Từ lúc sinh ra, tính nết của Thiên Ái đã rất nhu mì. Cả ngày hầu như không thấy tiếng khóc của cô bé. Ngược lại, Dật Tuyên lại hay quấy khóc, động một chút là cái miệng rộng lại há ra, mắt nhắm tít lại, gào thật to như báo cho mẹ biết cậu muốn có mẹ. Nhiều lúc Hoan Nhan phát mệt với cậu ta, nhưng sau này cô đã nhận ra, cậu ta chỉ khóc giả vờ , chính là cậu ta muốn được bế, mà phải là mẹ bế kia, cậu không thích cô bảo mẫu bế. Hình như cậu ta quên mất rằng mình còn có em gái cũng cần được mẹ bế, mà anh trai đương nhiên là phải nhường nhịn em gái rồi.
Nhưng Thiên Ái lại rất nhường nhịn anh, cô bé ngoan ngoãn nằm trong vòng tay cô bảo mẫu bú hết bình sữa, chịu khó chờ mẹ cho anh ăn xong, trao anh trai lại cho bà ngoại hoặc cho ba, quay sang bế cô bé. Lần nào cũng vậy, cô bé chỉ hơi e e vài tiếng rồi rúc đầu vào hít hít hơi mẹ rồi nhoẻn miệng cười. Vì thế suốt những năm đi trẻ cả nhà đều gọi cô bé là Nữu Nữu. Nữu Nữu thích chơi với anh Dật Lan. Từ khi cô bé bắt đầu biết hóng chuyện, đôi mắt to đen láy đã biết đảo quanh tìm anh mình. Mỗi khi cô bé hờn giận, khóc ngằn ngặt thì ngoài mẹ ra, chỉ có anh Dật Lan mới dỗ nổi em gái. Chỉ cần thấy anh vỗ vỗ tay, cô bé đã khua khoắng chân tay loạn lên, cười toe toét. Do đó Hoan Nhan và Thân Tống Hạo trịnh trọng giao cho Dật Lan nhiệm vụ trông em giúp mẹ. Dật Lan nghiêm túc nhận nhiệm vụ và thực hiện chức trách của mình rất tốt, như một vệ sĩ nhỏ cho em gái.
Hai anh em đi đâu cũng như hình với bóng, chính Dật Lan đã dạy em gái tập đi những bước đầu tiên... Thiên Ái cũng rất vững dạ khi được anh trai nắm tay dắt đi chơi.
Một lần khi Dật Tuyên và Thiên Ái được ba tuổi, Thân Tống Hạo và Hoan Nhan đưa các con đến công viên thiếu nhi. Đến khu đu quay, quy định của khu vực này là mỗi một con thú chỉ có một bé được ngồi, các em nhỏ dưới 6 tuổi sẽ có một nhân viên bảo vệ đứng kèm để bảo đảm an toàn. Trong khi Dật Tuyên dứt khoát không cho cô nhân viên đứng kèm bên con Ngựa mà cậu đang cưỡi, thì Thiên Ái cũng dứt khoát đòi Dật Lan phải ngồi cùng với mình trên chú Hươu sao. Thân Tống Hạo và Hoan Nhan thương lượng mãi với hai con không xong. Cuối cùng sắp đến giờ đu quay chạy, nếu không tuân thủ nội quy, các cô cậu bé sẽ phải ra ngoài để vòng quay bắt đầu chạy. Dật Tuyên đành chấp nhận có bảo vệ đứng cạnh nhưng phải đổi cô nhân viên thành chú bảo vệ, còn Thiên Ái thì được Dật Lan dỗ cậu sẽ ngồi ngay con thú phía sau em gái, sau đó cậu sẽ đưa cô bé đi chơi ném vòng vào cổ vịt, đổi lấy phần thưởng là quả bóng hình con thỏ màu đỏ rất to, lúc ấy mọi việc mới êm đẹp.
Trước khi ném vòng Dật Lan đã dặn đi dặn lại ông chủ giữ quả bóng màu đỏ lại cho mình. Nhưng khi cậu vừa ném trúng chiếc vòng cuối cùng vào cổ vịt, vừa đưa tay định cầm quả bóng thì một cậu bé tròn vo ở bên cạnh thò tay giật lấy trước: “Tớ cũng thích qủa bóng này...” Nói xong cậu ta ù té chạy mất.
