Noãn Noãn bị dọa sợ, nhìn Hoan Nhan bị lay đến đầu bù tóc rối, sắc mặt trắng bệch, liền nhào đến đẩy Thân Tống Hạo ra: “Chú, chú không được khi dễ mẹ, mẹ sẽ khóc…”
“Noãn Noãn con ngoan, để ba và mẹ nói chuyện với nhau một lát, con xuống lầu ăn điểm tâm trước được không?”
Thân Tống Hạo lảo đảo buông Hoan Nhan ra, sau đó ôm con gái đi ra ngoài phòng ngủ đặt cô bé xuống đất, nén lòng đem cửa phòng ngủ đóng ầm một tiếng khóa lại. Anh xoay người lại đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, trong ánh mắt nồng chứa hận có, yêu thương có, ánh mắt rõ ràng không nói nên lời nỗi thất vọng cùng khổ sở.
“Noãn Noãn chỉ mặc áo ngủ, sẽ lạnh…” Hoan Nhan không muốn cùng anh nói chuyện, không muốn đối mặt với anh. Cô bước xuống giường, không để ý đến áo ngủ trên người mình xốc xếch, đi ra mở cửa phòng ngủ.
“Em nói cho anh biết.” Thế nhưng anh lại nắm chặt cổ tay cô, kéo cả người cô vào trong ngực mình: “Vì mấy câu nói xằng bậy, vì mấy câu người khác ác ý giễu cợt, cố ý nhục nhã, mà em liền bỏ anh, em mang theo con gái rời bỏ anh?”
“Anh không đủ cho em tin tưởng, không sánh bằng vài lời nói khó nghe đó?”
“Phải chăng anh yêu em, anh chỉ yêu mình em cũng vẫn không đủ? Hứa Hoan Nhan, rốt cuộc em muốn như thế nào, muốn ép anh phát điên hay là chết đây?”
Cô chỉ nhìn anh không nói câu nào. "Anh biết từ trước tới giờ em muốn không nhiều, chỉ mong muốn không bị lừa dối một lòng một dạ đối đãi nhau. Chỉ muốn một mái nhà đơn giản cho Noãn Noãn. Em không giống như hồi mới hai mươi tuổi, cùng lắm thì làm lại từ đầu. Em thật sự đã già, già đến không dám yêu dám hận, chỉ muốn phong bế kín mình không để bị tổn thương nữa."
Sự trầm mặc của cô khiến anh càng thêm suy sụp, bàn tay dùng sức ấn mạnh lên bờ vai cô. Anh hận không thể đem cô từng chút từng chút bóp cho tan vỡ, hận không thể đem người này nuốt vào trong bụng, hận không thể không thương cô, cho tới bây giờ cũng không hề thương cô.
“Nếu như em dám mang Noãn Noãn bỏ đi, Hứa Hoan Nhan, anh thề sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào bên cạnh mà em để ý!”
Anh chợt buông tay đẩy cô ra, xoay người mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài. Đứng ngoài cửa phòng là con gái bé nhỏ của anh, trên mặt còn vương đầy nước mắt. Cô bé ngửa đầu ngước nhìn anh, không dám hó hé.
Thân Tống Hạo ngồi xổm xuống, lập tức ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ kia vào trong ngực: “Cục cưng, đừng rời xa ba, con và mẹ đừng ai bỏ ba mà đi.”
Noãn Noãn ngơ ngác nhìn anh, thấy bộ dáng anh bây giờ giống như lần đầu tiên gặp vậy, toàn thân đều có mùi hôi, vẻ mặt thật đáng sợ.
Thân Tống Hạo buông cô bé ra đứng lên bước đi, Noãn Noãn nghiêng đầu nhìn. Đợi đến khi anh sắp đi xuống lầu, cô bé chợt lạch bạch chạy ào tới, ở phía sau ôm lấy chân anh: “Ba….”
Thân Tống Hạo khựng người lại, trở về lâu như vậy đây là lần đầu cô bé mở miệng kêu anh bằng ba.
