Cô ngửa đầu uống thuốc xong, đặt cái ly xuống, xoay người chuẩn bị lên lầu: "Khuya lắm rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon. . . . . ."
"Hứa Hoan Nhan!" Thanh âm anh giận dữ, cái ly đặt trong lòng bàn tay bị anh bóp vỡ, lòng bàn tay bị cứa vào, rượu lập tức xâm nhập vào, làm iệng vết thương càng thêm đau, nhưng lại không dập tắt được ngọn lửa giận trong lòng anh!
Hoan Nhan xoay người, liếc nhìn thấy lòng bàn tay anh đang chảy xuống từng giọt máu tươi, cô lập tức đi xuống cầu thang, chạy qua lấy hòm thuốc, không nói tiếng nào đem cồn i-ốt và băng gạc lấy ra, nửa quỳ trước gối anh, đem bàn tay anh nắm lấy. . ."Cô biến đi, tôi không muốn nhìn thấy cô!" Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, anh đưa tay hung hăng đẩy cô ra. . . . . . Hoan Nhan nhất thời không đề phòng, trọng tâm không vững ngã ngửa về phía sau, sau lưng chính là chiếc bàn gỗ dài cực kỳ rắn chắc, đập vào xương sống, phịch một cái, chỉ cảm thấy một hồi đau nhức kịch liệt trong nháy mắt ùa tới, sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, ngồi dưới đất nửa ngày mà cũng chưa nhúc nhích được. . . . . Trên người đau đớn, nhưng làm sao có thể sánh với sự lạnh lùng khi ra tay của anh, đáy lòng cô chợt lạnh như băng một mảnh.
Anh hình như cũng không khống chế được mà ra tay với cô, một tiếng đụng chạm kia rõ ràng anh nghe được, nhưng chần chừ không dám đưa tay ra đỡ lấy cô.
Trong phòng khách, chiếc đồng hồ treo tường tích tích kêu lên, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hoan Nhan vẫn ôm đầu gối ngồi chồm hỗm ở đó, ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được.
Anh muốn cô mua thuốc, cô mua, anh nói gì cô nghe nấy, không chút nào phản kháng anh, anh còn muốn như thế nào?
Tóm lại cô chính là đã biến thành đầy tớ của anh, anh vẫn còn nhìn cô không vừa mắt, nhưng cô vẫn thích anh, cô không bỏ được anh, cô thấy anh bị thương cũng không thể thờ ơ, vậy cô phải làm sao?
Nếu bây giờ anh đi qua ôm lấy cô, như vậy cô nguyện ý tha thứ cho hành động vừa rồi của anh.
Chỉ hơi nhúc nhích một chút, trên lưng đã truyền đến cảm giác đau nhức, cô nửa quỳ trên mặt đất, đem bàn tay của anh đang rỉ máu cầm lấy: "Anh đừng cử động, phải đem mảnh vụn gắp ra."
Cô cúi đầu, mặt mày hết sức chuyên chú, tỉ mỉ dùng bông băng gạt sạch những vụn thuỷ tinh trong vết thương của anh ra, dùng cồn i-ốt khử độc, lại dùng băng gạc quấn kĩ một vòng, thắt vào một nút, "Tốt lắm, mấy ngày nữa đừng đụng tới nước, sẽ bị nhiễm trùng mất."
Thân Tống Hạo không nhúc nhích, giống như hóa đá rồi, chỉ bởi vì bàn tay lạnh như băng của cô đang nắm lấy tay anh, tỉ mỉ chăm chút cho vết thương, cô không khóc cũng không làm khó, khuôn mặt trắng bệch của cô nói cho anh biết cô đau đớn bao nhiêu, mà sự thống khổ này lại là do anh ban tặng.
Anh rất muốn đưa tay ra, lôi cô lại, ôm vào trong ngực, chỉ là anh vẫn rất kiêu ngạo, người phụ nữ này, chẳng để ý một nào muốn cùng anh phủi sạch quan hệ, anh bắt đầu rối loạn, nhưng anh cũng không muốn bị một người phụ nữ nắm trong tay, một Tô Lai kia cũng đã quá đủ rồi, anh không muốn xảy lần thứ hai.
