Lâm Thiến say mê cuồng nhiệt cúp điện thoại, vọt tới tủ treo quần áo bắt đầu chọn y phục: “Bây giờ tôi có hẹn, phải đi trước, mấy người chờ tôi trở lại sẽ ấy người xem hình Hứa Hoan Nhan.!"
Lâm Thiến nhanh chóng thay quần dài, tay chân lanh lẹ thoa một lớp phấn lót má hồng, lại đem lông mi vẽ cong lên, mới hài lòng xoay một vòng, cầm lấy túi chạy ra cửa . . . . ."Lâm Thiến, là ai thế, xem cô nóng lòng quá đi?"
"Chính là người mà các cô mới nói đã đi cùng Hứa Hoan Nhan, Thân Tống Hạo đại thiếu gia! Thôi . . . . . . Tôi phải đi rồi!" Lâm Thiến bịch một tiếng đóng sầm cửa lại, như một con bướm bay đi. . . Mấy nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, có người ghen tỵ, có người hâm mộ, có người khinh thường, có người lại cảm thấy chẳng có gì, trong tiềm thức, bọn họ ngược lại hi vọng Hứa Hoan Nhan có thể đem Lâm Thiến ngang ngược càn rỡ đánh bại, đỡ mất công cô ta mỗi ngày ở túc xá làm ra một bộ cao cao tại thượng!
Lâm Thiến vui vẻ chạy thẳng tới khu đông, hiện tại đã là tám giờ, cô có dự cảm, Thân thiếu chắc chắn sẽ để cô ở lại qua đêm. . . . . . Nghĩ đến đây, nụ cười tràn ngập khoé môi, chính là nha, cõi đời này nào có mèo nào không một lần trộm thịt? Thân Tống Hạo coi như là như thế nào đi chăng nữa có cô ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nhưng cô cũng tin tưởng Lâm Thiến cô có đủ thực lực để cho anh ta không chống cự nổi!
Bàn về vóc người, cô so với Hứa Hoan Nhan giống như một tờ giấy tốt hơn nhiều, cô cũng không tin cúp 34D của cô, còn không đấu lại Hứa Hoan Nhan!
Chỉ là làm sao anh ta lại hẹn cô ở khu đông rất vắng vẻ của trường? Trong đầu chợt có một ý niệm lóe lên, rồi lại bị cô huỷ bỏ, dù sao chuyện mua quần áo chỉ có Thân Tống Hạo và Hứa Hoan Nhan biết, Hứa Hoan Nhan kia bây giờ là chết hay sống cũng không biết, tất nhiên là không phải là cô ta!
Một chiếc xe Audi đen từ trong bóng đêm lao ra, cách đó không xa còn có mấy chiếc xe gắn máy.
Trong buồng xe, Văn Tĩnh cùng Kaka sắc mặt âm trầm, vẻ mặt căm hận nhìn chăm chú vào bóng dáng đằng xa, đặc biệt là Kaka, bởi vì cô sơ sót, cô rời đi, đã làm cho Hứa Hoan Nhan phải chịu nhục lớn như vậy, cô hiện tại chỉ hận không thể đem Lâm Thiến ăn tươi nuốt sống!
"Kaka tỷ, cô nàng kia dáng dấp như thế nào, đừng có cái gì bệnh để cho huynh đệ chúng ta đi theo gặp nạn a!" Chỗ tài xế ngồi, một người đàn ông trẻ tuổi với bộ dáng côn đồ lưu manh nói.
"Đường đường là hoa khôi của khoa nghệ thuật, tôi nói cho các cậu biết, lần này các cậu được lợi lớn rồi!" Kaka khinh bỉ cười một tiếng, đưa tay quen thuộc vỗ trên đầu người đàn ông một cái!
"Hoa khôi của khoa Nghệ thuật? Vậy huynh đệ chúng ta sẽ chơi thật tốti!" người đàn ông lưu manh mở miệng, ngón tay nâng cằm, trong mắt đầy vẻ đùa giỡn.
Kaka trầm ngâm hạ xuống, tuy là không cam lòng, nhưng vẫn phải mở miệng nói: "A Chí, nói rõ ràng ấy anh em, không cần chơi quá mức."
