Người Ở Bên Tay Trái Của Tôi

Chương 41: 41: Chương 21





Khung cảnh sau đó như thế này ——
Trong trạm tàu điện ngầm, chàng trai và cô gái đứng bên sân ga, nhìn về hướng tàu điện ngầm sắp chạy đến.

Hành lý đặt dưới chân, họ không nói chuyện với nhau, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Chàng trai đứng bên trái cô gái, có thể trông thấy gáy của cô, vài lần muốn mở miệng nhưng vẫn nuốt vào trong.
Cô gái xách một chiếc cặp có vẻ nặng, chàng trai vươn tay nhận lấy rồi khoác lên vai.
Cô gái quay đầu nhìn chàng trai, khẽ cười.
“Cảm ơn cậu.” Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Sao cậu biết hôm nay tớ đến?”
Chàng trai nở nụ cười: “Tớ vốn biết mà.”
“Bằng cách nào vậy?” Cô gái hiếu kỳ.
“Chính cậu nói đó.” Chàng trai vẫn bình tĩnh.
“Hả?”
“Cậu nói muốn đến trước một ngày để xem múa rối.” Ánh mắt cậu nhìn về nơi xa, trong đường hầm vẫn yên tĩnh như cũ.
Đôi mắt hạnh của cô gái mở to nhìn chàng trai: “Adrian? Cậu là Adrian ư?”
Trong giọng nói của cô ấy có kinh ngạc, có hoài nghi và xen lẫn chút tức giận.
“Tớ không phải.” Chàng trai phủ nhận rất nhanh.
“Nhưng tớ chỉ nói điều đó cho anh ấy biết!” Vẻ mặt cô gái rất tức giận.
“Anh ấy là đàn anh của tớ, chính là người trong ảnh, giờ đang là tiến sĩ văn học đương đại.” Chàng trai vẫn không nhìn cô gái, né tránh ánh mắt cô: “Tớ dùng địa chỉ mail của anh ấy để gửi mail cho cậu, sau đó anh ấy thay tớ nói chuyện phiếm với cậu.”
“Hả?” Vẻ mặt của cô gái khó thể tin được.

“Tớ sợ nếu biết tớ là ai cậu sẽ không để ý đến tớ nữa, cách nói chuyện của anh ấy thành thục hơn, có lẽ cậu sẽ không nghi ngờ…” Cuối cùng chàng trai cũng có vẻ chột dạ nhìn sang cô gái: “Nhưng lúc nói chuyện tớ luôn ở bên cạnh nhìn.”
“Vậy —— Điền Giai Giai biết cậu là ai hả?” Cô gái bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
“Biết, nhưng cậu ấy đã hứa sẽ giúp tớ rồi.” Chàng trai càng chột dạ hơn.
Cô gái không nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn chàng trai, đột nhiên nhớ đến lần tâm sự về chuyện yêu thầm với Adrian:
“Người bạn viết trong bài đó, là bạn học của bạn sao?”
“Ừ.”
“Bạn thích cậu ấy hả?”
“Từng thích, chắc cũng là thích nhỉ.”
…..
Mặt cô gái bỗng đỏ bừng, rồi lại hơi chuyển xanh vì xấu hổ và tức giận.

Chàng trai quan sát biểu cảm thay đổi nhanh chóng của cô gái với vẻ thích thú, nụ cười dần hiện lên nơi khóe miệng.

Ánh sáng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, tỏa ra ánh sáng ấm áp cho chàng trai đang mỉm cười và cô gái ngạc nhiên mà ngượng ngùng.

Dần dần, càng ngày càng có nhiều người tụ tập ở ga tàu điện ngầm mát mẻ, xếp thành một hàng dài bên cạnh bọn họ.
“Nhưng tớ đâu nói mình đi chuyến nào.” Cô gái đột nhiên nói.
Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngượng ngùng bỗng hiện lên trong tầm mắt của chàng trai, cậu sửng sốt.
“À —— Tớ tới từ rất sớm, đợi hơn 3 tiếng, nếu vẫn chưa đến thì cứ tiếp tục chờ thôi.” Giọng cậu không lớn, song vẫn đủ khiến cô gái sững sờ.

“Ừm —— Có lỗi quá.” Cô gái dần dần nguôi giận.
“Không sao, tớ còn chờ tận 4 năm.” Giọng chàng trai thật trầm.
“Gì cơ?” Cô gái cao giọng hỏi.
“Không có gì.” Chàng trai tỏ vẻ thản nhiên như không.
“Cậu vừa nói gì?” Cô gái bám riết không tha.
“Không nói gì cả.” Chàng trai cũng cứng đầu.
“Trương Dịch ——” Giọng cô gái dần nghiêm túc lên.
“Uy hiếp tớ có tác dụng gì không?” Chàng trai mỉm cười hỏi.
Trầm mặc.
“Thật ra có lúc người nói chuyện với cậu chính là tớ.” Chàng trai lảng sang chuyện khác.
“Lúc nào?” Cô gái nghiêng đầu hỏi.
“Rất nhiều, chắc là hơn một năm nay.” Chàng trai khẽ di chân, đứng ở sau lưng cô gái: “Đàn anh là người không hay nói đùa, cho nên mấy lời nói nhảm đều là tớ nói.”
“Ồ, hóa ra là mấy lời nhảm nhí thôi à.” Rốt cuộc cô gái cũng mỉm cười, bắt đầu kéo dài giọng.
“Không phải!” Chàng trai nghiêm mặt đáp: “Những lời nói thích cậu là sự thật.”
Cô gái đỏ mặt, nhìn những người đợi tàu xung quanh, không thấy ai nhìn sang đây bằng ánh mắt tò mò, lúc này cô mới quay đầu nhỏ giọng nói với chàng trai: “Đừng nói nữa.”
“Bởi vì điều đó nên sau thời gian học, tớ còn nghiên cứu chuyên ngành của cậu và nhờ đàn anh liên lạc với một đàn chị đang học tiến sĩ ở Bắc Kinh giúp, những cái đó đều là tớ làm.” Chàng trai nói với vẻ nhẹ nhàng.
“Đừng nói nữa.” Cô gái cảm thấy mình sắp xấu hổ muốn chết.
“Cậu nói muốn được tỏ tình trên báo, tớ cũng làm.”

