“Hoan Nhan, bạn đúng là không biết suy nghĩ, trai đẹp như vậy không giới thiệu sớm ình biết, nếu gặp cậu ta trước, mình con lâu mới thích Kì Chấn, xú nam nhân.
Vẻ mặt Văn Tĩnh giống như là si mê, đi quanh Quý Duy An hai vòng, ánh mắt mê đắm ồn ào: “Này, cậu là em trai Hoan Nhan nhà chị, cũng như là em trai chị thôi, đến, để chị ôm một cái!”
Quý Duy An há hốc miệng, nhìn thấy ma trảo của Văn Tĩnh đang đưa tới, hoang mang sợ hãi nhìn Hoan Nhan kêu lớn: “Chị, cứu mạng a…..”
“Này, bị chị xâm phạm là đáng giá, cậu kêu cứu mạng cái gì!” Văn Tĩnh miễn cưỡng mở miệng, cực kì miễn cưỡng thu hồi hai tay lại.
Hoan Nhan và Ka Ka đã sớm cười đến nghiêng ngả, không thấy cách đó không xa có một bóng dáng đang lặng lẽ nhìn bọn họ.
“Chị, không phải nói vật họp theo loài sao?” Quý Duy An bám lấy cánh tay Hoan Nhan, chỉ vào Văn Tĩnh nhỏ giọng hỏi.
“Em đừng nghe Văn Tĩnh giỡn, cô ấy có bạn trai rồi.” Hoan Nhan cười an ủi.
“A, vậy thì tốt, làm em sợ muốn chết!” Quý Duy An liên tục vỗ ngực, khoa trương thở dài, khiến Văn Tĩnh tức khí thở hổn hển.
“Ah, Duy An, Nhiễm Nhiễm không đến sao?” Hoan Nhan đi vào phòng, sau khi chào hỏi lại không nhìn thấy Nhiễm An An.
“Cô ấy đi rửa tay, chắc sắp quay lại.” Quý Duy An vừa nói vừa kéo tay Hoan Nhan ngồi xuống ghê sofa, “Chị, chị Văn Tĩnh, chị Ka Ka, lát Nhiễm Nhiễm tới đây ngồi với mọi người, mấy người đàn ông tụi em qua bên kia uống rượu.”
“Được, yên tâm đi, chị sẽ chăm sóc cô bé.” Hoan Nhan sờ sờ tóc của cậu mở miệng.
Văn Tĩnh mở chai rượu để Hoan Nhan và Ka Ka rót còn mình bọ chạy tới chọn bài hát, “Nhan, Ka Ka, hai bạn hát bài gì, mình chọn!”
Ka Ka nghe thế vui vẻ bảo: “Mình hát đủ rồi, Tĩnh, sở trường của bạn là gì, đường núi quanh co? Giọng hát hét gào?”
“Bạn mơ đi, mình sở trường nhất chính là giọng cao!” Văn Tĩnh không thèm quay đầu cố ý khàn giọng nói, làm hại Hoan Nhan không nhịn được mỉm cười.
“Chị, chị Tĩnh, Chị Ka Ka, đay là Nhiễm Nhiễm, mọi người đừng để cô ấy uống rượu, cũng không được cho cô ấy hút thuốc, Nhiễm Nhiễm nhà em cái gì cũng không biết đấy!” Quý Duy An dẫn Nhiễm An An đi tới, nói vài câu, rồi vội đi chơi bài.
Nhiễm An An lễ phép cười một tiếng, ngồi trên ghế salon.
“Không hút thuốc không uống rượu chạy tới quan bar làm gì?” Văn Tĩnh chạy về, nhìn về phía Nhiễm An An nói.
Nhiễm An An chỉ căng thẳng cười một tiếng, nhìn sang thấy Văn Tĩnh ngồi vắt chéo chân, có chút cao ngạo nói: “Mẹ em nói rồi, con gái phải tự học yêu bản thân mình, hút thuốc lá uống rượu không tốt đối với da, cho nên nhà em từ trước đến nay không cho phép.”
Tay rót rượu của Ka Ka hơi khựng lại, không kìm được cười lạnh hai tiếng, dáng vẻ lưu manh quay sang nhìn: “Chúng tôi chắc không có mẹ, không phải mẹ sinh, cho nên chúng tôi mới tự giày vò chính mình?”
