Người Ở Nơi Tịch Lặng

Quyển 2 - Chương 48: Mọi người cùng ngủ thôi




Ngươi không thể đi.

Viên Phi Phi lập tức vặn, “Vì sao.”

Tay của Trương Bình ngưng lại.

Trời, trời đã khuya, giờ này ra ngoài dễ xảy ra chuyện.

Viên Phi Phi lườm Trương Bình. “Vậy trước đây lúc ta giữa đêm chạy ra ngoài sao ông không nói, khi đó ông không thèm lo ta sống chết ra sao à?”

Trương Bình không lời đáp trả, chỉ là hai bàn tay cứ nắm rồi mở, mở rồi lại nắm, chần chừ bất định.

Viên Phi Phi lạnh lùng xì một tiếng, nói: “Rốt cuộc là vì sao.”

Trương Bình đột nhiên buông thõng vai, xoay người, đồng thời phất phất tay với nàng. Viên Phi Phi hiểu, ý nghĩa của động tác này là “Ngươi muốn làm gì thì làm.”

Thường ngày mỗi lần Viên Phi Phi giằng co với Trương Bình, chỉ mong sao hắn làm động tác này. Hành động này đại biểu là hắn đã nhượng bộ, nàng muốn làm gì thì làm. Nhưng hôm nay, không biết vì sao, khi trông thấy Trương Bình làm động tác ấy, Viên Phi Phi nhìn cách gì cũng không thấy thuận mắt, bức bối đến mức muốn giựt hết tóc trên đầu ra.

Chẳng qua, xưa giờ con người nàng không ưa tự ngược, cho nên, nàng tiến lên hai bước, đi giựt tóc của Trương Bình.

Tóc Trương Bình chưa búi, mái tóc khô cứng được buộc lại ở sau đầu, Viên Phi Phi đến gấn nắm ngay lấy một nhúm. Trương Bình cảm giác được, tưởng là nàng làm vậy để hắn quay lại, liền xoay người. Ai ngờ hắn đã xoay được nửa người rồi mà Viên Phi Phi vẫn không có ý định buông tay. Da đầu của Trương Bình bị đau, đành phải giữ thế đứng xoay nửa người.

Viên Phi Phi nói: “Ông chủ.”

Trương Bình cảm thấy dù sao đi nữa thì đây không phải là một tư thế đàm luận thích hợp, hắn nắm lấy cổ tay của Viên Phi Phi, Viên Phi Phi cũng không giằng co gì với hắn, ngoan ngoãn buông ra. Sau đó lại kêu thêm một lần——

“Ông chủ.”

Trương Bình cúi đầu nhìn nàng.

Viên Phi Phi cười nói: “Ta không đi nữa.”

Trương Bình sửng sốt, Viên Phi Phi nói tiếp: “Thế nào, ta ngoan như vậy, ông không khen ta sao.”

Trương Bình không thể không cười khổ, nhấc tay ra hiệu.

Hiếm có khi ngươi chịu nghe lời ta.

Viên Phi Phi cười cười, hạ giọng thật thấp nói: “Những lúc quan trọng đối với ông, có khi nào ta không nghe.” Chẳng biết Trương Bình có nghe rõ hay không, nàng cũng không đợi xem phản ứng của hắn, bưng tô mì đi luôn ra khỏi phòng.

Chỉ còn lại Trương Bình một mình đứng ngây người nhìn cánh cửa vừa bị đóng lại thêm một lần nữa.

Trong đêm tối, bóng lưng của Bùi Vân trông hao gầy lạ thường.

Viên Phi Phi bưng tô mì đi tới, “Cho ngươi, Trương lão gia đích thân vào bếp, dám chừa lại miếng nào sẽ không tha cho ngươi.”

Bùi Vân cười nhạt nhận lấy, ra vẻ trịnh trọng nói: “Bình thúc vào bếp, lại được nàng đích thân bưng lên hầu hạ, tô mì này không thể không quan trọng.”

Viên Phi Phi nhếch miệng cười với hắn, Bùi Vân cầm tô mì, ngồi trên bậc tam cấp bắt đầu ăn. Hắn ăn rất nho nhã, một tô mì nước ăn mà không phát ra một tiếng động nào. Viên Phi Phi bảo: “Ngươi là bông gòn à.”

