"Anh khốn kiếp!" Cô tức giận mắng to, nhưng vẫn không thể thoát khỏi trói buộc của anh.
"Câm miệng!" Anh mím môi, đáy mắt bùng lên ngọn lửa tức giận: "Nhớ kĩ, cô không có tư cách để phản kháng tôi!"
"Thân Tống Hạo, anh có biết không, anh như vậy làm người khác cảm thấy chán ghét?" Hoan Nhan tức giận toàn thân phát run, cô mượn rượu đem những bất mãn toàn bộ trút ra!
Cô hận người đàn ông này, nhưng lại không thể không phụ thuộc vào anh ta, cô hận bản thân mình yếu đuối, lại không thể thay đổi, phải sống cuộc sống hèn mọn yếu đuối.
"Chán ghét? Vậy sao cô còn không biết liêm sỉ chặn xe của tôi lại?" Anh cảm thấy hơi say, cùng cơ thể của cô dán sát một chỗ, nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô.
"Cô nghĩ rằng tôi coi trọng cô sao? Tôi cho cô biết, một đêm kia lên giường với cô chẳng qua là đúng dịp, nếu chặn xe tôi là người khác, hiện tại người nằm dưới thân tôi không phải là cô!"
"Con mẹ nó!" Anh đột nhiên buông tay, đem cô đẩy ngã bên cạnh, ánh mắt tràn ngập xem thường, chán ghét, lập tức đứng dậy cầm lấy áo khoác đem cửa đá văng, cũng không quay đầu bước ra ngoài... Hoan Nhan ngơ ngác nằm yên lặng một hồi lâu, mới ngồi dậy, váy bị anh ta xé bỏ, ngay cả áo khoác để che cơ thể cũng không có, nước mắt trên mặt hình như cũng có chút lạnh, làm cho cô cả người phát run.
Không biết ngồi bao lâu, cô mới nhớ đến gọi điện cho Văn Tĩnh, Hoan Nhan ôm ngực, giọng run run: "Tĩnh, bạn có thể tới đón mình được không?"
Nói vị trí của mình xong, tắt máy, Hoan Nhan ôm chặt đầu gối, ngồi ở trên sàn nhà, giống như là khúc gỗ.
Văn Tĩnh đến rất nhanh, còn chưa vào cửa, Hoan Nhan đã nghe thấy cô tức giận lớn giọng ở bên ngoài, cô miễn cưỡng đứng lên mở cửa, Văn Tĩnh khí thế hung hăng cùng Kì Chấn đi vào!
"Nhan à, có phải tên đàn ông thối này bắt nạt bạn?" Văn Tĩnh bây giờ đang rất tức giận, bàn tay nắm chặt áo Kì Chấn, các đốt ngón tay đều trắng bệch.
Mắt trái Kì Chấn cũng xanh tím một mảng, hiển nhiên là bị Văn Tĩnh đánh, trông rất thảm hại...
"Tĩnh, không có..." Hoan Nhan muốn giải thích, Văn Tĩnh hung hăng trừng mắt liếc cô: "Bạn sợ cái gì? Nếu anh ta dám bắt nạt bạn , bà cô đây đêm nay sẽ đem anh ta phế đi!"
Sắc mặt Kì Chấn trông càng khó coi, Hoan Nhan bất đắc dĩ lắc đầu: "Tĩnh, không phải anh ấy, anh ấy vô tội."
Văn Tĩnh nghi ngờ liếc mắt nhìn anh, rồi đem ánh mắt nhìn lại Hoan Nhan, thấy cô nghiêm túc gật đầu, mới ngượng ngùng buông tay: "Đêm hôm khuya khoắt anh ta lại xuất hiện ở đây, tất nhiên cũng chẳng có ý tốt gì!"
Kì Chấn thật không muốn cùng người phụ nữ này nói thêm một câu, anh lịch sự nhìn Hoan Nhan nói: "Hứa tiểu thư, bạn của cô đã đến, tôi cũng an tâm, tôi đi trước, tạm biệt."
Anh ta cũng không thèm nhìn tới Văn Tĩnh đứng một bên sắc mặc lúc trắng lúc hồng, đi nhanh ra ghế sô pha...