“Con kêu ba là gì?” Anh xoay người, cảm giác say hình như cũng bớt đi, gắt gao nhìn chằm chặp đứa bé lo lắng đứng ở đó.
“Ba, Noãn Noãn về sau đều kêu là ba, nhưng mà ba không thể giống hôm nay giận dữ với mẹ, có được không? Tối hôm qua mẹ khóc rất nhiều, rất đau lòng. Sau này ba không được khi dễ mẹ nữa nhé?” Noãn Noãn nói xong liền òa khóc, cô bé không muốn rời khỏi đây. Không muốn không được nhìn thấy ba nữa. Cũng không muốn lại chuyển trường, xung quanh toàn gương mặt xa lạ một người bạn cũng không có, càng không muốn sẽ không nhìn thấy anh Hiền Trữ.
“Noãn Noãn, con nhớ, ba chỉ thích nhất có hai người. Một người là mẹ con, người nữa chinh là con!” Anh vỗ về con, buông tay cô bé ra: “Ngoan, đi coi chừng mẹ, ba sẽ mau quay trở lại.”
“Ba sẽ không bỏ con và mẹ lại có đúng không?” Noãn Noãn không yên lòng đuổi theo hai bước, nghiêng người ở trên lan can cầu thang nhìn bóng dáng cao lớn của ba mình.
“Đương nhiên là không rồi, cho nên bây giờ Noãn Noãn đáng yêu nhất, trở về phòng giúp ba coi chừng mẹ, được không?” Thân Tống Hạo mĩm cười nói với cô bé, sau đó xoay người sải bước đi nhanh ra khỏi phòng khách.
Noãn Noãn vẫn đứng nhìn cho đến khi bóng lưng anh biến mất, mới xoay người uốn éo chạy trở về phòng ngủ. Hoan Nhan giống như tượng gỗ, cứng nhắc ngồi im chỗ đó, nhìn con gái chạy vào phòng. Môi cô mấp máy chuyển động, nhưng vẫn không nói ra lời.
Cũng vào lúc này, chuông điện thoại di động mãnh liệt đột ngột vang lên trong phòng ngủ.
“A Dương, cậu chết đi đâu, Thân thiếu bây giờ đang ở trong phòng chờ chúng ta, có việc gấp. Cậu nếu đang tán gái thì trước tiên bỏ xuống cho tôi.”
Khi Trần Nhị gọi điện thoại đến, thì Tần Thiếu Dương đang ở trong đại sảnh một quán bar sang trọng. Tay thì cầm tờ báo nhưng đôi mắt hẹp dài mê hoặc như hồ ly thỉnh thoảng lại quét về hướng sân khấu.
“một giờ nữa tôi sẽ qua, còn bây giờ, con mẹ nó, đừng quấy rầy tôi.” Tần Thiếu Dương bỏ điện thoại xuống, nhìn về phía người hầu bàn vẫy tay. “Đưa cho tiểu thu Lạc Bội Nghi một ly cà phê Lam Sơn, nói tôi mời cô ấy.”
“Vâng, Tần tiên sinh, xin ngài chờ một lát.” Người hầu bàn lập tức cung kính bước đi. Chỉ chốc lát, sau quầy phục vụ, một người phụ nữ trẻ tuổi đang mặc bộ đồ công sở thanh lịch, tóc chải gọn gàng tỉ mỉ, ngẩng đầu nhìn về hướng Tần Thiếu Dương. cô có đôi mắt xinh đẹp cực kỳ, không to nhưng như được phủ một làm bụi mờ sương, khi nhìn vào người ta giống như mưa rơi trên mặt hồ, yếu ớt mà lại quyến rũ.
Tần Thiếu Dương bưng ly cà phê lên, khóe môi vểnh cao, bắt chéo hai chân ngồi trên ghế salon hướng Lạc Bội Nghi gật đầu.
