Người Phiên Dịch - Hoàng Hoàng Crépuscule

Chương 84: Ngoại truyện 2




năm Tiếu Vũ Thừa tốt nghiệp trung học, Viên Như Mộng mới dám tỏ tình, nhưng “Anh Cam” của cô chỉ mỉm cười nói với cô rằng hai câu trả lời cho việc anh có thích cô không và anh sẽ đi đâu sẽ được tiết lộ nếu cô đạt hạng nhất.

Sau khi chia tay, có những lúc Viên Như Mộng đi dạo một mình qua khuôn viên Đại học Thanh Hoa, tình cờ nghe thấy phiên bản tiếng Anh của Lần Đầu Yêu Thương.

Cô chợt nhận ra rằng mối tình đầu của mình dường như được gói gọn trong bài hát đó: “Lần đầu yêu thương, cái tốt cái xấu của người ấy, giống như hình xăm trên ngực, là dấu vết mãi mãi.”

Tiếu Vũ Thừa chính là hình xăm vĩnh viễn trong trái tim cô.

Lần đầu tiên Tiếu Vũ Thừa từ Ý bay về là vào mùa đông, anh cầm trên tay một bó hoa hồng, xách theo vài túi đồ hiệu, đứng đợi cô dưới lầu. Trong gió lạnh tháng mười một, anh mặc chiếc áo khoác Burberry kinh điển, làm nổi bật đôi chân dài, vòng eo thon gọn và gương mặt điển trai.

Khi ấy, mái tóc của Tiếu Vũ Thừa còn màu nâu, anh chỉ đứng lặng lẽ dưới lầu, không nhìn vào điện thoại, cũng không quay trái quay phải, cứ thế đứng đợi để Viên Như Mộng tự phát hiện ra mình. Các cô gái đi ngang qua đều ngoái nhìn anh vài lần.

Tháng mười một ở Bắc Kinh đã rất lạnh, hai người vừa vào khách sạn đã vội vã ôm hôn nhau, cả hai như ngọn lửa cuối cùng có thể sưởi ấm cho nhau, càng ôm chặt và càng hôn sâu để ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt hơn.

Nhưng khi mọi thứ trở nên nghiêm túc, Tiếu Vũ Thừa bỗng nhiên nghĩ đến một điều. Anh chạm lên đỉnh đầu Viên Như Mộng: “Bé con, em… đã đủ tuổi chưa?”

Kết quả, tất nhiên là chưa.

Tiếu Vũ Thừa chưa đến mức bất chấp tất cả để làm chuyện ấy với người chưa thành niên. Anh ôm cô trong chăn, dỗ cô ngủ rồi tự mình vào phòng tắm giải tỏa ham muốn của mình.

Lần đầu tiên đó chẳng hề hoàn hảo, thậm chí chưa bắt đầu đã kết thúc.

Viên Như Mộng luôn cảm thấy đó chính là nguyên nhân dẫn đến chia tay. Nếu không, tại sao anh lại bỏ đi?



“Bà cô ơi… Bé con… nhẹ thôi… anh sợ làm em đau.” Tiếu Vũ Thừa suýt chút nữa đã không thể kiềm chế vì vài động tác bất ngờ của cô. Hai người tranh thủ kỳ nghỉ mới gặp nhau, một người ở Anh, một người ở Ý. Cơ thể của Viên Như Mộng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, anh vẫn không dám mạnh bạo quá, sợ làm cô đau, thậm chí cả khi đưa đẩy cũng phải kiềm chế.

So với Tiếu Vũ Thừa, Viên Như Mộng lại không để ý nhiều như vậy. Cô ngồi trên người anh, lắc lư hông để đáp lại những cú đâm mạnh mẽ, thành âm đ*o ép chặt lấy đầu dương v*t, khoái cảm dâng lên theo từng cú nhấp.

Mái tóc ngắn của Viên Như Mộng bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cô ôm chặt lấy anh, cắn vào vai anh, chủ động theo từng nhịp. Dương v*t chạm sâu vào bên trong, còn to lên vài phần. Tiếu Vũ Thừa nắm chặt eo cô, để lại những dấu vết sâu hằn, mạnh mẽ nhấp vào, bên ngoài là vùng biển Địa Trung Hải yên bình và trầm mặc, tiếng thở dốc và rên rỉ hòa quyện với nhau, những lời nói buông tuồng chỉ có hai người và biển nghe thấy.

Họ ôm nhau thật chặt, cô ngẩng khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi lên: “Anh Cam, anh… không được lâu nhỉ… nhưng mà thật tuyệt…”

Đôi mắt của anh sâu thẳm, anh nắm lấy eo cô, đưa đẩy mạnh mẽ, dương v*t thỏa thích ra vào trong cơ thể cô, mỗi nhịp đều cọ xát vào điểm nhạy cảm nhất.

“Thật tuyệt… Anh Cam thật lợi hại… Em sắp bị anh làm hỏng rồi…” Theo từng nhịp thâm nhập, cô càng trở nên buông tuồng, nói ra đủ thứ lời ngả ngớn, “Anh, em muốn có thai, anh cố gắng nhé?”

“Viên Như Mộng!” Tiếu Vũ Thừa khàn giọng gọi tên cô, tại sao cô gái này lại có thể nói chuyện còn táo bạo hơn cả anh?

Viên Như Mộng vòng chân quanh eo anh để dễ dàng cho những cú nhấp mạnh mẽ hơn, cảm nhận từng giọt dịch bắn tung tóe theo mỗi cú đâm vào. Dương v*t ra vào trong chiếc âm đ*o ẩm ướt chật hẹp, như thể muốn thực sự khiến cô có thai, những câu nói của cô trở nên rời rạc, chỉ còn lại những tiếng rên dài.

“Nhanh nữa đi, anh lợi hại quá… sâu quá…” Viên Như Mộng ôm chặt anh như không thể chịu nổi, hé môi cắn vào lưng anh để lại một dấu răng tròn đỏ, trông như đóa hồng rực rỡ.

“Anh Cam, nếu anh lại bỏ em, em sẽ tìm anh và nhốt anh lại, ngày ngày hành hạ anh đến khi cạn kiệt mới tha cho anh.” Cô gái nhỏ nhắn cầm lấy cằm anh, giọng điệu dữ dội.

“Không bao giờ, tuyệt đối không.” Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kiên định.

Tiếng sóng biển ngoài cửa sổ bao trùm lấy mọi lời yêu thương, anh tựa trán vào trán cô, mỉm cười: Người mà lần đầu anh yêu thương, vẫn ở đây, may mắn thay.