Hoan Nhan ngẩng dầu: "Bạn học, nhường đường một chút... "
Lời nói ra đến miệng bị chặn ở cổ họng,cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, là Tống Gia Minh.
Hơn một tháng không gặp, anh trông hốc hác tiều tụy đi rất nhiều, làm cho cô kinh ngạc.
"Nhan!" Anh trầm thấp gọi tên cô, giọng nói quen thuộc khiến đáy lòng Hoan Nhan run lên, mũi chua xót, thiếu chút nữa bật khóc, cô lắc đầu, nặn ra nụ cười: "Đến tìm Lâm Thiến sao? Tôi gọi giúp anh... "
"Anh và cô ấy đã chia tay." Tống Gia Minh giọng điệu mang theo tức giận, lại một lần nữa chặn đường Hoan Nhan.
"Vậy à, xin chúc mừng." Hoan Nhan cất giọng mỉa mai, cô thong thả nhìn anh ta, vẻ mặt trước sau như một.
"Nhan, anh biết em rất hận anh...”
"Không, chỉ hận không quá một ngày" Hoan Nhan cười nhẹ, ánh mắt vẫn bình thản trong suốt.
Tống Gia Mình hơi giật mình, Hoan Nhan hiện tại khiến cho anh có cảm giác mình thực ra chưa từng quen biết cô.
Anh gỡ mắt kính xuống, xoa nhẹ hốc mắt, cười khổ: "Nhan, anh ở đây chờ em đã lâu, chúng ta không thể nói chuyện một lúc sao?"
Hoan Nhan lắc đầu: "Kể từ khi anh chơi trò bắt cá hai tay, chúng ta không còn gì để nói."
"Nhan, anh đã biết sai." Tống Gia Minh cất giọng thành khẩn, Hoan Nhan nghĩ sẽ phải ép bản thân không được dao động, lại ngạc nhiên phát hiện, khi nghe anh nói như vậy, cô trong lòng lại bình tĩnh không chút cảm giác.
"Không có ai đứng im một chỗ chờ anh, chờ anh hối hận trở lại." Hoan Nhan vẫn là cười nhẹ, cô bây giờ có thể bình tĩnh đối diện với người cô đã từng yêu, từng hận, không có chút cảm tình, ngay cả xúc động muốn khóc cũng không có.
"Nhan, em thay đổi... " Tống Gia Minh thở dài đẩy kính mắt.
"Tại anh thay đổi nên tôi cũng phải thay đổi."
"Nhan, anh không thích em tỏ vẻ lạnh lùng như vậy, sao em không dịu dàng, ngoan ngoãn như trước?" Tống Gia Minh khẽ nhíu mày, có chút chán nản.
"Xin lỗi, tôi và anh không giống nhau, tôi chính là vậy, hơn nữa tôi cảm thấy mình bây giờ rất tốt, không nghĩ phải thay đổi." Hoan Nhan ý cười càng sâu, bước đi: "Tống Gia Minh, tôi muốn lên phòng, anh đi đi."
"Nhan, đợi đã." Tống Gia Minh chạy nhanh chặn cô lại, kí túc xá lúc này đã có vài bạn học ra vào, nét mặt anh thoáng chút không tự nhiên.
"Nhan, chúng ta qua bên kia nói chuyện được không?"
Hoan Nhan không do dự lắc đầu.
Tống Gia Minh thở dài, mày nhíu chặt: "Nhan, anh biết mình đã sai, làm em tức giận, anh sẽ coi hành động tùy hứng vừa rồi của em là để trừng phạt việc anh bắt cá hai tay, bây giờ, anh xin lỗi em, chúng ta bắt đầu lại được không?
Anh tuy là xin lỗi nhưng giọng điệu vẫn cao ngạo làm cho cơn giận của Hoan Nhan lập tức bùng lên.