Bùi Vân quay đầu lại nhìn nàng, nuốt hết mì trong miệng xuống xong mới lên tiếng, nói: “Ta sao lại thành bông gòn rồi, ta không phải là bánh bao sao.”

Viên Phi Phi: “Húp nước mì mà một tiếng cũng không nghe thấy, không phải bông gòn thì là gì.”

Bùi Vân ngại ngùng cười cười, nói: “Quen rồi.”

Viên Phi Phi nhìn hắn, cảm thấy cái anh chàng công tử mặt tái này thật là thê thảm không sao nói hết.

“Làm gì mà ngó ta dữ vậy.”

Viên Phi Phi: “Nhìn ngươi thảm.”

Bùi Vân bật cười, đôi mắt đen nhánh thản nhiên nhìn Viên Phi Phi, nói: “Cũng không đến nỗi quá thảm.”

Viên Phi Phi quay đầu qua, nói với hắn: “Tối nay, ở lại đây nghỉ ngơi đi.”

Mặt Bùi Vân hơi khựng lại, nói: “Sao.”

Viên Phi Phi: “Trễ quá rồi, ta nguyên hôm nay đã mệt, không muốn ra khỏi cửa nữa.”

Bùi Vân im lặng một chốc, có chút đăm chiêu. Viên Phi Phi xoay người nhìn hắn, nói: “Ngươi không nguyện ý? Chê chỗ này của ta nhỏ à.”

Bùi Vân cười lắc lắc đầu, nói: “Nàng chịu giữ ta, ta đã cảm khích khôn nguôi rồi, nào có gì để chê bai. Chỉ là…….”

Viên Phi Phi: “Chỉ là cái gì.”

Bùi Vân nhìn nàng chớp chớp mắt, “Ta ngủ ở đâu?”

Viên Phi Phi: “Ngươi muốn ngủ đâu thì ngủ, ngủ dưới đất cũng không ai cấm.”

Bùi Vân: “Thân thể ta yếu ớt, không ngủ đất được, có cho ta lên giường ngủ không.”

Viên Phi Phi cười ha một tiếng, vỗ vỗ vai Bùi Vân, bảo: “Biết thân thể ngươi quý giá, trêu ngươi thôi, ngươi ngủ trên giường.”

Bùi Vân ngắm nhìn sợi mì trong tay, ngẩng đầu, khẽ nói: “Còn nàng thì sao.”

Viên Phi Phi nghĩ ngợi, đáp: “Ta cũng ngủ trên giường.”

Bùi Vân cúi thấp đầu, mặt hơi đỏ lên. Viên Phi Phi đang bận đếm sao trên trời, không chú ý đến hắn.

“Ông chủ cũng ngủ trên giường.”

Bùi Vân quay đầu qua, gọi: “Phi Phi ……”

“Ừ?”

“Ta cảm thấy, giường nhà nàng hình như không ngủ được nhiêu đó người.”

“Ngủ được.”

“……”

Viên Phi Phi ngáp một cái, nói: “Chật một chút nhưng sẽ đủ để ngủ qua một đêm, sáng mai đưa ngươi về rồi tha hồ nghỉ ngơi.”

Bùi Vân nhìn Viên Phi Phi vì ngáp mà nước mắt ràn rụa lòng chợt mềm, sắc mặt cũng không biết sao dịu lại, hắn vươn tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng chùi đi vệt nước mắt. Viên Phi Phi quay đầu qua, “Làm gì.”

Bùi Vân chậm chạp lắc đầu, nói với Viên Phi Phi: “Phi Phi, ta ăn hết nổi rồi.”

Viên Phi Phi nhìn thấy vẫn còn thừa lại hơn nửa tô, mặt sa sầm.

“Ngươi giỡn với ta à.”

Bùi Vân cảm thấy hơi tủi thân, nói lí nhí, “Ta thật tình ăn không nổi nữa……”

Viên Phi Phi thở dài, kéo tô mì qua, nói với Bùi Vân: “Ngươi vô phòng trước đi.”

Bùi Vân: “Ta đi cùng nàng.”

