Có một khắc cô đã động lòng, khi bị anh ôm chặt vào trong ngực như thế cô chợt có một cảm giác khác lạ, dẫu nghìn vàng cũng khó mà mua được. Nhưng mà cô không còn là một thiếu nữ u mê ngu ngốc, huống chi, không có một phụ nữ nào nguyện ý nhìn chồng mình mất đi toàn bộ sự nghiệp chỉ vì mình.
"Ông xã. . . Anh hãy tỉnh táo một chút, anh có nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ ở bên ngoài không? Ba bây giờ vẫn đang bệnh, mà bọn họ lại không chịu chờ đợi. Nếu bây giờ anh ngăn được cơn sóng dữ này, nhất định người chú họ đó không dám phách lối như vậy nữa." Hoan Nhan nói xong, liền rời khỏi ngực của anh, cô đẩy anh một cái: "Chúng ta đi ra ngoài xem ba thế nào nhé."
"Nhan Nhan!" Thân Tống Hạo đứng bất động, muốn anh dựa vào một điều mà bản thân anh chưa hiểu rõ ràng, đưa người phụ nữ mang thai một đứa con có nguồn gốc cũng chưa rõ ràng, tới để ngăn cơn sóng dữ ư? Anh hoàn toàn không thể chịu được cái điều vô cùng nhục nhã như thế!
Hai người nhất thời cùng lâm vào trầm mặc. Giờ khắc này, tiếng nói chuyện không chút kiêng kỵ của mọi người ở ngoài hành lang cũng mơ hồ truyền vào.
"Kể từ lúc tin tức người phụ nữ đó không thể sinh con truyền ra đến nay, giá cổ phiếu của Thân thị đã giảm xuống chỉ còn một nửa. Tôi tung hoành trên thương trường mấy chục năm, chưa lúc nào gặp phải một chuyện quá quắt như vậy. Tôi xem chừng A Hạo càng ngày càng tệ!"
"Ông Trần nói lời này nghe thật không ổn. . ." Giọng nói này thuần hậu chắc chắc, đúng là tiếng của Thân Tử Kiện.
"Đứa cháu của tôi đây cũng là người có tài, ngay cả tôi cũng bội phục, nếu có sự lãnh đạo của nó chắc chắn sản nghiệp của Thân thị sẽ liên tục tăng cao."
"Được, coi như A Hạo có thể xử lý công việc của Thân thị càng ngày càng tốt. Nhưng nếu vậy thì sự nghiệp trăm năm của Thân thị sau này sẽ bị đổi tên đổi họ, rồi từ đó sẽ biến mất có đúng không?"
"Cái này. . . Cái này tôi. . ." Thân Tử Kiện chợt có chút ấp úng. Nghe lời này, Hoan Nhan cảm thấy trong lòng không biết nên cười hay nên khóc nữa.
Bệnh tình của ba hiện nay đang rất nguy hiểm, chỉ là một sớm một chiều mà thôi. Suy nghĩ của những người này không hề muốn cùng nhau đoàn kết một lòng, mà muốn tìm cách tranh quyền đoạt lợi. Bọn họ từng bước một muốn đẩy Thân Tử Kiện lên vị trí tổng giám đốc. Về công mà nói, đây là vì tương lai của Thân thị. Về tư, từ chối là bởi vì bọn họ cảm giác được vị trí hiện nay đầy rẫy sự bấp bênh nguy hiểm mà thôi.
"Thế mới nói, Tử Kiện à, bây giờ chuyện ông trở lại thừa kế tập đoàn Thân thị chính là sự mong muốn của mọi người chúng ta đấy. Hơn nữa ông đã từng nghe qua chưa, A Hạo nói, cho dù mang cả mười Thân thị ra, anh ta cũng không đồng ý đổi người phụ nữ này! Ông nghe một chút, nghe một chút. . . Anh ta có thể nói ra lời kiêu ngạo như vậy, ông còn trông mong ai khác sẽ đảm đương lãnh đạo Thân thị đây?"
"Thật sự A Hạo đã nói những lời như thế sao? Chẳng qua cũng chỉ là một người đàn bà, lại còn là một người đàn bà không quyền không thế... Đứa nhỏ này tại sao lại vẫn ngây thơ như vậy chứ! Người đàn bà kia có thể mang đến cho nó cái gì tốt đẹp đây? Đúng là A Hạo đã bị ma quỷ làm cho mê đắm tâm hồn rồi!"
