Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 296: Lại gần chút xíu: Cái chết!




Kỳ Chấn và Trần Nhị đều sửng sốt nhìn người đối diện không khỏi kinh ngạc, Tần Thiếu Dương người này học hành không nhiều lắm, từ nhỏ đã đi theo cùng xã hội đen lớn lên một thân vô lại, đối với phụ nữ từ trước đến giờ hắn cũng giống như lão Đại các bang phái thay phụ nữ như thay áo, người nào có nhiếu nhân tình, phụ nữ của người nào xinh đẹp nhất thì người đó có nhiều mặt mũi, ngược lại nếu anh nghiêm trang không gần nữ sắc thì ở hắc đạo chỉ bị người ta xem thường, mà Tần Thiếu Dương từ trước đến giờ bất kể hể hắn nhìn trúng người nào tất sẽ chiếm cho bằng được, mà hiện tại bọn họ chưa từng thấy qua người phụ nữ nào đến bây giờ Tần Thiếu Dương vẫn chưa chạm qua được “Thiếu Dương không phải anh đã động lòng rồi chứ?” Kỳ Chấn có chút bát quái mở miệng thăm dò, cùng Văn Tĩnh ở chung một chỗ đã lâu, ừ thì hắn cũng nhiễm theo rồi, ép Tần Thiếu Dương tay cầm điếu thuốc run lên, nhưng tiếp theo hắn kiêu ngạo nở nụ cười tuấn mỹ, ngũ quan anh tuấn khí phách bức người mang theo hơi thở nồng đậm hắc ám, người đàn ông này từ trước tới giờ thủ đoạn lãnh khốc tàn nhẫn vô tình, động tâm ư? Thật viễn vông!
Nghiêng tay gạt tàn thuốc xong Tần Thiếu Dương thu liễm ý cười, làm ra vẻ nghiêm trang nhìn lại ba người trước mặt: “Tôi chỉ biết động phía dưới!”
Phốc! Trần Nhị mới vừa uống vào miệng một ngụm nước nghe nói vậy liền phun ra ngoài: “Này, anh cũng không cần phải nói trực tiếp quá như vậy đi.”
“Như thế nào? Loại phụ nữ bất quá chỉ cậy vào mình có ba phần sắc đẹp đã muốn đem đàn ông chúng ta cột vào lưng quần quả thật không biết trời cao dất rộng!”
“Chờ đến khi anh gặp phải người phụ nữ mà mình thích khi đó anh sẽ không nói như vậy.’ Thân Tống Hạo ngồi xuống vừa liếc mắt nhìn người đàn ông vừa hăng hái nói kia, trên đời này mỗi người đàn ông đều có điểm yếu nha, hiện tại a Dương nói như vậy thật giống như chính mình lúc trước không nhận rõ trong tim muốn gì. Tần thiếu gia nghênh ngang chân mày nhướng lên chẩn bị phản bác nhưng rồi vẫn không lên tiếng, rầu rĩ hút một hơi thuốc hắn không khỏi nghĩ đến người phụ nữ kia, mình đối với cô ấy cảm giác đúng là không giống, nhưng không giống không có nghĩa là lên cao đến tình trạng thích kia!
Thân Tống Hạo thấy hắn không nói gì liền nói tiếp: “Nếu như hiện tại anh không xác định được thì để sau này hãy nói.”
Anh nói xong liền lấy điện thoại di động ra gọi không để ỳ đền hắn nữa.
“A lô, mẹ à con là Thân Tống Hạo , buổi chiều mẹ qua chăm sóc Noãn Noãn giùm, mời Nhan Nhan đến thôn trang trà hoa hồng chờ con, con có việc gấp tìm cô ấy.”
“Tốt quá, cám ơn mẹ, như vậy gặp lại sau.” Môi mỏng tràn ra nụ cười anh cúi đầu mở miệng giọng nói mang theo ôn hòa thân cận, Kỳ Chấn ba người bọn họ liếc nhìn anh một cái trong lòng cảm khái Thân thiếu thật là thay đổi quá lớn.
“Tốt lắm, tôi muốn đi ra ngoài, các anh thì sao?” Anh tắt máy đứng lên nhìn ba người.
“Tôi sẽ đi bồi Tĩnh nhi.”
“Tôi đi tìm lão gia nhà tôi, bồi ông ấy ăn cơm tối.” Trần Nhị đứng lên có chút lười biếng mở miệng nói.
“Tôi đi tán gái, mấy năm nay không trở lại nơi này không biết còn phụ nử nào nhớ tới Tần đại thiếu tôi không?” Tần Thiếu Dương đưa tay dụi tàn thuốc, áo sơ mi bỏ ngoài rộng thùng thình chao đảo bước đi ra ngoài.