"Kaka tỷ, chẳng lẽ cũng chỉ có thể xem không thể đụng sao?"
Người đàn ông tên là A Chí có chút bất mãn lầu bầu, Văn Tĩnh quay mặt sang, khuôn mặt đẹp đẽ mang vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng: "Cho cô ta chút dạy dỗ thì thôi, cô ta có thể làm ra những chuyện không biết xấu hổ, nhưng chúng ta lại không thể không có nhân tính, nếu cô ta ngoan ngoãn giao đồ, cũng đừng phá nốt ranh giới cuối cùng."
"Được, Văn Tĩnh tỷ, chúng ta nghe lời tỷ."
"Cô ta tới, A Chí cậu xuống xe, kêu cô ta đi lên." Văn Tĩnh huých một cái vào Kaka, hai người hơi cúi đầu, an tĩnh không nói.
"Lâm tiểu thư, tôi là tài xế chuyên dụng của Thân thiếu, Thân thiếu bảo tôi tới đón cô." A Chí thu lại nụ cười vô lại, cung kính mở miệng.
Lâm Thiến vòng qua xe quan sát một vòng, làm bộ như tùy ý mở miệng: "Thân thiếu làm sao lại có cái xe Audi rách nát như vậy?"
"Xe của Thân thiếu đã mang đi kiểm tra định kỳ, uất ức Lâm tiểu thư rồi."
A Chí mặc dù không nghĩ tới cô ta có thể hỏi như vậy, nhưng cũng cơ trí thuận thế tiếp nhận đề tài.
"Ừ, như vậy lên xe đi!" Lâm Thiến gật đầu một cái, kiêu căng đi tới cửa xe, A Chí dễ tính đem cửa xe mở ra, Lâm Thiến cúi người xuống, vừa muốn ngồi vào, chợt bị một đôi tay có lực hăng níu lại, cắm đầu ngã vào!
Cửa xe phịch một tiếng bị đóng chặt, còn chưa chờ cô ta phản ứng kịp, A Chí đã thật nhanh ngồi lên ghế lái, khởi động xe, lái xe đi ra ngoài, phía sau mấy chiếc xe gắn máy cũng đi theo, ầm ầm vang lên, không nhanh không chậm đi theo phía sau chiếc xe Audi . . . . ."Lâm Thiến, đã lâu không gặp!" Văn Tĩnh âm dương quái khí mở miệng, thuần thục phun ra một vòng khói, vừa đúng phun tại trên mặt Lâm Thiến.
"Là cô? Văn Tĩnh! Thả tôi xuống xe!" Đợi đến khi thích ứng với bóng tối trong xe, Lâm Thiến sợ hãi hét lên một tiếng liền bắt đầu liều mạng kéo cửa xe!
"Gấp gáp cái gì? Một thời gian dài như vậy không gặp mặt, tỷ muội chúng ta trái lại rất nhớ cô!" Kaka vỗ vỗ mặt của cô ta, khoé một quật cường nhếch lên,là một nụ cười mang theo hận ý, nếu không phải giết người là phạm pháp, cô thật sự sẽ làm thịt người đàn bà này!
"Ha ha. . . . . ." Lâm Thiến khẩn trương cười gượng hai tiếng: "Tôi và các ncô không quen, không có việc gì, tôi muốn trở về trường học!"
"Trở về trường học làm cái gì chứ, ban đem tốt như vậy, không có đàn ông nhiều tịch mịch a, nhìn xem chị đây đối đãi với cô như thế nào, cố ý đem các anh em phục vụ trong quầy rượu tới đây phục vụ cô, thế nào, Lâm Thiến cô nên cảm tạ tôi như thế nào đây?" Kaka ôm lấy hai cánh tay, thành thạo nhả ra một ngụm khói, lại đem tro thuốc lá bắn rơi vào váy của Lâm Thiến . . . . . Cô ta sợ mình sẽ bị phỏng, thét lên né tránh, cả người cũng đã sợ run cầm cập: "Văn Tĩnh, Kaka các cô đến tột cùng là muốn làm cái gì? Hình như tôi không có làm chuyện gì chọc tới các cô!"