Hơn một tuần kể từ sau ngày xuất viện trở về và bắt gặp Hàn Tuyết cùng nam nhân lạ mặt, Trương Hàm Vận bởi vì được phép nghỉ dưỡng bệnh nên cũng không còn gặp lại nàng. Mà đương nhiên nàng cũng sẽ không tới tìm cô.
Trò chơi mèo vờn chuột này kéo dài cho tới cuối tuần, bởi vì tiểu đội 111 bất ngờ được cấp trên giao nhiệm vụ. Hơn nữa còn là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm.
"Tập kích chiếc xe vận chuyển và trùm buôn ma túy?" Nghe Hàn Tuyết phổ biến sơ qua về tình hình, ai nấy đều ngăn không được mà đổ mồ hôi lạnh.
Sau sự kiện thẳng tay xử lý Hoắc Sương, nàng ngoại trừ việc bị cắt tiền lương nửa năm thì cũng không phải chịu thêm hình phạt gì khác.
Đương nhiên loại đe dọa trừ tiền này áp lên người nàng quả thực chẳng khác nào dùng cây gậy bông đùa giỡn hai nhóc mèo con.
Quả không nằm ngoài dự đoán, tại khoảnh khắc nghe thấy cụm từ ma túy, sắc mặt Trương Hàm Vận lập tức trở nên vô cùng khó coi.
"Bọn họ sẽ chẳng phải vào tù đâu." Cô bỗng châm biếm cười. "Chúng ta phối hợp với cảnh sát bán mạng giải quyết và triệt phá đường dây buôn lậu, song kết quả những kẻ cầm đầu chúng ta cần bắt lại chẳng bị sao hết. Các cậu không thấy phí sức ư?"
"Tiểu Lục, cô nói gì vậy?" Lão Nhị tưởng cô nói sảng liền lên tiếng nhắc nhở.
"Tới lúc đó các cậu sẽ biết."
Dường như là vô tình, ánh mắt sắc lạnh ấy nhanh chóng quét qua nàng.
Hàn Tuyết hơi cúi đầu âm thầm điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, sau đó tiếp tục giải thích: "Lý do nhà trường cử chúng ta mà không cử 212 hay những tiểu đội khác, bởi vì trong cuộc cứu nạn ở Thành Đô cũng như trong lần đánh giá năng lực vừa qua mọi người đã thể hiện rất tốt. Trường chúng ta hoạt động theo tiêu chí không bỏ sót ai, càng không để ai phải tụt lại. Cho nên nhiệm vụ lần này không chỉ để xét tốt nghiệp, mà còn tạo cơ hội để chúng ta tìm chỗ đứng riêng của bản thân mình về sau."
"Lão Tam, đã lâu lắm rồi chúng ta không cùng chung suy nghĩ." Trương Hàm Vận gật gù tán thưởng.
Rầm một tiếng. Bàn gỗ rung lên như thể muốn nứt ra.
Chậm rãi thu tay về, Hàn Tuyết mặt không đổi sắc hỏi: "Các cô các cậu bôi nhọ nhà trường đủ chưa? Ai không đồng ý thực hiện nhiệm vụ này có thể bước ra khỏi cửa ngay bây giờ."
Dường như đắm chìm trong sự ôn nhu của nàng quá lâu khiến cô thiếu chút nữa đã quên mất rằng nàng cũng biết nổi giận.
Ít nhất vẫn còn biết điều - Hàn Tuyết trong lòng âm thầm nghĩ vậy, song ngoài mặt vẫn tiếp tục cùng mọi người trao đổi thảo luận trước khi lên đường.
***
Tháp Khắc Lạp Mã Can (Taklamakan) là một sa mạc lớn nằm tại khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương. Nơi này không chỉ nổi tiếng về sự bí ẩn, mà còn là nơi nổi tiếng bởi câu nói một đi không trở về.
Cho nên thời điểm nhận được thông tin rằng tội phạm lần này có thể thông qua con đường tơ lụa năm xưa để vận chuyển ma túy. Ai nấy đều không hẹn mà đổ mồ hôi lạnh.
