Cô xoay người, thấy người thiếu niên mà ngày hè hôm đó cô gặp, vẫn như cũ là cái tư thế kia, dừng ở phía sau của cô. . . . . . Sự lo lắng trên mặt anh dần biến thành khoa trương vui vẻ, anh hình như trắng ra một chút, lại cao hơn rất nhiều, khoác một chiếc áo khoác hưu nhàn, quần jean màu đậm, đi xe đạp, mái tóc ngắn ngủn trông thật phấn chấn, ngũ quan lại sắc nét hơn rất nhiều. . . . Chỉ là nụ cười mùa thu toả nắng ấm áp, như cũ làm cho người khác cảm thấy choáng váng.
Nhìn cô quan sát anh, Từng Á Hi cũng không nói chuyện, chỉ là nụ cười dần chuyển sang ngượng ngùng, anh gãi gãi mái tóc ngắn ngủn, tựa hồ muốn che giấu sự lỗ mãng của mình cũng là muốn lấy lại một chút mặt mũi: "Tôi . . . . . Tôi vẫn muốn mời cô ăn Haagen-Dazs, bởi vì tôi đã đồng ý với cô rồi, cho nên, tôi liền, ta liền thường xuyên đến nơi này tìm cô . . . ."
Hoan Nhan khẽ mỉm cười, khẽ ngẩng đầu nhìn anh;"Anh đã có thành ý như vậy, vậy tôi cũng đành phải cho anh một cái cơ hội."
Anh nghe thấy cô nói như vậy, vừa muốn vui vẻ, nhưng không ngờ cô lại mở miệng: "Chỉ là trời rất lạnh, đợi đến mùa hè đi. . . ."
Hoan Nhan nói xong, liền đem những tờ giấy còn sót lại trong tay đặt trong giỏ xe của anh: "Tôi phải đi, hẹn gặp lại."
Từng Á Hi chỉ cảm thấy như bị ngã vào vực sâu, trong mấy tháng này anh luôn tưởng niệm cùng miệt mài chờ đợi, nhưng kết quả chỉ thu được một câu nói đơn giản như vậy của cô, nếu không phải hôm nay ở trên báo nhìn thấy tin tức nơi này sắp bị phá đi, nên anh mới xúc động trốn lớp chạy tới đây, vậy nếu hôm nay anh không đến, liệu có phải anh lại bỏ lỡ hay không, sau đó hoàn toàn đánh mất cô?
"Hứa Hoan Nhan!" Anh lớn tiếng gọi, vội vã đạp xe đuổi theo. . . . . . Hoan Nhan hơi nhíu lông lông mày, cô không ngốc, cô đoán được tâm tư trong lòng của chàng trai này, mặc dù có chút cảm động, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn, cô đã kết hôn, cô rất thích Thân Tống Hạo, cô không thể cùng người khác dây dưa không rõ.
Vậy nên với tất cả những ý định dây dưa không rõ này, cô đều phải kiên quyết bóp chết!
"Còn có việc gì sao?" Nụ cười của cô thu lại, trên mặt là vẻ mặt khó chịu và lạnh lùng.
"Tôi chờ cô rất lâu . . . . ." Từng Á Hi vì sự lạnh nhạt của cô mà cảm thấy đau nhói, lời tỏ tình từ đáy lòng đã chuẩn bị xong nhưng lại bị ngẹn lại ở trong cổ họng.
"Tôi nói để cho anh chờ sao?" Âm thanh của Hứa Hoan Nhan lành lạnh, cô nhìn trên mặt anh là sự mất mác cùng thống khổ, trong lòng có chút không nỡ, nhưng không thể không làm như vậy.
"Hứa Hoan Nhan, tôi. . . . . . tôi chỉ, muốn cùng cô . . . . ." Từng Á Hi lẩm bẩm, chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh tựa hồ lập tức thay đổi đen hết một mảnh, mà tất cả tất cả cũng bắt đầu xoay tròn, làm cho anh cảm thấy toàn thân vô lực.
Tất cả những thứ tốt đẹp mà anh mong chờ, ảo tưởng về một hạnh phúc, cũng tan vỡ.
"Thật xin lỗi, tôi không muốn." Hoan Nhan hạ quyết tâm sắt đá, xoay người tiếp tục sải bước đi về phía trước. . . . . ."Hứa Hoan Nhan, tôi thích cô! Tôi thích cô. . . . . ." Từng Á Hi nhìn bóng lưng mỏng manh của cô, dần dần khuất bóng, như sắp biến mất. . . . . . Anh chợt giống như một kẻ điên đạp xe đuổi theo, lớn tiếng la lên . . . . . . Hứa Hoan Nhan cũng bước nhanh hơn về phía trước, lập tức đi tới con đường phía đối diện, vừa vặn có một cái xe xe buýt đang chậm rãi dừng ở trạm buýt cách đó không xa, cô cuống quít chạy thêm mấy bước, lập tức nhảy lên xe. . . . . . Từng Á Hi hiển nhiên đã nhìn thấy cô lên xe, chiếc xe khởi động, rồi dần dần tăng tốc, khoảng cách với anh từng chút kéo dài, anh không biết lấy dũng khí ở đâu ra, thế rồi mím chặt đôi môi, đạp xe một mạch điên cuồng đuổi theo xe buýt . . . ."Hứa Hoan Nhan. . . . . . Hứa Hoan Nhan. . . . . ."
