An Nhiễm Nhiễm đi tới xe mà Duy An mua cho cô, từ trong đó lấy ra những điếu thuốc kia, thay vào vỏ rồi xuống đường chờ anh, lúc nhìn thấy bóng dáng anh, cô suýt chút nữa rơi lệ.
Ngày hôm qua cô tăng lượng thuốc gấp đôi, nếu tiếp tục như vậy, chỉ cần Duy An dừng thuốc ba ngày, anh sẽ phát tác.
Mà khi đó, cưỡng chế cai nghiện.... Cũng không có hiệu quả, từ lúc cô ở cạnh anh cho tới giờ, gần một năm, từng chút từng chút khiến anh trầm mê, lòng dạ cô thật ác, thật sự ác độc.
Anh xuống xe, một đôi chân thon dài bước ra, ánh nắng vàng chiếu lên mái tóc anh khiến gương mặt tỏa sáng, nụ cười ấm áp, áo sơ mi quần jean, nhìn rất khỏe mạnh, đơn thần, nhưng cô tự tay, phá hủy đi vận mệnh của anh.
An Nhiễm Nhiễm chợt muốn khóc, nhưng khi anh tới trước mặt, cô cố nặn ra nụ cười rất khó coi, anh vỗ vỗ đầu cô, sờ mặt cô, không e dè hôn một cái: “Nha đầu ngốc, đây là vẻ mặt gì?”
Kề vai bên nhau giống như một đôi tình nhân cuồng nhiệt, An Nhiễm nhiễm lặng yên tựa vào ngực anh, đi theo anh.
Nếu như có thể, chị em không chết, nếu em còn là cô bé An Nhiễm Nhiễm mười bảy tuổi vui vẻ hạnh phúc không lo lắng, em nhất định sẽ ở cạnh anh, nhất quyết không rời, em sẽ yêu thương anh, tuyệt đối không tổn thương anh... Nhưng tất cả chỉ là nếu như, Duy An, Duy An... nếu em chết đi, anh có tha thứ cho em?
Không, vĩnh viễn đừng tha thứ cho em, em là một người con gái xấu xa độc ác, nên xuống địa ngục.
***********
Hoan Nhan nghĩ tối anh sẽ không về nhưng ngoài ý muốn, anh buổi tối dù rất muộn nhưng cũng về nhà, mỗi một lần anh về, cô cũng đã “ngủ thiếp đi”
Anh đi nhẹ nhàng, cẩn thận lên giường, sợ đánh thức cô, Hoan Nhan cười lạnh, không muốn suy nghĩ nhiều.
Anh biết chính cô vẫn bình tĩnhđi làm, anh biết cô mỗi tối ngủ sớm, sống có quy luật, nhưng anh không biết mỗi đêm khi nằm cạnh anh, cô chưa bao giờ nhắm mắt lại, anh không biết, mỗi một ngày rời giường thì gối đầu rớt rất nhiều tóc, anh không biết cô mỗi ngày soi gương nhìn bản thân lại phát hiện mình thật tiều tụy, già đi, cô thường mất hồn, không đói bụng, nhưng vì thai nhi nên cô miễn cưỡng ăn một số đồ ăn trước mặt anh sau đó quay lưng đi sẽ ở trên bồn ói đến trời đất u ám.
Trong lòng anh bây giờ đều là người khác, bằng không tại sao cô gầy gò, tiều tụy, anh không nhận ra?
Không ngủ được, cũng không dám lật người, chỉ sợ kinh động anh, để khiến những gì cô che dấu bị phơi bày.
Điện thoại chợt rung lên, Hoan Nhan lập tức cầm điện thoại nhẹ nhàng xuống giường, anh bỗng nhúc nhích, nhưng hô hấp vẫn đều đặn, hiển nhiên cực kì mệt mỏi, Hoan Nhan đi chân không tới ban công, khuya khoắt như vậy, ai tìm cô?
Tin nhắn? Hoan Nhan sửng sốt, mở tin nhắn, chỉ một lúc sao trên màn hình hiện lên vài tấm ảnh không rõ ràng nhưng cũng không khó nhận ra.
Người đàn ông đang ngủ say đó hình dáng rất giống chồng cô, mà người phụ nữ đó không thấy rõ mặt, chỉ thấy phần lưng trắng nõn, tóc dài quăn, xõa trên giường.... Khóe môi Hoan Nhan run rẩy, cộp một tiếng cô gập điện thoại lại, ánh mắt khiếp sợ, đợi đến khi cô phản ứng kịp thì thấy tay mình đang siết chặt cành hoa hồng, gai đâm xuyên qua tay cô, một giọt máu thắm ướt rơi trên mặt đất... Cô từng bước từng bước lùi về sau, người kia đã tới tận cửa khiêu khích.
HoanNhan không ngốc, cô biết lúc anh ở ngoài, cô không phải là quan trọng nhất, người quan trọng nhất của anh là ai, rất dễ nhận ra, cô chỉ là kẻ thất bại.
Lại mê muội không khống chế được, mở điện thoại sững sờ nhìn hình ảnh kia, lúc anh và cô ta đi bên nhau, mi tâm giãn ra, nụ cười rạng rỡ, như vậy.... Hoan Nhan chợt lóe lên suy nghĩ, Tô Lai! Cô nghĩ tới cái tên này, toàn bộ hơi sức cũng không còn. Cô xóa tấm ảnh, nhưng vết thương trong lòng thì sao, Hoan Nhan biết, cô vĩnh viễn không quên được.
“Em ở đây làm gì? Nửa đêmkhông ngủ ra ngoài....” Giọng nói của anh ở phía sau vang lên, Hoan Nhan tắt điện thoại chậm rãi mở miệng: “Vừa nãy óc điện thoại, hóa ra người ta nhắn nhầm, gửi hình ảnh chồng cô ta và cô ta thân mật tới máy của em.”
“Hả?” Lông mày anh nhướng lên, cảm thấy kinh ngạc: “Đưa anh nhìn một chút....”