“Ta đi rửa tô.” Viên Phi Phi đứng dậy, nhìn Bùi Vân nói: “Hiện giờ thân thể ngươi ốm o, môi miệng cũng tím tái rồi, chết ở chỗ của ta không hay ho gì.”

Bùi Vân cúi thấp đầu: “Dễ dàng như thế thì đã tốt rồi.”

Viên Phi Phi một tay cầm tô, một tay xiết thành nắm đấm, cốc vào đầu Bùi Vân một cái. Chẳng qua nàng xuống tay chừng mực, không quá mạnh tay. Bùi Vân cười cười đứng dậy, nói: “Vậy ta vào trong phòng đợi nàng.”

“Ừ.”

Bùi Vân đi vào phòng, Viên Phi Phi nghe sau lưng “két” một tiếng, nàng ngoái đầu lại, trông thấy Trương Bình đứng trước cửa phòng bếp nhìn nàng.

Viên Phi Phi nói: “Nghe rồi hả.”

Trương Bình gật đầu.

Viên Phi Phi nói: “Ngủ chung được rồi.”

Trương Bình nhấc tay ——

Được.

Viên Phi Phi nhún vai, cầm đũa lên gắp gắp mì còn thừa lại trong tô của Bùi Vân, sau đó ngước đầu lên nói với Trương Bình: “Ông chủ, không xong rồi, ta cũng ăn hết nổi.”

Trương Bình cười cười kéo tô qua, vài phát ăn xong tô mì.

Khuya, Trương Bình và Viên Phi Phi cùng quay vào nhà. Viên Phi Phi còn đang một bên ngáp một bên bước vào phòng, vừa đẩy cửa đã thấy Bùi Vân tay chống đầu, ngồi trên ghế ngủ gục. Thiết nghĩ mấy ngày vừa rồi tiêu hao sức lực và tinh thần quá cỡ, đến hôm nay tới chỗ của Viên Phi Phi mới thoáng buông hết xuống, liền bị bao nhiêu mệt mỏi đánh gục.

Viên Phi Phi liếc một cái, lầm bầm: “Ngủ cũng còn nhíu mày, quả thực coi mình như cái bánh bao rồi.”

Trương Bình lặng lẽ nhìn nàng, không tỏ ý gì.

Viên Phi Phi thì thầm với Trương Bình: “Ông chủ, ông bế hắn lên giường đi.”

Trương Bình gật đầu, tiến lên một bước, Viên Phi Phi lại vội vàng nói: “Ông chủ ông bước nhẹ chân một chút, hắn khó khăn lắm mới ngủ được.”

Trương Bình chau mày, tuy vậy cũng không nói gì. Tay hắn vừa khoát lên cánh tay của Bùi Vân, Viên Phi Phi lại bắt đầu dặn dò. “Ông chủ ông đừng đụng vào thắt lưng của hắn, hắn nhột chỗ đó, đụng vô một cái là bảo đảm sẽ tỉnh.”

Viên Phi Phi nói xong liền nghe Trương Bình hít mạnh một hơi, sau đó đứng thẳng dậy. Bùi Vân khẽ động đậy, ngay lúc Viên Phi Phi tưởng rằng hắn nhất định sẽ thức giấc, Trương Bình thò năm ngón tay như móc câu, điểm vào mấy chỗ đại huyệt đàng sau cổ của Bùi Vân. Ngay tức khắc, thân hình của Bùi Vân lắc lư, sau đó đầu rũ xuống.

Trương Bình đỡ lấy hắn, ôm ngang người, đặt xuống giường.

Viên Phi Phi trợn mắt há mồm nhìn, nàng yên lặng một hồi, sau đó nói: “Ông chủ, không cần phải nói nhỏ nữa hả.”

Không cần nữa.

“Hê.” Viên Phi Phi nhảy tới, “Ông chủ, chiêu này của ông thật là……” Nàng liếc Trương Bình một cái, ánh mắt nhấp nhánh, làm cho Trương Bình không khỏi xoa đầu nàng một cái.

Thật là gì.

Viên Phi Phi: “Không có gì.”