Thân Tử Kiện thở dài nói, dường như rất bất đắc dĩ, vô cùng lo lắng.
Giọng điệu này, Thân Tống Hạo lần trước đã từng nghe qua, hồi xảy ra chuyện khu “Thúy đê nhã trúc”, bây giờ khi nghe những câu nói không chọn lời, hùng hổ dọa người của người kia, lửa giận trong anh không khỏi liền bốc cao. Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, định tông cửa xông ra, Hoan Nhan hoảng hốt, cuống quýt kéo anh lại: "Ông xã, anh hãy bình tĩnh một chút."
"Em nhìn xem, những người này bình thường cũng là bậc chú bác của anh, có người nào anh cư xử bất kính đâu? Dù cho bọn họ chưa hề có một chút cống hiến nào đối với công ty, nhưng tất cả mọi phúc lợi anh cũng chưa hề thiếu họ nửa phần!"
Thân Tống Hạo tức giận đến phát run, vẻ mặt Hoan Nhan cũng có chút khó chịu, ở trong lòng của bọn họ, cô nghiễm nhiên được coi là một họa thủy!
"Ông xã, anh hãy làm theo như ba nói đi, đợi đến lúc ổn định xong mọi chuyện rác rưởi, chúng ta sẽ tính tiếp cho vẹn toàn. Em không muốn để cho người khác nghĩ em là một phụ nữ như vậy. Em càng không muốn để cho anh phải đeo trên lưng cái danh tiếng như thế, xem như là em cầu xin anh mà."
Hoan Nhan cảm thấy có chút mệt mỏi. Theo cách nhìn của những người đó, cô cũng cảm thấy, dường như vì một phụ nữ mà buông rơi cả sự nghiệp là một chuyện vô cùng buồn cười. Hơn nữa cũng vì thế mà họ sẽ càng chán ghét cô, coi thường A Hạo.
"Nhan Nhan. . ." Thân Tống Hạo nhìn cô, vẻ mặt cô lúc này có chút buồn phiền. Những lời đó khó nghe quá mức, anh thật sự rất muốn phá cửa để ra dọn dẹp gọn gàng những tên khốn kiếp kia một chút !
Nhưng anh biết, nếu anh làm như vậy, bọn họ sẽ quay lại gắn cho anh cái tội danh, chỉ vì một phụ nữ mà ra tay với trưởng bối của mình. Sợ rằng sau đó những lời thị phi đồn đãi lại càng nhiều hơn, đè anh và Nhan Nhan không sao ngóc đầu lên được!
"Đi đi, ông xã, nếu như anh thật sự quan tâm đến em, quan tâm đến cảm giác của em, anh đừng để cho em phải tự trách, phải hối hận và đau lòng." Hoan Nhan lại đẩy anh ra phía cửa, cảm giác mệt mỏi trong lòng cô càng dâng cao, tràn ngập khắp người. Nếu như có thể bỏ được cuộc sống giàu có đầy rối ren phức tạp này, để sống một cuộc sống bình thường cùng với anh cho đên lúc già thì tốt biết bao!
Nhưng mà cô không thể ích kỷ như vậy, cô không thể vì tâm nguyện của mình mà làm tổn thương hai người già tốt như thế. cô thương ông nội đã khuất, cô thương người cha chồng luôn đối xử với cô cực kỳ tốt...
"Anh đi đi, lúc này có lẽ Thái Minh Tranh....cũng sắp sửa đến đây, hai người hãy cùng nhau đến trước giường của ba, tuyên bố mọi chuyện, em sẽ không đi đâu..."
Hoan Nhan cười đầy vẻ đau xót. cô mở cửa cực nhanh, lập tức đẩy anh ra ngoài. cô bám tay vào khung cửa, những giọt nước mắt không kìm nổi thi nhau lăn nhanh xuống. Phía hành lang bên kia có tiếng giày cao gót mơ hồ truyền đến. Nếu như cô đoán không sai, nhất định là Thích Dung Dung đã mang Thái Min Tranh tới nơi....
Đứa bé đã hơn bảy tháng... nếu như người phụ nữ mang thai là cô, nếu như người phụ nữ có thể cho sinh hạ cho anh đứa con trai kia là cô, thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp biết bao?