“Được rồi!!”
“Tớ phải lấy hết can đảm mới dám nói ra đó!” Chàng trai rõ là bướng bỉnh, vừa nói vừa quan sát cô gái bên cạnh.
Cô gái không hề cảm kích, hung dữ trừng mắt: “Sến muốn chết!”
“Cậu không có gì muốn nói hả?” Chàng trai cắn răng, cuối cùng cũng hỏi ra thành lời.
“Không có gì.” Cô gái đáp ngay.
“Hả?” Chàng trai hoang mang: “Không có gì cái gì?”
“Cậu nói xin lỗi, tớ đáp không có gì.” Cô gái nhìn chàng trai, nghiêm túc trả lời.
Chàng trai nghẹn lời, cô gái liếc cậu một cái rồi quay sang nhìn đoàn tàu nơi cuối đường hầm sắp sửa chạy tới.
Một lát sau, cô mới nghe thấy giọng chàng trai: “Cậu có biết số QQ của tớ không?”
“Biết, Điền Giai Giai cho tớ rồi.” Trên mặt cô gái bỗng hiện lên nụ cười ranh mãnh: “Tên trên mạng của cậu rõ dở, dự báo thời tiết hả?”
Chàng trai thở dài: “Lần cuối cùng tớ gặp cậu là vào hôm thi đại học kết thúc, hôm ấy trời nhiều mây, nhiệt độ 27 độ C.”
Nụ cười của cô gái như bị mắc kẹt ở cuống họng.
Hoàn toàn mất tiếng.
Môt giây sau, cô gái quay đầu về hướng tàu sắp tới, không thèm nhìn chàng trai nữa, bầu không khí trở nên khó xử.
Sau một lúc, chàng trai buông hết đồ trên tay xuống.
Lại sau một lúc nữa, có thứ gì đó khẽ chạm vào tay cô gái.
Cô gái cúi đầu, vô thức đưa tay cầm lấy: Đó là ngôi nhà nhỏ bằng pha lê trong suốt!
Nháy mắt ấy, cô gái như ngừng thở, ánh mắt cũng ngưng đọng lại.
Chàng trai thấy cô gái cầm đồ đạc bằng tay trái, khá sửng sốt, hỏi: “Cậu vẫn còn dùng tay trái à?”
“Gì cơ?” Cô gái ngẩng đầu liếc chàng trai một cái, một lát sau mới phản ứng lại, tức giận đáp: “Thói quen này sao mà sửa được?”
“May thật.” Chàng trai thở phào nhẹ nhõm.
“May cái gì?” Cô gái hoang mang nhìn chàng trai bên cạnh.

Chàng trai vươn tay ra khẽ kéo cánh tay cô gái, sau đó kéo cô vào trong vạch kẻ vàng an toàn.

Mắt cậu nhìn về một nơi xa xăm, trong đường hầm dần xuất hiện ánh đèn, cơn gió khe khẽ thổi qua, đoàn tàu đang chầm chậm chạy tới.
Lát sau, cậu thong dong đáp: “Nói may là vì vẫn có người luôn muốn nhặt đũa đó.”
Cô gái hoàn toàn ngây ngốc.
Dường như cô không hề nghe thấy âm thanh khi đoàn tàu tới gần, chỉ thấy nụ cười và đường nét rõ ràng trên khuôn mặt chàng trai, cả chiếc cằm sạch sẽ và yết hầu vô cùng rõ ràng.

Ngược dòng thời gian về bảy năm trước, những khung cảnh nhanh chóng lướt qua tâm trí cô gái: Chồi non mùa xuân, hương bồ công anh trong không khí và ngôi nhà nhỏ trong suốt —— không một ai lớn lên.
Cuối cùng tàu cũng dừng cạnh sân ga.
Một vài người bước vào, chàng trai xách vali lên rồi vỗ vai cô gái: “Đi thôi, không phải tối nay muốn xem múa rối hả? Tớ đặt chỗ ngồi ở hàng thứ 9 rồi, đến muộn là không vào được đâu.”
Vừa nói vừa kéo cô gái đang ngẩn người chen chúc qua đám đông vào khoang tàu.
Cánh cửa chầm chậm khép lại.
Đoàn tàu bắt đầu chạy, một cơn gió thổi qua, cuốn theo tiếng hát: Cuối cùng tôi cũng thấy tất cả giấc mộng đều nở hoa và tiếng ca đeo đuổi suốt thời thanh xuân cũng dần to hơn.

Cuối cùng tôi cũng bay lên, chăm chú nhìn mà không cần sợ hãi, nơi nào có gió là sẽ bay thật xa…
Lời ca dần rõ ràng hơn, đoàn tàu lao vút về phương xa trong ánh đèn của đường hầm thời gian.
Tiếng tàu ma sát với đường ray hòa cùng tiếng hát, ánh đèn lung linh.
Tiếng ca nhỏ dần.
Màn đen kéo xuống.
Phụ đề hiện lên: The End.
– HOÀN TOÀN VĂN –