Tỉnh dậy đã hơn tám giờ sáng, ánh nắng mặt trời đi qua khe cửa sổ, nhảy vào mắt người đàn ông đẹp như tượng tạc đang nằm lười trên giường chẳng muốn dậy. Muốn ôm người trong lòng nhưng chợt hụt nên giật mình tỉnh dậy. Vội vã tìm khắp nhà đến nỗi dẹp chưa kịp xỏ, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch trông đến thảm. Gọi tên cô đến khàn giọng mà vẫn chẳng thấy bóng dáng thân quen, chạy lên phòng, tủ quần áo đã trống rỗng một bên. Cầm tờ giấy dưới góc tủ lên đọc: [ Tới khi anh đọc được nó chắc tôi cũng bay lâu rồi... Hạ Nam này. Tôi chúc anh một đời bình an, vui vẻ. ] Ngồi xụp xuống đất, khóc. Anh chẳng tin đâu. Phi xe tìm cô khắp nơi, vẫn không thấy. Trong góc tối của một căn phòng, chai rượu bia bằng thuỷ tinh vỡ tung toé. Tay anh chi chít vết cứa. Phải. Là anh tự cứa đấy, anh xem anh còn biết đau không. Cơ mà anh mất cảm giác rồi! Không có cô, anh như trở về con người trước đây, bàn tay nhuốm máu tới nổi quỷ cũng tránh xa trăm mét. Lúc có cô, anh rất hiền. Nhân cơ hội đó bọn bang phái khác chiếm hàng bang anh. Bây giờ anh đòi lại hết và cho bọn chúng chết một cách tàn nhẫn nhất. Diêm vương thấy sợ ô uế Địa Ngục cũng chẳng thèm nhận. Tử Hiên lắc đầu, chỉ có cậu mới biết lí do khiến Hạ Nam điên cuồng lên như vậy, huống chi... huống chi bây giờ còn có thêm con cậu ta cũng đi cùng nữa! Khẽ thở dài. Máu sẽ còn phải đổ nhiều đây.