Người Phiên Dịch - Hoàng Hoàng Crépuscule

Chương 81




Tần Thanh Dư đã chìm vào giấc ngủ, nhưng Trần Tư thì không thể ngủ. Cô liếc nhìn điện thoại, tính toán một chút và nhận ra đã nửa năm rồi Lý Quang Khiết không liên lạc với mình. Khi Trịnh Chi Đào gặp chuyện, ông ta cũng không hề xuất hiện, điều này thật sự rất lạ, không giống phong cách của ông ta.

Vì tò mò, Trần Tư tìm kiếm tin tức, cố gắng thu thập thông tin từ những mẩu tin nhỏ của truyền thông. Công ty của nhà họ Lý liên tục thua lỗ, nhiều lần xuất hiện tin đồn phá sản, thậm chí cả tin đồn xung quanh Trịnh Chi Đào cũng bị thổi phồng lên, khiến Lý Quang Khiết như một người đàn ông bị cắm cặp sừng dài 2m.

Trần Tư đọc lướt qua từng trang tin, thì người bên cạnh đột nhiên trở mình, kéo chăn che kín đầu – có lẽ ánh sáng từ điện thoại của cô đã làm phiền giấc ngủ của anh.

Trần Tư đặt điện thoại xuống, lấy chiếc gối ra và ôm lấy cánh tay của Tần Thanh Dư. Mùi hương quen thuộc mang lại cho cô cảm giác yên bình, cô áp má vào lưng anh và cảm thấy rằng cuộc sống như thế này thật tốt đẹp. Những thắc mắc, để mai cô sẽ kể lại cho Tần Thanh Dư.



Khu này là thành phố mới, nhà ngoại của Trần Tư lại ở khu cũ. Sáng sớm, Trần Tư lái xe đưa Tần Thanh Dư đi ăn món chè trôi nước với khoai mỡ đường – món cô yêu thích từ hồi nhỏ. Vị ngọt dẻo và béo ngậy của chè làm ấm lòng trong tiết trời mùa đông, hai người ngồi bên một quán ăn nhỏ ven đường, tận hưởng buổi sáng yên tĩnh.

Đây là con đường ở khu phố cũ, vào giờ đi học nên thỉnh thoảng có học sinh đạp xe đi ngang qua họ. Những chàng trai chưa kéo kín khóa áo đồng phục, đạp xe nhanh như cắt, trông như đại bàng giương cánh, bánh xe lăn qua những chiếc lá rơi, tạo nên những tiếng xào xạc như bản nhạc đặc trưng của đầu đông.

Trần Tư vừa ngắm nhìn những học sinh đang đạp xe đi học vừa kể cho Tần Thanh Dư về chuyện của Lý Quang Khiết, cô có chút tò mò, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy lo lắng.

Quả nhiên, Tần Thanh Dư khựng lại một chút, anh nuốt viên chè trong miệng, nhìn Trần Tư: “Tư Tư, em phải hứa, nghe xong sẽ không giận.”

Trần Tư nhíu mày nhưng vẫn gật đầu: “Anh nói đi.”

“Em còn nhớ lần trước anh đi công tác không? Ngoài công việc, anh còn tiện thể tìm kiếm người ghép tủy cho Lý Minh Hành.”

Trần Tư hơi sững tay đang cầm thìa: “Rồi sao nữa?”

“Chờ đến khi họ làm xong ca ghép tủy, anh mới quay lại. Trong thời gian đó, anh có gặp Lý Quang Khiết. Công ty anh ta gặp vấn đề tài chính rất nhiều, muốn anh thu mua, nhưng anh thật sự không nỡ ra tay. Sau đó, anh đã nhờ người làm đánh giá tài sản, sau khi thỏa thuận, số tiền chuyển nhượng được xem như tiền bảo hiểm y tế hàng năm cho Lý Minh Hành. Nhưng điều kiện là, Lý Minh Hành và Lý Quang Khiết không được phép làm phiền em thêm nữa.”

Anh nói xong, quả nhiên Trần Tư rơi vào im lặng.

Cô không nói gì, Tần Thanh Dư cũng không biết phải nói gì thêm.

Làn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi ẩm ướt đặc trưng của vùng sông nước, khiến Trần Tư hắt hơi một cái. “Tư Tư?” Cuối cùng anh lại gọi cô một tiếng.

“Bao nhiêu tiền vậy?”

“Gì cơ?”

Trần Tư ngẩng đầu lên, thở dài: “Em hỏi, anh đã đưa cho ông ta bao nhiêu tiền?” Cô rút một tờ khăn giấy lau mũi, nhìn Tần Thanh Dư, có chút bất đắc dĩ: anh đã quyết định mà không bàn bạc với cô, thật sự có chút vội vàng.

“Không giận nữa chứ? Cũng không nhiều đâu.” Tần Thanh Dư từ chỗ đối diện chuyển sang ngồi cạnh cô, chăm chú nhìn vào mắt cô: “Công ty của ông ta có nhiều vấn đề, mua lại cũng không tốn bao nhiêu. Mặc dù chuyện Trịnh Chi Đào gây thương tổn cho em đã được giải quyết, nhưng anh vẫn lo em sẽ không vui vì họ. Anh không thể cắt đứt hoàn toàn quan hệ của họ với em, nhưng anh có thể kiểm soát để họ không làm phiền em nữa.”

Trên con phố vắng, tiếng chuông xe đạp bỗng vang lên, một nam một nữ, hai học sinh trung học đạp xe đi qua con hẻm nhỏ, làm những chú chim sẻ đang kiếm ăn phải bay tán loạn.

Trần Tư cũng quay đầu vì tiếng chuông. Cô vừa xoay người thì đã bị Tần Thanh Dư ôm lấy, anh không nói gì, chỉ vùi đầu vào cổ cô. Cho đến khi tiếng chuông từ từ tan biến nơi góc phố, Tần Thanh Dư vẫn không buông Trần Tư ra. Cô đưa tay ra sau, vuốt nhẹ mu bàn tay anh: “Em không giận, chỉ là nghĩ anh đưa quá nhiều tiền, thấy tiếc một chút thôi.”

“Không phải muốn hủy hôn chứ?”

“Hủy cái gì mà hủy, ngốc nghếch.” Trần Tư bẹo má Tần Thanh Dư: “Ngày nào cũng nghĩ vớ vẩn, còn đám cưới đã nghĩ xong sẽ tổ chức thế nào chưa?”

“Xong rồi, đó sẽ là đám cưới đẹp nhất và hạnh phúc nhất.”