“Em cũng không nói chị không có mẹ, không nói chị không có mẹ sinh.” Nhiễm An An mím môi cười, không nhanh không chậm đáp lại.
Ka Ka cứng người, tức giận trào lên, Hoan Nhan lập tức tiến đến hòa giải ngồi bên cạnh An Nhiễm Nhiễm, nhìn Ka Ka nói: “Được rồi Ka Ka, Nhiễm Nhiễm còn nhỏ không hiểu chuyện, bạn đừng để bụng…”
“Chị, em khi nào tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện? Chẳng lẽ cha mẹ em đã mất thì em là một cô nhi không có giáo dục sao?” Nhiễm An An lạnh lùng mở miệng.
“Nếu tuổi không nhỏ đã hiểu chuyện rồi thì đi ra ngoài lăn lộn, đừng giống như một đứa bé chưa dứt sữa mang mẹ tới dọa chúng tôi, chị đây không muốn bị đẩy đi vòng vòng.” Văn Tĩnh lạnh lùng mở miệng, cầm ly rượu, không nhanh không chậm uống cạn… Nhiễm An An không chút tức giận mỉm cười nhìn Văn Tĩnh: “Dì này, rượu cùng nên uống ít một chút, nhìn xem da mặt dì cũng xệ ra, cổ cũng có nếp nhăn, ngực tuy rất lớn nhưng lại bị xệ xuống, cần phải bảo dưỡng cho tốt à!”
“Cô gọi ai là dì?” Văn Tĩnh trước giờ vốn nóng nảy, hơn nữa cũng khá kiêu ngạo, dáng dấp cô vốn đẹp, muốn dáng có dáng, muốn vóc người có vóc người, còn chưa từng nghe người nào dám khiêu khích như vậy!
“Tôi nghĩ cô là bạn gái của em trai Hoan Nhan nên nể mặt, thế mà cô lại còn không biết điều! Xệ xuống thì sao? Còn hơn so với người muốn ngực cũng không có, cô cần chú ý một chút, đàn ông à, không thích bánh bao nhỏ, cô gọi tôi một tiếng dì, tôi cũng nên cần dạy dỗ vãn bối một chút!”
Văn Tĩnh đứng gần, cười quyến rũ cúi người, có thể nhìn rõ bầu ngực, cô cố ý tiếp cân, dù là An Nhiễm Nhiễm có trấn tĩnh cũng không khỏi ngửa người ra sau tránh…. “Cô có sao?” Văn Tĩnh chê cười đưa ta nâng cằm Nhiễm An An ép cô nhìn thẳng vào ngực mình, khẽ bĩu môi một cái, cười mê hoặc: “Lolita, nhỏ tuổi không biết chuyện, chị đây không chấp nhặt, may mắn lần này gặp chị, lần sau gặp phải người không hiền lành, em nhớ cẩn thận cái mạng nhỏ…. Quản tốt cái miệng của em, hiểu chưa?”
Văn Tĩnh giữ chặt môi An Nhiễm Nhiễm sau đó mới đẩy ra, kiêu ngạo quay người, tất nhiên âm thanh cãi vã của bọn họ rất nhanh chìm trong tiếng nhạc…. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Hoan Nhan vẫn còn giật mình chưa kịp phản ứng, Nhiễm An An đỏ bừng mặt, cắn môi dưới dùng sức run run…. “Nhiễm Nhiễm, em không sao chứ?” Hoan Nhan theo bản năng muốn đưa tay kéo cô, Nhiễm An An laapjt ức đẩy tay cô ra, khóc lớn chạy ra ngoài…. “Chà, không nhìn ra chỉ là giả bộ làm thỏ trắng!” Văn Tĩnh rít một hơi nhả khói, khinh thường nhếch môi: “Nhan à, ánh mắt em trai bạn thật kém.”
Lời còn chưa dứt, Quý Duy An đang đánh bài bên kia cũng chạy tới nắm chặt tay Nhiễm An An, anh nóng nảy ôm chặt cô, cúi người đau lòng nhìn cô đang khóc không ngừng: “Nhiễm Nhiễm, sao lại khóc?”
