Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 147: Say Rượu Chung Gối




Gió lạnh thổi, rượu cũng tản đi một chút, bước chân mặc dù còn lảo đảo nhưng đầu óc cũng dần thanh tỉnh, không để lại dấu vết kéo ra khoảng cách với anh, anh không cảm nhận được, chỉ mở cửa xe, đưa cô lên.

Ngồi xong, cô lập tức cởi áo khoác còn mang hơi ấm của anh để xuống bên cạnh.

Anh ngồi vào, vừa khởi động xe vừa trách cứ: “Làm sao lại uống nhiều như vậy?”

Cô bát đầu cảm thấy trong người nóng ran, hai má đỏ bừng, giống như không phải của mình, “Ngồi một mình có chút chán…”

“Lần sau những bữa tiệc nhàm chán như vậy, tôi sẽ không đưa em đến.”

“Ừ, anh có thể đưa bạn gái khác, nếu ông nội hỏi, tôi sẽ giải thích.”

Cô mở miệng, bức bách mình nói những lời không thật lòng.

Bàn tay cầm tay lái của anh nắm chặt, một lát sau anh nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Hoan Nhan chưa bao giờ nghĩ anh lại đồng ý thoải mái như vậy, trong lúc nhất thời không kiềm chế được, cảm thấy trong tim như bị giáng một đòn thật mạnh, đau đớn.

Cô quay mặt sang chỗ khác, trầm mặc.

Khi về nhà, cô chạy giống như là cướp đường, nhưng bước chân lảo đảo chưa kịp chạy đến cầu thang, anh đã đuổi theo, cầm lấy tay cô, thế nhưng anh đã đuổi theo, giữ lấy cổ tay cô, Hoan Nhan muốn mở miệng, nụ hôn của anh đã rơi xuống, eo bị nhấn mạnh vào lan can, ngửa ra sau gần như bị bẻ gẫy, anh vẫn không bỏ qua, càng hôn cô cuồng nhiệt…. Hơi thở của anh có mùi rượu, hương thơm quấn lấy môi và lưỡi của cô, làm cô gần như lại say một lần nữa, muốn đẩy anh ra, tay chân lại vô lực, chỉ có thể để mặc anh ôm eo mình, tận tình mạnh mẽ cướp đoạt… “Đau….” Lưng cảm thấy đau, cô nhíu mày nỉ non, trong nháy mắt anh ôm cô vào trong ngực, bàn tay vòng ra sau lưng cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, đáy mắt anh chứa đầy lửa giận: “Vứt lão công của mình ở một bên lâu như thế mà còn tỏ vẻ thờ ơ, Hoan Nhan, lòng dạ em thật ác độc.”

Vừa dứt lời, nụ hôn lại tiếp tục rơi xuống, hai bàn tay thô lỗ ấn mạnh gáy cô, nụ hôn thật sâu.

Có thể lấy lí do là tác dụng của rượu đi, để cho cô được phóng túng, cô thôi phản kháng hai tay vòng sau gáy anh, đáp lại giống như thúc giục, khiến cho anh hoàn toàn kích động…. Nụ hôn kéo dài xuống dưới, anh dùng sức cắn nhẹ xương quai xanh của cô, cảm giác ngứa ngáy khiến hai chân Hoan Nhân mềm nhũn, lồng ngực của anh ấm áp như vậy làm cô muốn rơi lệ… “Em nhớ anh…” Cô nỉ non, khiến cho anh vui mừng như điên, hơi dùng sức, ôm cô đi lên lầu vào phòng ngủ, nhưng vẫn không buông tha cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng phác thảo vành tai cô: “Kết thúc ở riêng được không?”

“Anh chỉ muốn thân thể tôi sao?” Đầu óc tuy choáng váng nhưng thần trí vẫn thanh tỉnh, cô lẩm bẩm thì thào, khiến cho anh bốc hỏa.

“Thân thể em, lòng của em, tôi đều muốn.” Anh bá đạo mở miệng, nghiêng người mở cửa phòng, ôm cô về phía giường.

Lễ phục cao quý bị anh làm nhăn, anh thậm chí nóng lòng chẳng kịp cởi váy cô xuống, một đêm này anh muốn cô không biết bao nhiêu lần, cho đến khi cô không còn chút sức lực, ngủ mất….Cảm giác lạnh, cô nửa mê nửa tỉnh theo bản năng dán sát vào ngực anh, tư thế thoải mái khiến trong mơ cũng cảm thấy ngọt ngào… Không biết tỉnh lại lúc nào, vừa mở mắt, ánh mặt trời chói chang, cô vội kéo chăn mỏng, vùi đầu vào trong chăn… Chắc trễ giờ làm rồi! Hoan Nhan quấn chăn ngồi dậy, chỉ cảm thấy đau đầu, xem ra say rượu không phải là chuyện tốt.

Cô day day huyệt thái dương, đợi đến khi đầu óc tỉnh táo một chút, lại phát hiện có gì không đúng, phòng ngủ này? Hơn nữa giường cũng thoải mái… Á, cô không phải ở phòng ngủ cho khách?

Tối hôm qua… cô và Thân Tống Hạo, lại xảy ra quan hệ. Trong đầu cô nổ bùm một tiếng, mơ hồ thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, sững sờ ba giây, Hoan Nhan lập tức lấy áo choàng tắm quàng lên người, đi chân trần ôm đống quần áo dưới đất vào trong ngực, rón rén kéo cửa phòng ngủ, thật nhanh chạy tới phòng ngủ dưới hành lang… Lúc anh tắm xong đi ra, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng biến mất, Thân Tống Họa cầm khăn lau mái tóc, trong mắt có chút tức giận, nhưng khóe môi lại chứa nụ cười.

Xem ra, cô vẫn muốn ở riêng.

Không sao, anh quyết định tối nay sẽ bắt đầu, không ngừng quấy nhiễu cô, anh tin tưởng, cô chịu không nổi.

Vừa vào công ti, cô bị ông chủ mắng ột trận, Hoan Nhan biết mình đi trễ là sai, nên cũng không cảm thấy uất ức, ngược lại Hạ Tiểu Khê và trưởng bộ phận nhìn không nổi, không ngừng an ủi cô.

Hoan Nhan cười khổ, chẳng lẽ gả vào nhà giàu sẽ cao quý hơn người bình thường một chút, không chịu nổi uất ức sao? Cô không nghĩ như vậy, cô từ trước tới giờ đều nghĩ rằng, mình chỉ là một cô gái bình thường.

Buổi chiều bởi vì mất điện nên được nghỉ nửa ngày, Hoan Nhan mua thật nhiều đồ ăn và thuốc bổ tới viện an dưỡng thăm ba, ba thế mà nhờ dụng cụ đã đứng lên được, tâm tình khá tốt, lúc thấy Hoan Nhan cũng tươi cười. Ở cùng ba tới năm rưỡi, Hoan Nhan định đi về, chợt nghĩ tới nếu đi về gặp phải anh, vội thay đổi đi về phía cửa hàng.

Cái người tên Quý Duy An đó không hiểu sao cô luôn có cảm giác thân thiết.