Lạc Bội Nghi chỉ nhìn anh ta một cái, rồi lại nhanh chóng gõ bàn phím máy tính tiếp tục công việc. Người đàn ông kia thật sự là khó hiểu cực kỳ. Lúc cô ở Singapore, anh ta liền hay đến khách sạn nơi cô làm việc ngồi ở đó. Khi cô được điều động về Trung Quốc, thì anh ta lại giống như âm hồn bất tán theo mãi không tha. Càng khủng bố hơn, thậm chí nhiều lần khi tan việc, cô còn phát hiện anh ta đi theo mình.
Lạc Bội Nghi đem ly cà phê để qua một bên, đưa cho người phục vụ tên tiểu Trương cười nói: “A, cà phê Lam Sơn mới vừa pha, mời cậu uống.”
“Chị Bội Nghi, cái này là người khác cố ý mời chị, em không dám uống.” Tiểu Trương cười nói, Lạc Bội Nghi không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Thiếu Dương. Nơi đó không có ai, tựa như chưa từng có người ngồi qua nơi đó.
Trong lòng cô hơi xúc động một chút, vừa định cùng tiểu Trương nói vài lời, điện thoại di động chợt reo, Lạc Bội Nghi cuống quýt lấy ra nhìn. Dãy số quen thuộc khiến tim cô không khỏi hồi hộp đập nhanh. Lấy cớ đi nhà vệ sinh. Lạc Bội Nghi cầm điện thoại bước nhanh vào trong hành lang vắng người: “A lô.”
“Bội Nghi, Lam Sơn uống ngon sao?” Giọng nói đầu dây bên kia nhẹ nhàng tràn đầy cám dỗ. Lạc Bội Nghi chợt cảm thấy cổ họng khô khốc, không khỏi nuốt nước miếng một cái: “Đúng rồi, là anh?”
“Mấy người anh em tôi mới vừa từ trong đại sảnh đi ngang qua, thấy có người mời cô uống lấy lòng.” Giọng nam bên kia ẩn chứa ý cười, như nhìn thấy tất cả lời cô nói khiến Lạc Bội Nghi hơi khẩn trương: “Tôi... tôi không có uống.”
“cô không cần phải giải thích, Bội Nghi.” Người đàn ông lại nhẹ nhàng kêu tên cô, “Chúng ta trò chuyện như vầy đã bao lâu rồi?”
“Mười một tháng.” Lạc Bội Nghi nói xong mới phát hiện mình trả lời thật nhanh, cô cúi thấp đầu, ngón tay trắng bệch cào mấy phát vào vách tường, trong lòng lo lắng bất an.
“Chúng ta gặp mặt nhau, có được không?” Người đàn ông tuy là hỏi cô, nhưng giọng nói mang đầy vẻ bá đạo không cho người khác cự tuyệt. Tim Lạc Bội Nghi đập thình thịch như đánh trống, giật mình ngơ ngẩn hồi lâu, mới ngập ngừng nói: “Tôi định cuối tuần mua vé xe lửa về thành phố B thăm mẹ mình.”
“thật hay, vừa vặn cuối tuần tôi cũng đến thành phố B công tác, tôi đón cô.” Giọng người đàn ông vẫn như cũ, lạnh lùng mà ôn hòa, nói xong liền cúp điện thoại. Lạc Bội Nghi ngơ ngác thả tay xuống, hơi thở vẫn dồn dập chịu không nổi. cô hơi giương mắt nhìn về phía đại sảnh chỗ người đàn ông kia mới ngồi, như ánh mặt trời ấm áp, toàn thân vận màu đen càng tăng thêm vẻ khí phách. không lý do, tim cô rối loạn đập nhanh hai nhịp.
Tất cả mọi việc bắt đầu từ một buổi trưa, một cú điện thoại bất ngờ xảy ra. Từ ngày đó, Lạc Bội Nghi không thể không nghe điện thoại của hắn ta. Có khi một ngày hai cuộc gọi đến, có khi một cuộc gọi. Cũng có khi giữa đêm khuya đang say giấc, hắn ta chợt gọi đến, không nói câu gì chỉ nghe hơi thở nhợt nhạt bên tai mình.