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
Chương 170: Một câu thức tỉnh người trong mộng
“Duy An…” Nhiễm An An mở to hai mắt đẫm lệ, bi thương nhìn anh: “Duy An, em trở về thôi, em ở chỗ này chỉ làm phiền chịn, hơn nữa…. họ cũng không thích em.”
Cô đau lòng quay người, tránh ra khỏi ngực Quý Duy An, cúi đầu đi ra ngoài.
“Nhiễm Nhiễm….” Quý Duy An nghe cô nói vậy, càng đau lòng, anh ôm cô vào ngực, yêu thương lau nước mắt còn rơi trên má, dịu dàng mở miệng: “Chị của anh rất tốt, nhưng mấy người bạn của chị cũng không phải xấu, Nhiễm Nhiễm của anh ngoan như vậy, ai lại không thích?”
Hoan Nhan tắt nhạc, trong phòng khá yên tĩnh, Văn Tĩnh và Ka Ka nghe thấy vẻ mặt khó coi, nếu không phải vì Hoan Nhan, họ sẽ không nuốt cơn giận này được.
Nhiễm An An đột ngột khóc lớn, khiến Hoan Nhan cũng nhíu mày.
Cô gái này hành động có vẻ hơi kì quái, lần trước thấy cô, lễ phép khả ái, lần này sao lại biến thành dáng vẻ như vậy? Dáng vẻ gây sự chanh chua, lời nói không giống của nữ sinh tuổi này nên nói.
“Duy An, Nhiễm Nhiễm.” Hoan Nhan đi đến, giơ tay đặt lên đầu vai Nhiễm An An: “Nhiễm Nhiễm, nếu những lời của chị Văn Tĩnh và Ka Ka làm em tức giân, vậy chị thay hai người đó nhận lỗi với em được không?”
“Chị…” Duya An cuống quýt mở miệng, gần như muốn ngăn cản, Nhiễm An An cũng thút thít nhìn cô ánh mắt tỏ vẻ khiếp sợ nhìn hai người phía sau Hoan Nhan: “Chị, em, em làm sao dám để chị xin lỗi, là em không đúng, em không tốt, em không nên làm mọi người mất hứng, càng không nên tiếng chống đối mọi người, em tự phạt ba li được không? Chị, chị Văn Tĩnh, chị Ka Ka mọi người đừng giận được không?”
Nhiễm An An yếu ớt dựa vào ngực Duy An, khóc lóc nức nở, vừa nói vừa đi tới bàn cầm chai rượu.
Quý Duy An lập tức ngăn lại, thở dài ôm cô vào trong ngực: “Nhiễm Nhiễm, em quên mình không uống được rượu? Đừng khóc, chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải làm tổn thương hòa khí, nghe anh, ngoan, lau khô nước mắt, đừng khóc?”
Văn Tĩnh thấy một màn như vậy, trong lòng sáng tỏ cười lạnh ra tiếng, ngón tay thon dài gẩy nhẹ tàn thuốc, đưa mắt nhìn hai người đang ôm nhau: “Nhan à, mình nghĩ mình và Ka Ka nên đi mới đúng, tiết kiệm hơi sức cho người ta diễn vai kịch bị kiềm nén bắt nạt/”
“Đúng vậy!” Ka ka cười lạnh, đứng bên cạnh: “Duy An, thật ngại, lần đầu tiên gặp mặt chúng tôi đã ‘đắc tội’ với người trong lòng của cậu, xem ra, về sau chúng tôi nên biết điều một chút, không nên xuất hiện. Tĩnh, chúng ta đi thôi!”
Hai người chê cười khiến sắc mặt Nhiễm An An trắng bệch, cô trợn to hai mắt đau khổ nhìn mọi người: “Duy An, hay là em đi thôi… em biết, em chỉ là một cô nhi hai bàn tay trắng, căn bản không xứng với anh…”
Vừa nói xong, cô đẩy Quý Duy An, bưng mặt khóc chạy ra ngoài.
“Nhiễm Nhiễm…” Quý Duy An phản ứng, không kịp để ý tới Hoan Nhan vội vàng xông ra ngoài!