Thân Tống Hạo lắc đầu một cái nhưng biết nói cũng vô dụng để hắn đi thôi đến cuối cùng người hối hận cũng chính là hắn mà thôi.
********************** Trong ánh nắng chiều anh đi đến thôn trang trà hoa hồng, Nhan Nhan thế nhưng đã tới trước, anh dừng xe lại liền nhìn thấy cô đứng ở phía ngoài dãy nhà kính nhìn vào bên trong muôn hồng nghìn tía , cô buộc tóc đuôi ngựa ngẫu hứng, áo lông màu trắng, quần jean đơn giản, vài lọn tóc lay động bên tai cô, vẩn bộ dáng ấy như lúc ban đầu để cho anh nhìn thấy nhịn không được tâm liền động.
Anh xuống xe nhưng vẫn đứng yên phía bên đây len lén nhìn cô, tóc xõa xuống vẫn như cũ không kiềm chế nổi. Hiện tại anh tình nguyện là đóa hoa trong lòng bàn tay cô, anh chưa bao giờ biết tình yêu có thể mài mòn kiêu ngạo người đàn ông, còn có thể mài mòn tất cả cứng rắn của người đàn ông.
Hứa Hoan Nhan hào hứng nhìn xem mấy đóa hoa nhỏ, thỉnh thoảng lại lấy di động ra xem thời gian, mấy ngày không thấy mặt đột nhiên nhắn qua mẹ hẹn cô tới, anh muốn cái gì đây?
Trong lúc vô tình vừa quay đầu lại đúng lúc anh ở bên kia đang vụng trộm nhìn cô, Hứa Hoan Nhan dỏ mặt tiếp đó không hiểu sao hờn giận, không khỏi tức giận xoay người đi ra phia ngoài trang viên.
“Nhan Nhan, Nhan Nhan…” anh vừa nhìn thấy lập tức luồng cuống đi qua vài bước muốn ngăn cô lại, không ngờ Hoan Nhan không nói chỉ cúi đầu vòng qua anh tiếp tục hướng phía trước, Thân Tống Hạo bất đắc dĩ duỗi dài cánh tay trực tiếp ôm lấy phía sau cô, khóe môi anh bĩu một cái cười như không cười cợt nhã thì thầm: “Em bước đi nữa anh liền hôn em ngay tại đây.”
“Anh vô lại!” Hoan Nhan tức giận nặng nề đẩy anh ra đôi mắt cũng đã đỏ lên, cô tưởng rằng anh đã thay đổi nào ngờ vẫn bộ dạng đó năm năm trước, bất kể ở nơi nảo cũng động tay động chân đối với cô, một chút tôn trọng cô cũng không có.
“Nhan Nhan..” Nhìn cô đỏ hồng đôi mắt anh cuống quit bỏ tay ra, hồi hận, anh hoảng hốt nhất thời quên mất bọn họ bây giờ không phải là của năm năm về trước.
“Á Hi sống chết còn chưa biết, Thân Tống Hạo anh lại đối xử với tôi như vậy, anh còn là người sao?” Mũi đau xót, nghĩ đến Á Hi khóe mắt không khỏi đỏ lên, cô bị mẹ ép phải ở yên trong tháng giống như ở cữ của mấy bà mẹ mới sinh, lần này tới gặp anh bất quá cố tìm hiểu tin tức Á Hi, muốn cùng với Á Hi vượt qua cửa ải khó khăn.
Nhắc tới Tằng Á Hi, anh giống như muốn trút giận ngẩng đầu lẳng lặng nhìn cô: “Em mở miệng thì chính là Á Hi, nhắm mắt lại nghĩ đến cũng là Á Hi, Nhan Nhan em đem một phần đối xử tốt với anh ta cho anh một chút, coi như nhìn thấy anh tồn tại có được hay không?”
Hứa Hoan Nhan há hốc mồm không biết nói gì cho phải, cô cúi đầu lòng bàn tay vô ý thức bấm chặt, mỗi lần nghe anh nói như vậy, nhìn đến vẻ mặt cô đơn của anh, trong lòng cô vẫn ẩn ẩn đau chỉ là… như vậy thì phải làm thế nào đây?
“Anh tình nguyện mình có thể vì em mà bị bệnh nặng như vậy.” Anh thì thầm đáy mắt ngập tràn thương cảm, nhưng ngoài mặt vẫn như cũ ra vẻ thờ ơ cười dáng vẻ bất cần giống như đang an ủi cô: “ Không có việc gì Nhan Nhan, em xem anh còn có thể cười.” Dù trong lòng đang rỉ máu.