Duy An trước kia không hút thuốc, nhưng vì một câu nói của cô: Trước kia bị người khác đánh, lúc đau sẽ hút một điếu… thật giống như, đau khổ bị vơi bớt.
Anh lập tức lộ vẻ xúc động, ôm chặt cô, từng chữ từng câu mở miệng: “Anh hút với em, đương nhiên, về sau, anh cũng muốn cùng em từ bỏ....”
Anh rút điếu thuốc đầu tiên, rất nhanh, rất nhanh....anh bắt dầu chủ động, tìm cô nói muốn thuốc của cô, anh nói, mua loại thuốc giống loại của cô nhưng sao mùi vị lại khác?
Anh làm sao biết cô cho anh hút cái gì? Đó là đường tắt đi tới thiên đường, đó là là con đường thông với địa ngục... Ở bên trong cô có cho thêm anh túc.
Cô nhìn anh mỗi ngày mỗi ngày hút thuốc, nhìn anh từ tinh thần phấn chấn thành uể oải, thậm chí có một lần, cô vì một ít chuện trì hoãn vài ngày không cho anh dùng thuốc, thì anh lại phát tác tại chỗ.
Trời mới biết, cô lúc ấy thực sự bị dọa sợ, nếu tùy tiện tìm một bác sĩ, sợ cũng sẽ dễ dàng nhìn ra, anh tại sao lại bị như vậy.
Cũng may, lúc đó Sầm Mĩ Vân cũng bị dọa sợ nhưng lại nghe cô...., huống hồ, những gia đình giàu có nếu gặp phải những chuyện như vậy, điều đầu tiên nghĩ đến là thân phận và danh tiếng mà thôi.
Lần này, Duy An lại dùng gấp đôi liều thuốc bình thường mới ngừng phát tác, nhìn anh tham lam thưởng thức độc dược mà mình cung cấp, trong lòng cô, không có sảng khoái mà là lạnh giá như băng.
Có lúc cô suy nghĩ, anh chính là vô tội? Nhưng ai biết, buổi tối mỗi khi nhắm mắt cô luôn gặp ác mộng, cô không dám nhìn mặt của chị, không dám nghĩ tới, chỉ nhớ lại một vũng máu tanh.... Cô bắt đầu đi trên con đường này, giống như bị người hạ cổ độc, không cách nào quay đầu lại.
“Nhiễm Nhiễm.... Nhiễm Nhiễm.... anh yêu em.” Tình đến sâu đậm, anh thở hổn hển bên tai cô nhẹ nhàng mở miệng, Nhiễm An AN nhắm mắt lại, cảm thấy hốc mắt chua xót, cô chỉ ôm chặt anh, “Duy An, Duy An,.... Em cũng yêu anh.”
Là yêu, cô dâng nụ hôn đầu và lần đầu tiên cho anh, người đàn ông tuấn tú khiến bao cô gái bị mê hoặc, cô làm sao lại không thương? Nhưng linh hồn của cô đen tối, bẩn thỉu, trên lưng cô là gánh nặng cô không yêu nổi... Sau đó, anh vẫn chôn sâu trong cơ thể cô không muốn ra ngoài, chỉ nằm trước ngực cô nỉ non: “Nhiễm Nhiễm, thuốc lá của em....”
Tim Nhiễm An An khẽ thót một cái, ngón tay vùi vào tóc anh: “Duy An, hôm nay anh hút ba điếu rồi, không thể hút nữa...”
Quý Duy An có vẻ mệt mỏi ngáp một cái, dùng sức nhìn cô: “Nhiễm Nhiễm, van em, anh muốn... cho anh một điếu đi!”
Nhiễm An An lấy điếu thuốc từ tủ đầu giường, đốt một điếu đưa lên miệng anh, anh lập tức hít từng hơi thuốc, con người lóe lên ánh sáng kì dì, anh thỏa mãn, vùi mặt trong ngực cô nỉ non: “Nhiễm Nhiễm, em nhấ định cho anh dùng anh túc...”
Toàn thân Nhiễm An An run lên, cả người kịch liệt run rẩy, sắc mặt trắng bệch: “Duy An, anh vừa nói gì....”
Giọng nói cũng run run không thành câu.
“Nếu không tại sao anh lại yêu em như vậy, rời một ngày cũng không chịu nổi?” Anh tiếp tục mở miệng, lại chìm vào giấc ngủ... Nhiễm An An lập tức bình ổn lại, mới phát hiện trên người đã đổ một tầng mồ hôi, tại sao, tại sao lại biến thành như vậ? Đứng ngồi không yên, một ngày dài như một năm....
***********************
Hoan Nhan đưa ba đi dạo, quan hệ giữa cô và Sầm Mĩ Vân cũng dần dần chuyển biến, nhưng cô không nói với ba, mẹ đã trở lại, cô vẫn lo lắng, ba sẽ không tiếp nhận được.
Con đường đi cùng với Sầm Mĩ Vân, cô cũng dẫn ba đi dạo vài làn.
Lúc đi trên đường, cũng từng gặp Tằng Á Hi, anh ta chỉ đứng xa xa đi theo bọn họ, không hề tới gần, nhưng Hoan Nhan biết, lúc ngồi lên xe, Tằng Á Hi vẫn như cũ, đi theo cô tới trạm xe.
Nếu nói trong lòng không có xúc động, đó là không thể, nhưng điều Hoan Nhan có thể làm, là giả bộ không biết.
Ngày qua ngày, vẫn chậm chạp cố chấp tiến lên phía trước.
Anh cảm giác như đã rất nhiều năm, ngoài cửa sổ đã thấy bông tuyết rơi, Hoan Nhan tóc dài, tai đeo bịt tai đáng yêu, áo khoác lông, dưới chân là đôi giày, cô dẫm lên bông tuyết mỏng nhạt,t ừng bước một đi về phía trước, bông tuyết đầu mùa, người đi đường rất ít, có một vài đứa nhỏ đang chơi đùa trong tuyết...Sau đó là sinh nhật cô, anh sắp trở về, vừa nghĩ tới đây, trong lòng giống như là rót đầy mật.
Tối hôm qua lúc lên mạng chat webcam, tinh thần ông nội cũng khá hơn, nên cũng sắp trở về.
A! Hoan Nhan nhắm mắt thở dài một hơi, sao cô lại chưa hề phát hiện thế giới này lại tốt đẹp như vậy?
Ngày mai lên máy bay, tối ngày mốt anh sẽ về đến nhà, ngày... Tại sao còn phải đợi hai ngày, cô sắp điên mất rồi! Thật không thể tin được Hứa Hoan Nhan, có ngày cô lại giống như một cô gái hoài xuân, ước mơ một người đàn ông đến.... Nhìn về một phía góc đường, bị tiếng hát hấp dẫn, cô dừng chân lắng nghe, tâm tình cũng lập tức thay đổi, tiếng hát này, cô và Tô Lai cũng thích Sarah Brightman.
Chợt nhớ đến, cô từng làm rơi một cái CD, là Tô Lai đã từng thích, Hoan Nhan khẽ cắn môi, bước chân theo bản năng tới cửa hàng, cô không muốn thiếu cô ấy, cũng không muốn khiến A Hạo và cô ấy có liên quan với nhau.