Thanh âm của anh vốn dĩ rất lớn, nhưng với khoảng cách hơn 10m, lại cách cả biển người, cách cửa sổ xe, nên âm thanh theo gió bay đi . . . . Hứa Hoan Nhan cảm thấy đáy lòng rất khó chịu, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi hột, cô quay đầu lại, lướt qua vô số người, tuy cảm xúc chỉ là thoáng qua nhưng lại cách cô quá xa, nhẹ nhàng nhìn thấy người thanh niên đang điên cuồng đuổi theo . . . . . Cô không biết trong lòng mình giờ đây là cảm xúc gì, cô chưa bao giờ gặp qua một người nào vừa lỗ mãng lại nhiệt tình như vậy, cô chưa bao giờ được một người lớn tiếng tỏ tình như vậy . . . . Từng Á Hi nhìn chiếc xe đang càng ngày càng xa, dần dần đến mức không thấy rõ. . . . . . Anh mệt mỏi há mồm thở dốc, nhưng vẫn không buông tha việc đuổi theo. . . . . . Nếu là lần này, lần này cô lại đi, anh có dự cảm, anh nhất định sẽ không thể nào tìm được cô nữa!
Chiếc xe vốn dĩ đang chạy rất nhanh chợt đi chậm lại, Từng Á Hi sinh ra một chút hi vọng, giống như điên đạp xe thật nhanh, nguyên lai là bởi vì có người muốn xuống xe, đến khi anh sắp đuổi kịp, chiếc xe kia lại đột nhiên tăng tốc lái đi, lập tức đem khoảng cách kéo dài ra. . . . . Anh kinh ngạc dừng lại, nặng nề thở dốc khó chịu, trong cổ họng giống như bị thức gì chận lại, đến hô hấp cũng khó khăn, một mắt đen bóng chết lặng nhìn chăm chú vào chiếc xe buýt đã đi xa. . . . . . Hứa Hoan Nhan, lòng của cô tại sao lại ác như vậy ? Ác như vậy?
"Hứa Hoan Nhan. . . . . ." Bỗng anh gào lên thật to, những người qua lại hai bên đường tựa hồ bị anh hù dọa, né tránh anh chỉ muốn đi thật nhanh . . . . ."Tôi chỉ là thích cô, tôi chỉ là thích cô . . . Hứa Hoan Nhan. . . . . ." Anh vô lực đẩy cái xe ra, cúi người xuống chậm rãi ngồi chồm hổm xuống. . . . . . Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi chân mảnh khảnh, chậm rãi dừng lại trước mặt anh, hô hấp của Từng Á Hi lập tức ngưng lại, anh không dám ngẩng đầu, sợ rằng người đứng trước mặt mình không phải là cô, những giọt mồ hôi trên tóc rơi xuống, chạm vào nền đất đầy bụi bặm lập tức biến mất. . .Tiếng còi xe huyên náo, âm thanh nói chuyện, tiếng ca hát từ phía xa, tất cả đều biến mất, vũ trụ yên lặng.
Trong nghìn vạn người đã gặp qua, trong ngàn vạn năm, thời gian là không giới hạn, nhưng không sớm một bước, cũng không muộn một bước, vừa vặn đi lướt qua nhau, với những người đó có lẽ cũng không có nhiều lời để nói, chỉ có thể nhẹ nhàng hỏi một tiếng: "Oh, bạn cũng ở đây sao?"
"Này, Từng Á Hi, làm sao anh lại chạy tới đây hả ?" Tiếng nói cảm động và dễ nghe như vậy, ngữ điệu không nhanh không chậm, đến cuối cùng lại hơi lên giọng, anh nằm mơ đều là giọng nói ấy . . . . . Không phải cô thì là ai?
Ngồi thẳng lên, anh không để ý đến chính mình toàn thân đều là bụi đất, đầu đầy bụi đất, chỉ là gắt gao nhìn chăm chú vào cô, nhìn chăm chú vào khuôn mặt thanh tú đang mỉm cười.
"Cô đi đâu vậy, tôi đuổi theo cô mãi, cô đi, tôi cũng đi, cô ngừng, tôi cũng ngừng, Hứa Hoan Nhan, tôi thích cô."
Anh từng câu từng chữ nói ra, thân hình cao lớn mặc dù có chút mỏng manh, những cọng râu lún phún trên mép vẫn còn mang theo sự ngây thơ, thế nhưng lời nói này, thanh âm này, sự tuyên bố bá đạo này, lại vẫn khiến Hứa Hoan Nhan cảm động.