Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 391: Muốn anh gọi là tiểu tranh tử




"Nào, tôi mời em đi uống một chút gì nóng nóng!" Mặc dù Quý Duy An cảm thấy chuyện này rất hoang đường, nhưng đối mặt với chuyện này, khiến anh nổi lên tâm tính của bậc đàn anh, hết sức lễ độ và lịch sự với một cô gái.

"Hay quá, em muốn ăn kem ly!" Đông Phương Vô Song thoải mái mở miệng, xoay người chỉ vào một nhà hàng ăn uống kiểu Pháp ở bên ngoài công viên, vui vẻ nói.

Hai người vào nhà hàng, không khí ấm áp tràn ngập khắp phòng ăn, Đông Phương Vô Song thật cao hứng gọi một ly kem nóng lớn rồi ngồi chờ đợi. Quý Duy An không khỏi có chút chắt lưỡi, khẩu vị của cô gái thật là lớn, chẳng trách được trông cô vẫn như một cô bé con mập mạp.

Đế của viên kem nóng được trang trí rất khéo léo bằng sô cô la sền sệt, Đông Phương Vô Song cầm nĩa xiên vào những viên kem nóng, lúc này những viên kem được ghim lại trông giống như cây kẹo hồ lô, ngoài nóng trong lạnh, vừa có mùi thơm của sô cô la, lại vừa có mùi kem thơm ngát, tạo thành một hương vị khác biệt.

Đợi đến khi cô gái đã tiêu diệt sạch sẽ ly kem, Quý Duy An ra trả tiền, rồi cùng cô đi ra ngoài.

Bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, bay lả tả giống như là bông vải. Đông Phương Vô Song len lén nhìn trộm Duy An. Khuôn mặt anh nhìn nghiêng nhìn thật là đẹp. Thật ra thì cô đã biết anh từ lâu, Khi anh đến đón Noãn Noãn, hai người đã đối diện nhau nhiều lần, nhưng trong mắt của anh chỉ nhìn thấy bé con Noãn Noãn. Lúc đó Vô Song liền nghĩ, nếu như cô có một người bạn trai như vậy, thì có phải là tốt không?

"Đông Phương tiểu thư, tiết trời rất lạnh, chi bằng tôi đưa cô trở về nhé." Chợt Quý Duy An quay mặt sang mở miệng nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của Vô Song, cô ngập ngừng một lúc rồi nói với anh: "Em có một nhũ danh gọi là Tiểu Tranh tử (quả cam nhỏ), anh có thể gọi em như vậy được không?"

Cái tên này nếu được gọi từ chính miệng anh, thì sẽ có cảm giác ra sao nhỉ? Cô rất muốn mình thành một “quả cam nhỏ” được anh nâng niu ở trong lòng bàn tay.

Quý Duy An vừa nghe cô nói, không khỏi liền nở nụ cười, Vô Song nhìn anh cười, có chút kinh ngạc: "Anh cười cái gì vậy?"

"Cô có biết mới vừa rồi tôi nhìn thấy cô ở xa xa, trong lòng liền nghĩ ra cái gì không?" Quý Duy An trong tiềm thức dường như vẫn coi cô là một cô gái nhỏ chừng mười tuổi, vì vậy khi nói chuyện cũng không hề giữ kẽ chọn lựa câu từ để nói.

"Anh nghĩ ra cái gì?" Vô Song mê mang nhìn anh.

" Quả cam lớn"! Quý Duy An cười đến nỗi không thẳng thắt lưng lên được. Vô Song chợt tức giận liền nhào qua bắt đầu đánh anh: "Anh mới giống như một quả cam, người ta nào có mập như vậy, tròn như vậy, lùn như vậy chứ?"

"Được rồi được rồi. . ." Quý Duy An nhìn cô để lộ ra bản tính dễ thương của một cô bé, không khỏi đối xử với cô giống như với Noãn Noãn vậy, anh giơ tay tóm lấy bàn tay cô, giữ thật chặt: "Được rồi, sau này tôi sẽ gọi cô là Tiểu Tranh tử."

Vô Song từ từ bình tĩnh lại, tay của cô vẫn còn ở trong lòng bàn tay của anh... hơn nữa lòng bàn tay của anh mới ấm áp làm sao, khiến cô không muốn rời.

"Để tôi đưa cô trở về nhà nhé." Dường như là ý thức được điều gì đó, Duy An lập tức buông tay cô ra, nụ cười trên mặt cũng dần dần tắt hẳn, anh xoay người, đi thẳng ra đường cái.