Thiên Ái ngơ ngác, òa lên khóc. Dật Lan không nói không rằng cắm đầu cắm cổ chạy đuổi theo. Ông chủ cửa hàng khó xử đưa quả bóng màu vàng hình mèo Kitty để dỗ Thiên Ái, rồi đưa thêm quả bóng bay màu đỏ nhưng cô bé vẫn không chịu.
Lúc này Dật Lan đã đuổi kịp cậu bé kia, cậu thò tay túm áo kéo giật lại: “Sao mày dám giành đồ chơi của em tao?” Bé tròn bị kéo ngã sóng soài ra đất, khóc ầm lên.
Bố cậu bé thấy thế vừa đỡ con mình, vừa quát Dật Lan: “Ai cho phép cháu đánh ngã bạn như vậy? Đi chơi mà còn dám đánh bạn thế này, tôi sẽ đưa cháu lên phòng bảo vệ.” Nói xong ông ta định túm tay Dật Lan, nhưng cậu bé đã quắc mắt trả lời:
“Ông không được phép bắt nạt trẻ con, ông là đồ xấu xa, con trai ông cũng là đồ xấu xa, nó cướp đồ chơi của em gái tôi. Tôi phải đòi lại...”
Ông bố biết mình lỡ lời, quay lại hỏi con trai mình: “Có đúng vậy không?”
“Tại vì lúc nãy nó cũng cướp con Sư tử của con trong vòng đu quay.”
“Tôi không cướp, đó là vì tôi đứng ở đó trước. Tôi không thể nhường cho người khác con thú ấy được vì tôi phải ngồi ở đằng sau để bảo vệ em gái tôi. Còn cậu cướp phần thưởng tôi giành được trong trò chơi là không được”
Hóa ra, ở trò chơi đu quay Bé tròn ấm ức vì không được ngồi con Sư tử mình thích, nên bây giờ giở trò cướp quả bóng của Dật Lan.
Thân Tống Hạo đứng im xem Dật Lan xử trí sự việc. Dật Lan nhặt quả bóng lên, kéo tay Bé tròn: “Cậu phải ra xin lỗi em gái tôi, nếu không tôi không tha cho cậu đâu.”
“Tao không đi đấy, tao không thích xin lỗi con gái... Mày muốn gì?”
“Tôi nói lại, cậu phải đi xin lỗi em gái tôi. Nếu không cậu biết tay tôi...”
“Thôi nào, không được đánh nhau...bạn ấy sai, chú xin lỗi cháu, được chưa?”
“Không, bạn ấy phải xin lỗi em gái cháu! Bạn ấy có lỗi với em gái cháu, không phải chú.”
“Thằng bé này ghê nhỉ, chú là người lớn, nói xin lỗi một đứa trẻ như cháu là được rồi, cần gì phải nhiều chuyện... Nếu cháu không đồng ý thì thôi!” Nói xong ông ta xoay người, định kéo con mình đi.
Dật Lan giang tay chắn lại: “Chú không được làm như vậy, bạn ấy phải xin lỗi em cháu... chú phải bảo bạn ấy xin lỗi em gái cháu.”
Sự ồn ào đã khiến nhiều người chú ý. Nhiều tiếng nói lao xao vang lên: “Thằng bé này ghê thật, rất biết bảo vệ em ...”
“Thôi, chuyện trẻ con, mình là người lớn cũng nên dạy cho con mình biết cách cư xử cho đúng.”
Cuối cùng ông bố kia cũng phải dắt con mình đi tới nơi Hoan Nhan và Thiên Ái đang đứng chờ để Bé tròn nói lời xin lỗi...
Trên đường về, Thân Tống Hạo xoa đầu Dật Lan: “Con trai, khá lắm, xứng đáng nam tử hán đại trượng phu!”
“Con không sợ sẽ bị bố cậu bé kia đánh à?” Hoan Nhan lại hỏi, “Nhỡ ra, không những cha con họ không xin lỗi mà còn gây gổ với con thì sao, con còn nhỏ tuổi mà?”
“Con không sợ, nếu ông ta mà đánh con con sẽ kêu thật to: “Ông là người lớn, đánh trẻ con thì không xứng đáng là nam tử hán. Nhất định bảo vệ trong công viên sẽ bênh vực con...”
Hoan Nhan ôm chặt con trai vào lòng, hôn lên trán cậu: “Cám ơn con, con đúng là vệ sĩ nhỏ của Thiên Ái!”