Trương Bình cười, tháo thắt lưng ra. Viên Phi Phi cũng cởi áo ngoài, chuẩn bị đi ngủ.

Nàng cởi đồ nhanh hơn Trương Bình một chút, vô giường cũng sớm hơn hắn một tẹo. Nàng đẩy đẩy Bùi Vân sâu vào bên trong, sau đó nằm xuống bên cạnh hắn ta. Trương Bình vừa cởi áo khoác ngoài ra, đảo mắt đã thấy hai người nằm trên giường, liền lập tức hoá đá.

Viên Phi Phi nhắm mắt đợi một hồi, cũng không thấy Trương Bình thổi tắt đèn dầu, nàng quay đầu qua, thấy Trương Bình đứng sững người trong ánh đèn dầu vàng vọt, không biết đang nghĩ gì.

“Ông chủ?” Viên Phi Phi khẽ gọi hắn.

Trương Bình quay người lại nhìn nàng. Khuôn mặt của Trương Bình ngược sáng, hốc mắt sâu tối trông càng rõ ràng.

“Đi ngủ thôi ông chủ.”Viên Phi Phi đã buồn ngủ rồi.

Trương Bình cuối cùng xoay đầu thổi tắt đèn dầu, Viên Phi Phi nghe tiếng hắn chậm chạp tới bên giường, nàng nhích thêm vào trong, muốn chừa chỗ cho hắn. Ai ngờ trong chớp mắt nàng đã bị nhấc bổng lên.

“Này——“ Viên Phi Phi giật mình, ngó Trương Bình đang ôm mình trong lòng. “Ông chủ ông làm cái gì thế.”

Trương Bình không nói gì, hắn một tay ôm Viên Phi Phi, một tay nắm lấy cánh tay của Bùi Vân, lôi hắn ta ra phía ngoài, sau đó đặt Viên Phi Phi vào trong cùng, sau đó nữa lại kéo Bùi Vân ra phía ngoài thêm một chút.

Viên Phi Phi trông mà không biết phải nói gì cho đúng. Nàng lặng lẽ theo dõi cử động của Trương Bình, rồi bỗng lên tiếng: “Ông chủ, ông kéo nữa hắn sẽ rớt xuống đất.”

Bóng của Trương Bình trong đêm tối hơi khựng lại, sau đó đẩy đẩy Bùi Vân vào lại bên trong một chút.

Viên Phi Phi thật muốn ôm bụng lăn ra cười.

“Ông chủ, ông muốn nằm giữa?”

Trương Bình gật đầu, Viên Phi Phi bảo: “Ông ngủ bên ngoài có phải hay hơn không?”

Trương Bình cứng người, bất động.

Viên Phi Phi: “Ông ngủ yên, nằm ngoài không sợ té xuống đất.”

Trương Bình ngồi xuống mé giường, không đáp lời của Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi: “Chật như vầy, nếu hai chúng ta lỡ đẩy rớt Mít Ướt thì biết làm sao?”

Trương Bình vẫn im lặng ngồi một hồi, giống như đang đắn đo điều gì đó, Viên Phi Phi buồn ngủ chịu hết nổi, mí mắt cứ xụp xuống, chẳng còn hơi sức đâu đi khuyên hắn. Ngay lúc nàng mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Viên Phi Phi liền cảm giác trên người tự dưng đâu ra thêm hai bàn tay, đặt trên bả vai và thắt lưng của mình, thục mạng nhét nàng dính vào trong góc tường.

Viên Phi Phi tức điên lên, mở trừng mắt, trông thấy cái kẻ đã bò được vào chính giữa, đang nằm thẳng đuột ra là Trương Bình.

“Ông chủ ông tính ịn ta vô bức tường luôn à!?”

Trương Bình nhấc tay lên cũng phải cẩn thận, chỉ động đậy phần cẳng tay, cố gắng ra hiệu.

Ngươi yên tâm, ta sẽ không để hắn té.

Viên Phi Phi: “……”

Thật vớ vẩn.

Viên Phi Phi đảo mắt khinh thường, cứ vậy dính vào tường mà ngủ.

Trong bóng tối, Trương Bình lắng nghe hơi thở hai bên mình đều đều nhè nhẹ, một đêm không chợp mắt.