Nhìn bàn ăn, anh nặng nề cầm đũa: “Hứa Hoan Nhan, em là thỏ sao!”
“Thế nào?” Cô gắp một ít rau cải, không ngẩng đầu mở miệng.
“Để tôi ăn mấy thứ rau cải này?” Anh đứng dậy, cầm đĩa rau cải ném vào thùng rác.
Cô đặt đũa xuống, đáy mắt không gợn sóng, không hề tức giận, bình thản mở miệng: “Anh không nói muốn ăn cái gì, tôi làm sao biết?”
“Tôi muốn ăn thịt!” Anh gần như phát điên, suýt chút nữa muốn ném toàn bộ bàn ăn đi.
“Được, chờ, tôi đi làm, nhưng tay nghề tôi không tốt lắm, anh cố chịu đi.” Cô vỗ vỗ tay đứng lên, mỉm cười xoay người đi vào phòng bếp.
Từ trong tủ lấy thịt, hành, gừng, nhưng lại không có rượu Thiệu Hưng, Hoan Nhan suy nghĩ một chút nói: “Nguyên liệu không đủ, tôi đi ra ngoài mua, anh muốn chờ hay ra ngoài ăn?”
Anh tức giận lườm cô, rõ ràng rất tức giận, lại bị nụ cười của anh làm tiêu tán, nụ cười quá mức mê hoặc, khiến Hoan Nhan thất thần, lập tức quay mặt đi, cô không muốn trầm mê trong cái ảo ảnh đó.
“Em còn nhớ rõ tờ giấy tôi để lại hôm đi Italy sao?” Anh chậm rãi mở miệng, hai tay đan vào nhau, lười biếng.
Hoan Nhan hơi khựng lại, đột nhiên nhớ tới tờ giấy anh nhắn lại: Em tối hôm qua uống say, nói rất nhiều… Trong đầu lộn xộn, cô cố gắng ổn định tinh thần, âm thầm hít sâu một hơi: “Lời nói lúc uống say, không thể tin.”
“Say rượu nói thật lòng.” Thân Tống Hạo cười, sau đó chợt nhớ ra cái gì ồ lên một tiếng: “Hình như có người nào khóc nói, em không nên động lòng, không nên yêu tôi đấy…”
Con mắt nhỏ híp lại liếc nhìn cô, đôi mắt đào hoa khiến người ta mê say, Hoan Nhan lúc này không có cách phản kháng, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong nổ tung, hai chân mềm nhũn gần như đưgns không vững, cô không nghĩ khi uống say lại nói với Thân Tống Hạo những lời như thế.
“Tôi uống say, Thân Tống Hạo, nếu ai uống rượu say nói, anh cũng tin tưởng, vậy tôi thật sự phải nghi ngờ trí thông minh của anh rồi!” Hoan Nhan vẫn bình tĩnh mở miệng, bước tới sofa, cầm ví đi ra ngoài: “Tôi đi mua đồ.”
“Muốn chạy hả? Vì bí mật mà em cất giấu dưới đáy lòng bị tôi phát hiện?” Anh không nhanh không chậm đứng dây, nâng cằm chậm rãi nói.
Hoan Nhan thừa nhận cô gắt gao bảo vệ bản thân, cô bối rối, điều cô có thể làm chính là chết cũng không thừa nhận, không thừa nhận cô động lòng, không thừa nhận cô thích anh.
“Xin lỗi, tôi nên đi mua…”
Một đôi tay nắm chặt bả vai cô, một giây sau cô rơi vào trong ngực anh, ánh mắt anh chứa đầy lửa, giễu cợt nhìn cô: “Thừa nhận em thích tôi, thì em sẽ chết sao Hứa Hoan Nhan?”
“Tôi thích hay không thích anh đối với anh rất quan trọng sao?”
“Tất nhiên không!” Anh trả lời chém đinh chặt sắt.
“Vậy anh cần gì phải tìm đáp án?” Cô không khóc không cười, chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh.