Trái tim Vô Song như bị treo ngược lên, cô khó hiểu nhìn anh, tại sao trước sau lại có sự trái ngược lớn như vậy, cho dù chỉ là một chút anh cũng không hề thích cô sao?

" Chúng ta có thể cùng đi xem phim được không?" Vô Song làm mặt dày mở miệng, không muốn lên xe.

Cô đạp một cái lên trên mặt tuyết, để lộ sự bất an của mình.

Quý Duy An cụp mắt liếc nhìn cô một cái... Thật ra thì, anh thật sự không hề ghét cô, ngược lại, đã lâu lắm rồi, cũng do cô, hôm nay lần đầu tiên anh mới lại được cười sung sướng như vậy.

Nhưng mà anh còn có tư cách gì để yêu đây? Cô mới mười tám tuổi, tài hoa phong nhã, lịch duyệt giống như là trang giấy trắng mới mở thật sạch sẽ, còn anh thì đã trải qua bao nhiêu tối tăm, tàn khốc, máu tanh như vậy. . . ở bên cô đúng là không hợp nhau.

Nếu đã hoàn toàn không có thể, vậy thì anh quyết không thể cho cô một chút xíu mơ tưởng nào. Cô còn nhiều hi vọng, cuộc đời cô vẫn còn rất dài ...

"Đông Phương tiểu thư, rất xin lỗi, tôi còn có chuyện ở công ty..."Anh khôi phục lại sự lễ độ cùng khách khí như lúc mới bắt đầu. Vô Song ngước mắt nhìn anh: "Không sao, em có thể tự mình thuê xe trở về, anh đi đi. Bye!"

Cô xoay người, từng bước từng bước đạp tuyết đi về phía trước. Cô còn tưởng rằng anh sẽ gọi cô lại, nhưng mà cô chỉ nghe thấy tiếng khởi động xe, sau đó, càng ngày càng xa. . .

Một mình yên lặng đi thật lâu, Vô Song quên cả việc đeo lại cái bao tay, nhưng cô cũng không hề cảm thấy lạnh. Cô có cảm giác mình có chút ngu ngốc... nào có ai vừa thấy người ta, mặt đã hiện ra vẻ hồn vía bay hết lên mây như cô vậy?

Nhất định là anh đã bị dáng vẻ điên điên khùng khùng của cô dọa cho chết khiếp.

Vô Song có chút hối hận, lẽ ra cô nên có biểu hiện thục nữ một chút mới phải. Chẳng bao giờ có thời cơ tốt như lần đầu

tiên gặp mặt này, vậy mà cô lại đi gây chuyện ồn ào một trận với anh như thế… Anh là một người trưởng thành, nhất định sẽ không thính kiểu tính tình điên điên khùng khùng này của cô.

Vô Song chợt thấy chán nản, rốt cuộc bây giờ có hối hận cũng không kịp. Cô đưa tay ngăn cản một chiếc xe, lúc lên xe không nhịn được còn quay đầu lại liếc mắt nhìn, không một bóng người, chỉ thấy tuyết trắng xóa trên đường phố.

Duy An trở về nhà, Noãn Noãn đang vui vẻ xem ti vi, liếc nhìn thấy anh trở về nhà nhanh như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi xụ xuống: “Cậu nhỏ…!”

Duy An trừng mắt nhìn một cái, đi tới bên cạnh Noãn Noãn ngồi xuống: “Bé con quỷ quái này, lần sau không được phép hồ đồ như thế, biết không?”

“Cậu không thích chị Vô Song sao?” Noãn Noãn có chút không vui, lần đầu tiên bé làm mai mối lại bị thất bại thảm hại.

“Tuổi của cậu so với chị Vô Song của con chênh lệch nhau rất nhiều, do đó không thích hợp, con biết không?” Duy An xoa xoa mái tóc con bé, đổi đề tài: “Mẹ của con hôm nay sẽ đến đón con về nhà phải không?”

“Mẹ và ba ba đang trải qua những ngày của thế giới hai người, không cần con nữa rồi…” Noãn Noãn cố ý bĩu cái miệng nhỏ nhắn, làm cho Duy An dở khóc dở cười, siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé mắng yêu: “Con không được phép nói bậy bạ như thế.”

Hai cậu cháu ầm ĩ một hồi, bỏ qua câu chuyện về Đông Phương Vô Song.