“Mẹ nó!” Văn Tĩnh tức giận gần như sắp bị thương, ấn mạnh điếu thuốc vào gạt tàn, môi đỏ mím chặt, cô kéo tay Ka Ka đi ra bên ngoài: “Cô nãi nãi nếu còn quay lại để bị kinh bỉ, mẹ kiếp mình không còn là người!”
“Tĩnh, Ka Ka…” Hoan Nhan cuống quýt nhìn hai người đang tức giận, vội vàng chạy theo.
“Tĩnh, Ka Ka, xin lỗi, đều do mình không tốt, mình không nghĩ tới sẽ như vậy…” Hoan Nhan có chút áy náy, dù sao cũng là người nhà của mình, làm tổn thương bạn tốt nhất của mình, mà cô lại thật sự không thể làm gì.
“Nhan, xin lỗi, xem ra bạn gái của em trai bạn thật sự xung khắc với bọn mình, Nhan,v ề sau nếu chúng ta tụ tập riêng thì có thể, nếu bọn họ tới, xin lỗi bạn, mình Văn Tĩnh tuyệt đối không xuất hiện, vì mình sợ lần sau sẽ không nhịn được mà ra tay, mình không muốn làm bạn khó chịu, nhưng mình cũng không muốn uất ức bản thân, Nhan, bọn mình về trước.”
Văn Tĩnh thở dài một hơi, kéo tay Ka Ka đi ra ngoài…. Ka Ka dường như có chút không đành lòng, nhưng cũng biết Văn Tĩnh hôm nay chịu uất ức, hơn nữa Nhiễm An An đó nói chuyện quả thật đáng đánh đòn, mà Hoan Nhan vẫn bao dung nhẫn nhịn, cũng khiến cô không thoải mái, chỉ lo lắng nhìn Hoan Nhan vài lần, nhưng vẫn theo Văn Tĩnh ra ngoài.
“Tĩnh… Ka Ka…” HoanNhan đuổi theo hai bước, nhưng rồi vẫn là sững sờ đứng tại chỗ, tiếng kêu cũng bị nghẹn trong cổ hộng, khàn khàn khó chịu…. Ba người quen nhau đã lâu như vậy, hình như đây là lần đầu tiên có khoảng cách…
“Hứa tiểu thư.” Bỗng nhiên có người vỗ nhẹ vai cô, Hoan Nhan nghe tiếng quay người, nhìn một cô gái thanh tú cầm một li nước ấm cười nhạt nhìn cô.
“Cô là?” HoanNhan nghi ngờ mở miệng, nhưng vẫn nhận cốc nước cô ta đưa tới, cầm trong lòng bàn tay, cảm giác ấm áp khiến cho cô dễ chịu hơn nhiều…. “Cô không cần phải biết tôi, tôi cũng chỉ nghe nói về cô, cô là phu nhân của Thân Tống Hạo tiên sinh phải không?” Cô ta uống ngụm rượu, mỉm cười nhìn cô.
Hoan Nhan gật đầu,ánh mắt lóe sáng, chẳng lẽ…. cô gái này cũng là một trong những tình nhân của anh sao?
“Hứa tiểu thư, cô nghĩ nhiều, Thân tiên sinh có thể coi là ân nhân của tôi, vì vậy.” Cô ta đến gần cô một chút, thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Vì vậy tôi mới cố ý đến nhắc nhở cô Hứa tiểu thư, không nên để cô gái kia và vị tiên sinh đó ở gần nhau.”
“Tại sao?” Hoan Nhan cảm thấy nghi ngờ, trong lòng lo lắng.
Cô ta cười nhẹ một tiếng, có chút phong trần: “Cô chỉ cần tin tôi là tốt, cô bé đó không đơn giản như vậy, nên tránh xa cô ta một chút.”
Vừa nói xong, cô ta gật đầu với Hoan Nhan mỉm cười: “Hứa tiểu thư, Thân tiên sinh kì thật rất để ý tới cô, chúc cô hạnh phúc, chúc hai người đầu bạc răng long, hẹn gặp lại.”
Cô ta tiện tay đặt li rượu lên quầy bar, nhẹ nhàng biến mất trong đám người….