Tăng Á Hi đáy lòng tràn đầy vui sướng, giống như đứa bé không có một chút quan hệ huyết thống nào với anh kia, cũng chính là niềm hạnh phúc của anh.
Thời gian tích tắc từng giây một trôi qua, không nhanh không chậm, nó không để ý chút nào đến sự nóng nảy của Tăng Á Hi hay sự đau đớn trong lúc chờ sinh của Hứa Hoan Nhan, không để ý chút nào đến đứa bé không muốn chờ đợi mà muốn ra đời, nó chỉ là không nhanh không chậm giập khuôn qua từng con số, từng điểm từng điểm tiến lên trước, thống khổ thì nó cũng chẳng đi nhanh, sung sướng thì nó cũng chẳng có lòng dạ ác độc mà dừng lại, thời gian, tàn nhẫn nhất, và công bằng nhất.
Tất cả thống khổ, bi thương, tất cả những đau đớn, sự khổ sở khi bị phản bội, ở trước mặt thời gian, cũng từng chút một phai nhạt đi . . . . .Phương Đông dần sáng, tiếng mưa rơi dần dần thưa thớt, sắc đỏ của những tia nắng mặt trời trong nháy mắt xuyên phá qua những tầng mây, dội lên những hạt nước long lanh còn đọng lại trên cành lá phát ra một thứ ánh sáng rực rỡ và mê người!
Mà trong phòng giải phẫu chợt nghe một tiếng đau đớn đến mức tận cùng la lên, tiếp. . . . là một tiếng khóc oa oa cũng to không kém, vang vọng ở trong gian phòng, xuyên qua cửa phòng, trôi lơ lửng ở trong hành lang, Tăng Á Hi chỉ cảm thấy tim mình đang nhảy nhót, sự vui sướng sắp thoaát ra khỏi lồng ngực, mà hốc mắt cũng trở nên ươn ướt, lúc anh vọt tới cửa phòng bệnh, nhìn xuyên qua cửa kính, mơ hồ thấy một đứa bé nho nhỏ bị y tá quấn lại, mà cứ tùy ý khóc lớn, thanh âm nghe cảm động cực kỳ!
Tiếng khóc kia đẹp như vậy, hay như vậy, rồi lại làm cho người khác cảm thấy đau lòng . . . Trầm trầm ngủ, Thân Tống Hạo tựa như lạc vào trong một giấc mộng, trôi lơ lửng và đau thương, trong mộng anh thấy cô khóc nhìn anh, từng bước từng bước rời đi, rồi lại hướng về phía anh cười cười một cách bi thương, khoảng thời gian mà cô rời đi đã sắp một năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh nằm mơ thấy cô.
Trong mộng, dù anh có liều mạng thế nào cũng không đuổi kịp bước chân của cô, mỗi lần sắp chạm được vào nước mắt của cô thì trong nháy mắt cô lại biến mất, Thân Tống Hạo không ngừng đuổi theo, không biết đuổi theo bao lâu, cô liền ẩn vào màn sương mù dày đặc, cuối cùng ngừng ở trong đầu anh , anh thấy đôi mắt chan chứa nước mắt của cô, trong đó anh nhìn thấy sự dịu dàng và quật cường của cô ngày nào, nụ cười của cô vẫn ngọt ngào và yếu ớt . . . ."Nhan Nhan! Nhan Nhan!"
Anh chợt lo lắng giùng giằng luôn miệng không ngừng lớn tiếng kêu tên của cô, rồi anh lập tức ngồi dậy, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, anh mở to hai mắt, sáng sớm trong phòng của anh, anh cũng không biết là mộng hay là thực tế, chỉ là ôm ngực một tiếng một tiếng kêu tên của cô. . . . . ."Nhan Nhan. . . . . . Nhan Nhan! Nhan Nhan. . . . . ." Trái tim giống như bị ngàn mũi kim đâm vào, từng phát từng phát ghim chặt lấy trái tim anh, anh đưa tay sờ lên mặt mình, đã ướt đẫm rồi.
"Nhan Nhan. . . . . ." Thanh âm của anh ảm đạm, lững lờ tan biến trong không trung. . . . . . Anh dùng hai tay ôm lấy đầu, anh dán sát mặt ở trên chăn, bả vai khẽ rung động , làm sao cô lại ác như vậy? Tại sao lại nói, tại sao lại nói có chết cũng không muốn gặp anh?