"Ông xã, coi như em cầu xin anh, anh đừng để cho ông nội thất vọng, đừng để cho ba phải thương tâm, không yên lòng trước khi nhắm mắt xuôi tay, anh đừng để cho em cả đời này bị lương tâm cắn rứt."
cô nói xong, bất chấp anh đang điên cuồng nhào tới muốn xô cửa ra. cô cũng không quan tâm đến anh đang thất thanh gọi tên cô đầy lo lắng. cô liền đóng sập cửa, run rẩy khóa trái cửa lại. Làm xong hết thảy mọi việc, cô đứng đó hồi lâu, bất động giống như tượng gỗ. Bên tai cô như có tiếng nổ ầm ầm, khiến cô choáng đầu hoa mắt. Dường như cô nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ như muốn nổ trời, từ bên ngoài truyền tới.... Dường như cô nghe thấy tiếng hỏi han đầy kinh ngạc của bọn người trong hội đồng quản trị... Dường như cô nghe thấy từng tiếng, từng tiếng nói lảnh lót của Thích Dung Dung đầy vẻ kiêu ngạo tuyên bố tin tức tốt lành...Dường như còn có tiếng của Thái Minh Tranh đầy vẻ ngượng ngùng, mềm mỏng trả lời.... nhưng không hề có tiếng của A Hạo...
cô nín thở nghe rất lâu, anh vẫn in lặng, vẫn luôn luôn im lặn.
Hoan Nhan không kìm nổi ôm chặt ngực mình, ông xã, nhất định anh phải chịu đựng, không nên quá kích động, không cần lo cho em...
cô không hề rơi nước mắt thậm chí còn có chút hối hận. Hứa Hoan Nhan, mày rộng lòng như vậy để làm gì? Mày quan tâm đến một người đã chết bởi vì người ấy đối với mày quá tốt để làm gì? Mày quan tâm đến ánh mắt của người đời để làm gì, mày quan tâm đến cái danh tiếng vô nghĩa đó làm cái gì?
Nhưng mà cô vẫn không hề hành động, không hề xông ra kéo người đàn ông của mình trở lại.... chân cô như bị người đóng đinh ở trên sàn nhà, không thể động đậy.
cô biết lời nói cũng giống như hắt nước ra ngoài, nếu như bây giờ cô đổi ý, ba chồng cũng sẽ không hề trách móc cô, nhưng mà cô không thể.
Hoan Nhan bước lảo đảo, ngã ngồi ở trên ghế salon...
"A Hạo, cháu nói đi, rốt cuộc chuyện về người phụ nữ này là thế nào? Chẳng phải là cháu đang ở cùng với Hứa Hoan Nhan sao? Hai người không phải là đã phục hôn sao?"
Giọng nói của Thân Tử Kiện có sự thay đổi rất rõ ràng, đầy sự do dự lẫn hoảng hốt. Mi tâm của ông ta không ngừng nhíu lại. Dù thế nào ông ta cũng không nghĩ tới tình cản hiện tại, giữa lúc thời khắc này lại xuất hiện một người phụ nữ mang thai con của Thân Tống Hạo.
"Tôi cùng Nhan Nhan..." Thân Tống Hạo nhìn về cửa phòng đóng chặt kia. Anh đang đợi, đang đợi cô đi ra ngoài, chờ cô kéo anh trở về...nhưng cô vậy mà vẫn nen lòng mình...cô thật là tàn nhẫn.
cô vậy mà cam lòng đẩy anh cho người khác, cô cũng thật là vô tình.
Anh có cảm giác trái tim mình cũng lạnh dần....Trước kia khi thấy cô và Á Hi cùng xuất hiện, anh cũng không tuyệt vọng quá mức như thế này...
Nhưng bây giờ, anh lại có cảm giác rằng...từ trước đến nay cô hoàn toàn không hề yêu anh như anh vẫn nghĩ. cô đúng là một người phụ nữ có thể vì đại nghĩa mà buông tay người đàn ông mà mình yêu sâu sắc sao? Có người đàn bà nào khi đối mặt với một chuyện tàn nhẫn như vậy mà vẫn trấn tĩnh như thường, đến một chút hốt hoảng cũng không có?
"Em yêu anh không nhiều, không, phải nói chính xác là em hoàn toàn không hề yêu anh."
Thân Tống Hạo loạng choạng xoay người lại, anh nhìn sàn nhà, vẻ mặt vô cảm, kéo tay Thái Minh Tranh: "Tôi và Nhan Nhan không hề phục hôn, Thái Minh Tranh...cô ấy đang mang thai đứa con của tôi, chờ sang năm, khi đứa bé ra đời, tôi sẽ cưới cô ấy.