Hứa Hoan Nhan gắng gượng đứng lên, cô không muốn bị anh nhìn thấy mình quá yếu ớt, ở trong mắt của anh, điều này biết đâu lại trở thành kĩ xảo ti tiện muốn giành lấy sự đồng tình của anh.
Xoay người, cô không biết mình phải dùng bao nhiêu lực mới có thể khiến ình bước đi vững vàng, mà anh, từ đầu đến cuối, một câu nói cũng không nói, một chữ cũng không có.
Cô chưa từng gặp qua một người đàn ông nào độc ác như anh, hành hạ một người phụ nữ đã động lòng với mình.
Mà cô giờ phút này, nản lòng thoái chí, ngay cả sức để khóc thầm cũng không còn.
"Nhan Nhan. . . . . ." Anh chần chờ nói, nhưng dưới chân lại không động. . . . . . Tiếng gọi cưng chiều này, giống như là ngày đó Tống Gia Minh từng tiếng Nhan nhi, nhưng Tống Gia Minh không chút khách khí mà đem cô chà đạp dưới chân, mà anh thì sao. . . . . . Trong miệng thân mật kêu cô Nhan Nhan, mà lại ở ngoài làm ra những chuyện gì? Giận dữ, cô chỉ cảm thấy trong ngực một hồi khó chịu, trên lưng lại đau đớn, trong cổ họng ngai ngái một mảnh, cơ hồ khó chịu muốn phun ra. . . . . ."Nhan Nhan. . . . . . em, em không sao chứ?" Anh chạy lên trước một bước, muốn đưa tay, đỡ lấy thân thể tựa hồ đứng không vững của cô. . . . . ."Không cho phép anh gọi tôi như vậy!" Cô chợt xoay người, hai tay nắm chặt lại nhìn anh gầm nhẹ: "Thân Tống Hạo, anh không phải khẩu phật tâm xà, tát một cái lại đưa ột viên kẹo, anh sớm thu lại những thứ đó đi."
Cô đột nhiên nổi giận, làm cho anh hóa đá sững sờ ở tại chỗ, nửa ngày cũng không nói nên lời . . . . ."Đủ rồi, Thân Tống Hạo, tôi không muốn chơi loại trò chơi nhàm chán này với anh, anh yêu ai, đi với ai, anh thích đi tìm người nào, tôi không quản! Tôi ngán ngẩm lắm rồi, tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi không muốn thích anh nữa rồi, coi như mắt tôi đã mù rồi ! Anh đuổi tôi đi, đuổi tôi ra khỏi cánh cửa này có được không? Xem như tôi cầu xin anh"
Cô cười lạnh, trong cổ họng dâng lên từng trận khó chịu, khiến cho cô muốn nôn ra, làm cho cô không cầm được muốn che miệng lại.
"Hứa Hoan Nhan, em thử nói lại lần nữa xem!" Anh tức giận toàn thân phát run, một bước xông lên, ấn chặt lấy bờ vai mỏng manh của cô.
"Anh buông tay ra!" Hoan Nhan đem hết sức lực toàn thân quăng ra một cái tát, tiếng vang thanh thúy ở trong căn phòng vang dội vô cùng, tức giận tiết ra, tựa hồ cảm thấy đáy lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Mà anh, vẻ mặt âm lãnh, ánh mắt sắc bén dường như muốn đem cô cắn nuốt thành nhiều mảnh!
Anh cười lạnh, giơ tay lên hung hăng tát cô một cái, hất cằm mở miệng: "Hứa Hoan Nhan, cô đừng quên, bây giờ chúng ta vẫn còn là vợ chồng, chỉ cần động tay một chút, tôi tuyệt đối có thể làm cho danh dự của cô mất hết, cô ở đây ngay cả một chỗ để đứng cũng không có!"
"Tuỳ anh." Cô nhanh chóng quăng ra hai chữ, quật cường nhìn anh: "Anh cho rằng tôi thật sự quan tâm sao? Tôi nói cho anh biết, Thân Tống Hạo, tôi bây giờ, tôn nghiêm, mặt mũi, danh tiếng, tôi đều không cần, tôi chỉ cầu xin anh thả tôi đi, không, là đuổi tôi đi!"