Cô cắt đứt liên lạc với Quý gia, cũng không liên lạc với Văn Tĩnh và Kaka, không hình không bóng biến mất, anh nghĩ muốn tìm cô, nhưng chỉ cần nhìn thấy Tô Lai, anh liền không có mặt mũi nào để đi tìm cô, anh nhớ cô, nhớ đến mức sắp điên rồi. . . . . . Nhan Nhan!
Tô Lai khoác áo ngủ đứng ở bên ngoài cửa phòng ngủ, ngón giữa của cô kẹp một điếu thuốc, run run đưa đến khóe miệng hút một hơi, phần môi cũng là cười lạnh. . . . . . Cho tới nay, anh đè nén bản thân, cô nhìn ra , gần như khách khí ôn hòa lạnh nhạt, chia phòng mà ngủ, không thân mật, rồi lại có cần thiết quan tâm, Thân Tống Hạo, anh không phải nói thì cô sẽ không biết sao? Anh xem một chút, bây giờ anh đều vì trong mộng kêu gào tên của cô ta mà đã tỉnh lại. . . . . . Thật sự là yêu đủ sâu, thật là làm cho người ta phải xúc động.
Tô Lai đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng dép di di, cô khép lại chặt lại áo ngủ, xoay người, lần nữa đi vào gian phòng khách bên cạnh, đóng cửa lại, an tĩnh ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn ngắm người trong gương, làn da hai bên má đã có chút chảy ra, quầng thâm dưới mắt càng thêm rõ ràng, cô cởi áo ngủ ra, bầu ngực đầy đặn cũng không còn ngạo nghễ ưỡn lên, cô già rồi, chỉ có không tới một năm, cô già rồi.
Coi như là sự hạnh phúc này chỉ là một chiếc hộp trống rỗng, cô cũng muốn sống chết coi chừng cái hộp này, cô an tĩnh, ẩn nhẫn, sửa lại bản tính của mình, cô chỉ giống như không khí, yên lặng tồn tại, không cho anh cơ hội nói ra lời chia tay, có thể qua một năm, mà có thể qua hai năm, ba năm, cả đời. . . . . . Một ngày nào đó, anh sẽ quên Hứa Hoan Nhan, khăng khăng một mực cùng cô một chỗ.
**************************************
"Nhan nhi! Con gái của tớ đâu rồi Nhan nhi!" Chưa tới giữa trưa, Văn Tĩnh liền giơ lên bao lớn bao nhỏ hấp tấp xông vào phòng bệnh, sau lưng chợt lóe, lại một người cũng vui vẻ không kém, hai người hô to gọi nhỏ xông tới, đem đồ vật quăng lên bàn, liền trực tiếp nhào tới trên giường nhỏ đi xem bảo bảo. . . . . .
"Tại sao lại nhỏ như vậy! Mặt còn chưa lớn bằng bàn tay của tớ!"
Văn Tĩnh đưa tay ra định sờ vào khuôn mặt của bảo bảo, lại bị Tăng Á Hi sợ hãi đẩy ra, sợ mặt mũi trắng bệch!
"Cô đừng đánh thức con bé, nó chỉ mới vừa ngủ thôi, tiểu nha đầu kia tính khí rất lợi hại, nếu như bị đánh thức, sẽ khóc đến mức muốn dừng lại cũng không ngừng được!" Trong giọng nói của Tăng Á Hi tuy là mang theo oán giận, nhưng bên miệng cũng là không đè nén được sự kiêu ngạo cùng yêu thích!
"Mẹ nuôi tới còn ngủ! Bại hoại!" Cặp mắt của Văn Tĩnh sáng lên, chỉ nhanh chóng xoay quanh muốn sờ một cái, Tăng Á Hi lại cứ không cho, nhìn bộ dạng của bọn họ, Hoan Nhan rốt cuộc không nhịn được mà nở một nụ cười, Kaka cũng cười không ngừng, trêu ghẹo mở miệng: "Tĩnh, cô làm mẹ nuôi rồi mà còn như vậy à?"
"Bại hoại, để mẹ nuôi ôm một cái đi!" Văn Tĩnh làm bộ ở trên cái mông của bảo bảo đánh một cái, sức lực nhẹ như vậy, vốn dĩ bảo bảo đang ngủ lại lập tức mở mắt, lười biếng nhìn Văn Tĩnh một cái, ánh mắt liền rơi vào đôi môi đỏ tươi của Văn Tĩnh, nhìn ba giây đồng hồ, đột nhiên miệng ngoác ra . . . Oa một tiếng liền khóc rống lên. . . . . .