“Tôi nói rồi, tôi ghét phụ nữ dây dưa không dứt, nếu cô động lòng, lúc tôi bỏ cô chẳng phải rất phiền toái?” Lời nói anh cay nghiệt, khiến người ta khóc không ra nước mắt.
“Anh yên tâm, lúc nào anh muốn li hôn cứ nói, tôi nhất định không phản đối.” Cô cố gắng thôi miên bản thân, kiểm soát lời nói.
Trong vòng một ngày, cô nói li hôn vô số lần, Thân Tống Hạo anh giống như đôi dép cũ bị cô vứt bỏ?
“Tôi nói rồi, lúc tôi chán, không cần cô nói tôi sẽ tự nói ra!”
Anh nhướng mày, gương mặt lãnh khốc vô tình.
“Được, chờ đến lúc anh chán, tôi sẽ không dây dưa.”
Anh nhìn cô, đây không phải là đáp án anh muốn ư, nhưng dễ dàng lấy được lại khiến anh không cam lòng.
“Hi vọng em nhớ.” Anh tức giận mở miệng, bàn tay đè chặt vai cô buông lỏng.
Hoan Nhan gật đầu, đôi mắt trống rỗng, không biết nên đi mua đồ hay lên lầu.
Bụng rất đói, nhưng lại không muốn ăn.
“Em đứng đó làm gì?” Anh ưu nhã ngồi trên ghế sa lon, trừng mắt nhìn cô.
Cô nhấc chân muốn ra phòng khách, nhưng anh lại gọi cô lại.
Cô giống như người giúp việc nghe lệnh, quay người chờ anh phân phó.
“Tôi đột nhiên không muốn ăn thịt, quán ngấy, tôi muốn uống canh cá.” Anh bắt bẻ, giọng điệu giống con nít.
Cô để túi xách xuống, đi tới phòng bếp, im lặng nấu canh.
Mùi thơm bay ra, anh ngước mắt, nhìn bóng lưng cô, không biết cô đang suy nghĩ gì, ánh mắt nhìn thẳng, canh sôi tràn ra cô mới luống cuống tắt bếp, lại mơ hồ không dùng miếng lót trực tiếp mở nắp nồi, nháy mắt cảm giác nóng rát lan khắp cơ thể, vội vàng rụt tay lại, lòng bàn tay đã bị rộp…. “Em là đồ ngốc à!” Anh chạy vào, bắt lấy tay để dưới vòi nước.
Nước lạnh cũng không che đấu được đau đớn trong lòng, cô không khống chế được, nước mắt rơi xuống…. “Làm sao? Rất đau?” Anh cau mày nhìn cô, lại nhìn lòng bàn tay sưng đỏ, lập tức kéo cô ra ngoài: “Đi bệnh viện.”
“Tôi không đi.” Cô nghẹn ngào giãy giụa, không muốn đi ra ngoài.
“Cô gái điên.” Anh cắn chặt răng, dứt khoát bế cô lên, đi ra phòng khách.
“Tôi không đi!” Cô khóc lóc mở miệng, tự làm khổ mình bấm chặt bàn tay bị bỏng, cảm giác đau đớn truyền lại có thể giảm bớt khó chịu trong lòng, cô cảm thấy mình thật vô dụng, không chịu nổi, cuộc hôn nhân này sắp khiến cô không thể thở nữa rồi!
“Em bị thương!” Anh tức giận nói, cô gái này sao lại bướng bỉnh như vậy?
“Không cần anh lo!” Cô giãy giụa, bắp chân trắng nõn đá lung tung muốn thoát khỏi trói buộc của anh.
“Hứa Hoan Nhan! Em muốn bị ăn đòn sao?” Anh tức giận, đột nhiên phát hiện cô gái trong ngực mình đã yên tĩnh lại, đôi mắt trống rỗng không có môt tia sáng.
Anh chợt cảm thấy hoảng hốt, cảm giác không nắm bắt được lòng cô.