Thân Tống Hạo đi vào phòng khách, cởi áo khoác ngoài vứt thẳng vào trên ghế salon. Cuối năm, công việc bận đến quay cuồng, khiến anh liên tục bận tới tận đêm khuya mới trở về nhà. Mỗi lần anh về đến nhà cô cũng đã ngủ rồi. Buổi sáng anh tỉnh dậy sớm hơn một chút để đi làm thì cô vẫn còn đang mộng đẹp. Hàng ngày, ngay cả thời gian để bọn họ cùng ăn với nhau một bữa cơm cũng không có. Sở dĩ anh làm việc đến bán mạng như vậy là bởi vì anh muốn trong một năm này cố gắng xử lý xong mọi thủ tục công việc cho thật tốt, sau đó cùng với cô bên nhau, không phải lo lắng gì về công việc nữa, chuyên tâm sống bên cạnh đền bù lại cho cô.

Anh rón rén đi vào phòng ngủ. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, lờ mờ chiếu lên chiếc đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ đúng mười hai giờ đêm. Cô nằm ở trên giường hơi thở nhè nhẹ, một lọn tóc đen uốn lượn trên trán, khuôn mặt bình yên, chìm sâu trong giấc ngủ.

Anh vẫn theo lệ cũ đi tới nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở trên trán của cô, sau đó mới hài lòng đi vào phòng tắm tắm rửa. Anh dựa vào bồn tắm, khẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Anh giơ tay lên xoa bóp mấy cái ở huyệt thái dương, không thể thức đêm được nữa, phải bảo Trần Nhị và A Dương khẩn trương trở lại xử lý chuyện của công ty mới được, mấy đồ gia hỏa kia hết người này tới người khác, thi nhau chạy trốn để bàn chuyện yêu đương, để một mình anh phải xử lý tất cả công việc của các bộ phận, khiến cả người mệt mỏi muốn chết đi được, thật là vô lý!

Ngâm mình trong bồn tắm xong, lúc bước ra bồn tắm, trước mắt anh bỗng tối sầm, đầu cảm thấy hơi choáng váng. Thân Tống Hạo không khỏi cười khẽ, xem ra cũng đã nhiều tuổi rồi, không thể nào so với tuổi thanh niên khi xưa được.

Anh còn nhớ rõ, sau khi ly hôn với Nhan Nhan, khoảng thời gian ở Singapore kia, một mặt anh phải đề phòng chú ba, một mặt lại đang âm thầm tìm Nhan Nhan, mặt khác phải đọ sức cùng Tô Lai, người anh dường như chia thành mấy phần, nhưng cũng không hề mệt mỏi, thậm chí cho dù suốt mấy đêm không ngủ, nhưng mà tinh thần vẫn phấn chấn như cũ. Còn bây giờ, mới chỉ qua thời gian mấy năm, tóc anh bây giờ đã có sợi bạc, khi làm việc thậm chí thỉnh thoảng còn cảm thấy mệt mỏi, mỗi lần thức dậy lúc sáng sớm, nhìn vào chiếc gương lúc rửa mặt, nhìn lúc chau mày, anh thấy trên trán cũng đã xuất hiện mấy cái nếp nhăn trên trán rất rõ ràng, liền có cảm giác lo lắng không sao nói ra được.

Có những lúc anh cũng thật muốn khẩn trương tạm thời gác lại chuyện của công ty rồi tính sau, nhưng là hết lần này tới lần khác nhận thấy lúc này không có người nào thích hợp để trao lại. Cái gã Kỳ Chấn kia chỉ một lòng ôm vợ con vào người, đến Tần Thiếu Dương vậy mà trực tiếp gặp một lần đã nhanh chóng cưới vợ, còn Trần Nhị, khoảng thời gian này cũng rất kỳ lạ, nghe nói cha cậu ta đã già lắm rồi thế mà lại còn cưới một phu nhân còn mang theo một bé gái đang tuổi đọc sách về ở trong nhà. Trần Nhị đang bị công kích nặng nề, bởi bây giờ trong mắt của cậu ta chỉ nhìn thấy em gái đó, chẳng có ai là người thứ hai.

Anh vén chăn lên, rón rén nằm xuống, chợt một thân thể nhỏ bé, nóng bỏng liền lăn vào trong ngực anh. Thân Tống Hạo không khỏi sững sốt: “Đánh thức em sao?”