anh cho cậu ta, thế thì cậu ta có thể thường xuyên gặp mặt Bạch Lộ, tác thành cho người khác cũng là tác thành cho bản thân mình, càng tốt!"

Nghe ta nói xong, Đường lưu cười ngượng ngùng:" Em họ, xem em nói kìa, đáng thương thì đáng thương, anh cũng không thể vì tác thành cho tên dại gái đó mà để bản thân lưu lạc đầu đường xó chợ chứ... ý, bác Hoàng đang làm gì đó?"

Khả năng nói sang chuyện khác của Đường lưu rất giỏi, nghe anh ấy thốt lên như vậy, ta vô thức cũng nhìn theo ánh mắt anh ấy về phía chòi bảo vệ ở cách đó không xa

ừ, dạy dỗ trẻ con ấy mà, không có gì kỳ lạ cả

cậu bé sắc mặt trắng bệch ở phòng 602, hiện giờ đang đứng trong chòi bảo vệ bị bác Hoàng mắng, dưới ánh đèn yếu ớt trong phòng bảo vệ, có thể nhìn thấy bộ dáng nhe nanh múa vuốt phẫn nộ của bác Hoàng, trong tay cầm một cây chổi lông gà đang đánh cậu bé đó

cậu bé khóc lóc không ngừng, lại không thể chạy ra khỏi chòi bảo vệ. nhìn bộ dạng cũng rất đáng thương

dạy dỗ thì dạy dỗ, nhưng đánh trẻ con như thế lại hơi giống như đang ngược đãi trẻ em

ta không nhịn được, đang định đi về hướng chòi bảo vệ thì lại bị Đường Lưu kéo lại

đường lưu cẩn thận nhìn về phía chòi bảo vệ rồi kéo ta đi vào trong chung cư, vừa đi vừa nói " Đánh mấy đứa trẻ nghịch ngợm thì có gì mà nhìn, em tò mò quá đấy, giờ này bác Hoàng rõ ràng là không nói lí lẽ, đừng có trêu vào thì hơn!"

ta nhăn mi, lại nhìn về phía chòi bảo vệ, cậu bé nghịch ngợm đó bám vào cửa sổ nhìn về phía chúng ta, bộ dáng kêu gào khóc lóc đứt ruột đứt gan rất là thê thảm, trong mắt đều là ý cầu xin

ta nổi lòng trắc ẩn, tuy ta cũng không phải là người hiền lành gì, nhưng mà bản tính của ta vẫn là người lương thiện, ít nhất thì ta tự mình cho rằng như vậy

ta cậy cánh tay của Đường lưu ra, trong ánh mắt không biết phải làm sao của Đường lưu đi về phía chòi bảo vệ, đẩy mở cánh cửa chòi bảo vệ ra

vừa mới đi vào, cậu nhóc nghịch ngợm đó đã khóc lóc lấp sau lưng ta, bác Hoàng thì cầm cái gậy lông gà đã sắp rụng hết lông thở hồng hộc trợn mắt nhìn cậu bé sau lưng ta,nghiến răng nghiến lợi nói với ta:" Cháu đừng bảo vệ nó, hôm nay bác phải đánh cho nó nằm trên giường ba tháng, thằng nhãi con, có bản lĩnh rồi phải không, ra khỏi nhà là gây chuyện, tiền mua quan tài của ông mày sắp bị mày tiêu hết rồi..."

nhìn bộ dạng tức giận tới không nhẹ của bác Hoàng, ta không nhịn được hỏi:" Thằng nhóc này làm gì rồi?"

" Nó đập vỡ cửa sổ xe của người ta, tự mình cũng không hiểu đó là xe gì, có cái thì đầu xe là biểu tượng cái đinh ba, có cái thì là hình người nho nhỏ, còn có cái thì là chữ B có cánh, hơn mười cái. Quan trọng là cái thằng bé này đập vỡ cửa sổ xe nhà người ta xong còn không chạy, rất vui vẻ để người ta đuổi theo đằng sau, kết quả không ít chủ xe chạy đến bên này đòi bác bồi thường..."

" Con mẹ nó, không được rồi, càng nghĩ càng tức, cháu tránh ra, hôm nay không đánh cho nó một trận nhớ đời không được!"

Sau khi nghe xong những gì bác Hoàng nói, ta trầm mặc, rất dứt khoát lôi thằng bé đang trốn sau người ra, nói với bác Hoàng:" Bác, bác cẩn thận chút, đánh cho dở sống dở chết là được rồi!"

Nghe xong, thằng bé trợn mắt nhìn ta, trong mắt là thần sắc không dám tin

" Đáng đánh! " ta trừng lại nó

Độ nghịch ngợm của thằng bé này có thể so sánh với tiểu nha đầu luôn, một đứa phá tiền một đứa hại mạng người, đúng là con mẹ nó trời đất tạo thành một đôi!

" Còn có việc gì không? Nếu không có việc gì thì về nhà ngủ đi!"

Bác Hoàng vuốt vuốt áo, đưa ra lời đuổi khách, sau đó ác ý nhìn về phía thằng bé, nhìn bộ dạng không đánh cho nó tróc da gãy xương thì sẽ không bỏ qua!

Ta không quan tâm đ ến ánh mắt tuyệt vọng của thằng bé, cười ha ha nói với bác Hoàng:" Bác không nói thì cháu cũng quên mất, bạch Lộ ở phòng 606 hôm nay có chút việc, có thể sẽ không trở về, bảo cháu báo với bác một câu, bác..."

" Cái gì? Cháu nói cái gì cơ?"

Ta còn chưa nói xong, Bác Hoàng lập tức trợn tròn mắt, sắc mặt không dám tin nhìn ta, khóe miệng giật giật:" Cháu... cháu đồng ý cho nó đêm không về á?"

Sao vậy? có cần phản ứng lớn thế không?