"Ngộ nhỡ... tôi chỉ đang bảo ngộ nhỡ thôi nhé. Ngộ nhỡ chúng ta không chết vì kẻ địch... mà là chết vì bị sa mạc vùi thây thì sao?" Lão Nhị run run giơ tay ý kiến.
"Nói gở gì thế?" Lão Đại gõ vào đầu hắn. "Đâu phải chỉ riêng chúng ta làm nhiệm vụ?"
Sáu người hiện tại đang ngồi quây xung quanh bàn gỗ. Vẫn là Lão Nhị sợ chết tiếp lời: "Tôi có nên viết thư tay không? Dù sao thì ngày mai chúng ta cũng xuất phát rồi."
"Sống chết có số, cậu mất công nghĩ nhiều làm gì?" Trương Hàm Vận đột nhiên lên tiếng, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
"..."
"..."
"..."
Vị cô nương này tính khí cũng thật thất thường.
Bỏ qua những ánh mắt kinh ngạc của đồng đội, cô một mình xuống sân kí túc rồi trầm mặc tản bộ.
Một bóng người đứng dưới gốc cây hòe chợt hiện lên trước mắt cô.
Cả hai dừng lại nhìn nhau thật lâu, thẳng tới khi Trương Hàm Vận chuẩn bị rời tầm mắt, quyết định vờ như không thấy mà bước tiếp, nàng mới lên tiếng gọi: "Tiểu Vận."
Trương Hàm Vận dừng bước.
"Hàn giáo quan có chuyện gì sao?" Cô hỏi.
Trước thái độ miễn cưỡng tuyệt tình ấy, nàng tuy rằng đau lòng, song vẫn cố gắng mỉm cười nói: "Ngày mai lên đường rồi, lúc nãy tôi đưa Băng Băng và Hỏa Hỏa đến chỗ bác sĩ Trầm gửi. Lúc ngang qua đây vẫn thấy phòng tiểu đội vẫn sáng đèn."
"Ừ, mọi người đang trao đổi về nhiệm vụ."
Lại im lặng...
"Tiểu Vận, chị..."
"Tôi biết chị hiện tại đã có bạn trai, tôi biết. Vì thế chị không cần phải tiếp tục cảm thấy áy náy vì những chuyện đã cũ nữa. Đương nhiên tôi cũng vậy."
Một hơi nói hết câu, cô đem lời trong lòng toàn bộ đều bày tỏ.
"Trương Hàm Vận, em có thể sống chậm một chút để nghe tôi giải thích mọi chuyện được không?"
"Bây giờ giải thích còn tác dụng ư?" Trương Hàm Vận khẽ cười. "Nó sẽ thay đổi được quá khứ chứ? Sẽ thành công đem cha mẹ tôi sống lại chứ?"
Bởi vì hai người đang đứng trước ký túc xá, cho nên dù hiện tại cô có tức đến nội thương, song cũng không thể gào thét thu hút sự chú ý của mọi người.
"Chị bị ép." Nàng thành khẩn nhìn cô. "Cha cùng với huấn luyện viên thống nhất với nhau lấy mất hộ chiếu của chị, chị không thể trở về."
"Ừ."
Chỉ một câu "ừ" này, đã thành công chứng minh rằng sự tin tưởng mà cô dành cho nàng bấy lâu nay hoàn toàn sụp đổ.
Giọt nước mắt nàng cố gắng cầm cự rốt cuộc cũng rơi xuống.
Trương Hàm Vận nghiêng đầu nhìn qua hướng khác, nội tâm không ngừng giằng xé.
Được rồi, cô thừa nhận bản thân đang mủi lòng. Ấy thế nhưng cô cũng không vì vậy mà bỏ qua cho Hàn gia.
"Trở về nghỉ ngơi đi, về sau chị chỉ cần sống hạnh phúc bên người bạn trai yêu chiều chị là ổn rồi. Tôi sẽ không trả thù các người, bởi vì khả năng của tôi, hay của bất cứ người nào khác tôi quen đều không đủ. Do đó tôi tình nguyện chấp nhận ôm mối thù này cho đến khi tôi chết. Và chị, Hàn Tuyết ạ, nếu như hiện tại tôi chấp nhận ở bên cạnh chị, thì đó vĩnh viễn là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời tôi."