Anh vô cùng cay nghiệt, không nhanh không chậm nói khiến Hoan Nhan tức giận, toàn thân run rẩy.
“Chỉ là, chúng mừng cô, cô thành công, cô biết rõ đàn ông buổi sáng không chịu được dụ hoặc, cho nên, tôi chỉ có thể gắng gượng giúp em….” Ngón tay anh dao động xuống phía dưới, tặc lưỡi: “Em ngay cả áo lót cũng không mặc, thật là càng dễ dàng….”
Hoan Nhan cố gắng kiềm chế đau xót cùng lạnh giá, cô đè lại tay anh, vẻ mặt bình thản: “Thật ngại, buổi sáng khi rời giường tôi lại không có hứng thú, hơn nữa tôi muốn đi làm, không có thời gian, nếu như anh muốn làm, tôi có thể giúp anh gọi điện kêu người tới.”
Cô nhẹ nhàng gạt tay anh ra, nhìn ra ánh mắt anh chứa đựng tức giận, kéo áo khoác tắm, buộc lại, sau đó cầm quần áo, đi ra ngoài.
“Thế nào, em vì chiếm giữ vị trí này, ngay cả đi tìm tình nhân cho lão công cũng có thể làm?”
Anh ôm hai tay, ở sau lưng cô miễn cưỡng mở miệng giễu cợt.
“Nếu như anh cảm thấy tôi dư thừa, hay trở ngại anh cùng người phụ nữ của mình ở chung một chỗ, như vậy rất đơn giản, tôi bây giờ có thể cùng anh tới cục dân chính.” Giọng nói cô nhẹn nhàng vang lên, không kiêu ngạo không tự ti nhìn anh mỉm cười.
Cô vẫn chưa hãm sâu, thậm chí đối với anh còn không si mê như trước kia với Tống Gia Minh, nếu Tống Gia Minh còn không thể tổn thương cô thì anh ta làm sao có thể?
“À…? Em là đang lên án tôi tối hôm qua nói lời tổn thương em?” Anh tức giận càng sâu, giọng nói khẽ nâng cao.
“Không có.” Hoan Nhan cười nhẹ, ánh mắt sáng rực nhìn anh: “Đối với một cô gái mà anh không có chút tình cảm nào, anh chắc có thể coi người đó như không khí, nếu ngay cả không khí cũng cảm thấy dư thừa, anh có thể đuổi ra khỏi nhà, không cần phải tức giận, bởi một đoạn hôn nhân này, cũng không phải là điều mà cô gái anh không thích mong muốn, đừng quên, là anh ép tôi gả cho anh.”
Giọng nói cô không nóng không lạnh, thậm chí kích động vừa rồi cũng tan biến, trong tiềm thức của cô đã học dáng vẻ và cách xử lí của người đàn ông trong quán ăn.
“Nói như vậy, kết hôn cùng tôi, em hối hận?” Hai tay nắm chặt, tròng mắt bắt đầu co rút thật nhanh.
“Không, tôi chỉ cảm thấy thật có lỗi, vì đã cản trở anh và người anh yêu ở chung một chỗ.” Cô giọng nói toát lên vẻ nuối tiếc, thậm chí còn dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh, ánh mắt như vậy, khiến cho anh không khống chế được cầm gối ném qua phía cô… Hoan Nhan lập tức tránh ra, ý cười vẫn không dứt, cô hơi rủ mắt xuống, giọng nói vẫn ôn hòa: “Như vậy, tôi đi trước.”
Trực tiếp kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài, vào lúc cửa gỗ theo bước chân của cô đóng lại, rõ ràng nghe được âm thanh đồ đạc bị đập bể trong phòng.
Không sao, dù sao anh ta có tiền, thích thì cứ đập, chỉ cần không trút giận lên cô.
Cô ổn định tâm tình thay quần áo, soi gương chỉnh lại tóc, sau đó đi xuống lầu.
Ăn hai miếng bánh mì cùng một quả trứng ốp lếp, uống nửa cốc sữa, cảm thấy chắc dạ, vừa đặt cốc, anh từ trên lầu đi xuống, áo sơ mi mở rộng, quần bò, nhìn rất khỏe mạnh anh tuấn, Hoan Nhan liếc nhìn anh sau đó nói với chị Tần: “Chị tần em đi làm, buổi tối gặp.”
Quay người cầm lấy túi xách, cô lập tức đi ra ngoài phòng khác, cảm thấy được ánh mắt nóng bỏng dán chặt sau lưng mình, nhưng cô vẫn không nhanh không chậm đi ra ngoài.
“Thiếu phu nhân, cô muốn đi làm? Để tôi bảo tài xế đưa đi.” Quản gia nhìn thấy cô cầm túi xách, cung kính nói.
“Không cho đưa.” Giọng nói từ phía sau vang lên, ngón tay cầm điểu thuốc, chỉ vào quản gia: “Về sau bất kể cô ấy đi đâu, không cho tài xế đưa.”
Quản gia có chút sững sờ, chần chừ không dám mở miệng nhìn hai người, Hoan Nhanh cười nhẹ, nói: “Không cần, tôi đi xe bus là được.”
Cô bước đi, không có chút tức giận, anh nhìn dáng vẻ bình thản của cô chỉ cảm thấy tức giận trong lòng, rõ ràng người nên tỏ vẻ khoan dung, không có gì là anh mới đúng, nhưng tại sao lại để cho cô chiếm ưu thế?
“Em cho là nhượng bộ, tôi sẽ thấy em đáng thương,đối xử tốt?” Lời nói của anh cay nghiệt, khiến Hoan Nhan dừng bước, cô quay người nhìn anh: “Anh đừng nghĩ tôi quá nhàm chán như vậy, nếu tôi làm gì cũng khiến anh không thuận mắt, như vậy, anh có thể li hôn.”
“Em muốn li hôn?” Anh bước mấy bước, từ trên cao nhìn cô, cắn răng nghiến lợi: “Không có cửa đâu!”
“Anh chán ghét tôi, lại không muốn li hôn, như vậy anh nói xem muốn tôi phải làm sao?”
Cô mở túi xách lấy di dộng nhìn thời gian, nhíu mày: “Chờ tôi tan việc sẽ bàn lại, tôi sắp muộn rồi.”
Cô quay người, bước nhanh ra phía cửa chính, thế nhưng anh giống như âm hồn bất tán, đuổit heo, bắt được cánh tay cô kéo về sau, Hoan Nhan chỉ cảm thấy anh dùng sức rất lớn,không nhịn được kêu lên một tiếng.