Người Ở Bên Tay Trái Của Tôi

Chương 14: 14: Chương 43





Lúc vào nhà, bà ngoại đang nấu cơm, tiếng nồi niêu vang vọng khắp sân nhỏ.

Mùi hành lá, gừng tỏi bay ra, cay đến nỗi tôi phải rơi nước mắt.
Xoay người lại thấy tôi đứng đó, bà lầu bàu: “Về muộn thế hả, nếu không mất công thay bình ga thì bà nấu cơm xong lâu rồi, trời lạnh thế này…”
Bà vẫn lẩm bẩm gì đó, nhưng đã rất lâu rồi, lần đầu tiên tôi cảm thấy bà như thế này thật thân thương biết bao.
Bà vừa cằn nhằn vừa cho thêm nước vào nồi.

Bà đang làm món cánh gà sốt tôi thích ăn nhất.

Vừa làm, bà vừa nói: “Bà cho thêm nước vào đấy, lúc ăn cháu có thể chấm nước sốt cho ngon hơn…”
Tôi trông theo bóng lưng của bà: Bà đang đeo chiếc tạp dề vá chằng vá đụng, mái tóc hoa râm.

Bỗng phảng phất như quay lại thời thơ ấu, cô bé thuận tay trái bị nhóm bạn cười chê nên khóc lóc chạy về nhà, chạy thẳng vào vòng tay của bà.
Nghĩ tới đây, rốt cuộc tôi vẫn không nhịn được, “òa” khóc thành tiếng.
Bà ngoại nghe thấy thế thì sợ hãi.

Bà vội vàng tắt bếp ga, dùng tạp dề lau qua tay rồi xoay người nhìn tôi đầy lo lắng: “Sao thế, Tiểu Đào, ai bắt nạt cháu hả?”
Tôi không nói lời nào, chỉ khóc thôi.

Bà kéo tôi vào phòng rồi ôm tôi, không ngừng dỗ dành: “Đừng khóc đừng khóc, khóc mắt sẽ sưng húp lên đấy…”
Tôi chui vào lòng bà ngoại rồi ôm chặt lấy bà, khóc khàn cả tiếng.
Tôi không thể thấy màu sắc, cũng không phân biệt rõ ánh đèn, càng không biết những lời quan tâm đến từ đâu.


Chỉ có những giọt nước mắt, như trong lòng vừa bị thủng một lỗ, để lộ một cái ao lớn đang ầm ầm phun ra.
Mấy người hàng xóm xung quanh nghe thấy, họ đi tới lo lắng hỏi: “Tiểu Đào làm sao vậy?”
Tôi mơ hồ nhìn thấy rất nhiều ánh mắt khác nhau từ mọi hướng chiếu tới.
Không nhớ đã khóc bao lâu, lúc ngẩng đầu lên, tôi chỉ thấy những khuôn mặt lo lắng.
Đến lời nói cũng nhẹ nhàng cẩn thận: “Tiểu Đào, cháu sao thế?”
Nhưng tôi không thể rõ lý do thực sự, dù có thối rữa trong lòng cũng không thể nói ra.
Tôi cắn môi, chỉ có thể giải thích: “Giáo viên của chúng cháu nói chắc chắn cháu sẽ không thi đỗ đại học.”
Mấy người lớn đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ bật cười.

Ông Đinh cười nói với bà ngoại: “Tiểu Đào đúng là đứa bé ngoan lại có ý chí tiến thủ.

Giờ mới lớp 10 thôi, còn hai năm nữa cơ mà, sao phải lo lắng?”
Chú Lâm cũng tiếp lời: “Giáo viên cũng thật là, sao lại đả kích học trò thế chứ?”
Chỉ có bà ngoại là không nói lời nào, bà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản thâm thúy.
Tôi cúi đầu, lòng biết bà không tin những gì tôi nói.

Tuy nhiên cái ôm sít sao của bà khiến tôi biết bà rất yêu tôi, từ lúc tôi còn nằm trong tã cho tới bây giờ, bà là người yêu tôi nhất, hiểu tôi nhất trên đời.
Mẹ tôi cũng tình cờ gọi về đúng lúc đó.
Lời mở đầu của mẹ vẫn như mọi khi: “Oánh Oánh, con khỏe không? Ăn uống được không? Học hành thế nào rồi?”
Giọng mẹ vẫn dịu dàng như cũ, lạ lẫm nhưng ấm áp lạ thường.
Mẹ không biết rằng khoảnh khắc tôi nghe thấy giọng mẹ, đó là lần đầu tiên, tôi cảm thấy nỗi nhớ ấy nhẹ nhàng lan tỏa như những vì sao trong đêm.

Tôi lẳng lặng nghe mẹ nói chuyện rồi trả lời từng câu hỏi của mẹ: Tình hình học tập, sức khỏe của bà ngoại, thứ hạng kỳ thi lần trước, mối quan hệ với bạn bè trong lớp… Đều là những lời tầm thường như mọi khi, nhưng lần này có thứ gì đó đang lặng lẽ chảy xuống.
Một lát sau, mẹ đột nhiên yên lặng, sau đó nhạy cảm hỏi: “Oánh Oánh, con có chuyện không vui sao?”
Tôi cố nén tiếng khóc của mình, sau đó nói: “Mẹ, con nhớ mẹ.”
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia bỗng mất đi âm thanh.
Một lúc lâu sau giọng của mẹ mới vang lên nghẹn ngào: “Oánh Oánh, mẹ cũng nhớ con lắm.”
Dừng một chút, mẹ nói: “Oánh Oánh, con là bảo bối duy nhất của mẹ.”
Cuối cùng tôi cũng bật khóc thành tiếng: “Nhưng mà con học kém, không thi đỗ đại học, ai cũng khinh thường con.”
“Vậy thì con hãy cố gắng để người khác để mắt tới con.

Oánh Oánh, con hãy nhớ muốn được người ta để ý tới thì con phải có thứ gì đó khiến người ta chú ý.

Nếu như con không có gì đó thì ít nhất phải có cốt khí.

Chỉ cần có cốt khí, có lòng tin và luôn cố gắng, con sẽ không bao giờ trắng tay.

Dù có khó khăn đến mấy vẫn phải tiếp tục đứng lên.”
“Oánh Oánh, đừng nản chí.

Học tập không phải chuyện dễ dàng, con cũng không thể trông mong bản thân sẽ giỏi hơn người khác ngay lập tức được, nhưng con có thể so sánh với chính mình mà.


Chỉ cần mỗi ngày vượt qua bản thân của ngày hôm qua một chút thì một ngày nào đó con sẽ vượt qua rất nhiều người, con hiểu không?”
“Còn nữa, Oánh Oánh, mẹ muốn con hiểu trong lòng mẹ con mãi mãi là đứa trẻ ngoan, ngoan nhất nhất nhất.”
…..
Nước mắt ứa ra, tôi quệt mạnh một cái rồi một cái nữa nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Dường như tôi chưa bao giờ nghĩ rằng vì biến cố ngẫu nhiên này mà trái tim của chúng tôi đã xích lại gần nhau.
Đúng vậy, mẹ là mẹ của tôi.

Mẹ yêu tôi, sẽ không bao giờ lừa gạt tôi.
Tôi tưởng mình không yêu mẹ nhưng thật ra là bởi khoảng cách của chúng tôi quá xa, tôi đã quen một mình lớn lên, tôi tưởng mình có thể tự sống và trưởng thành.

Chỉ khi gặp thất bại và đau khổ, tôi mới biết trên thế giới này chỉ có người thân là không bao giờ bỏ rơi mình chỉ vì mình không tốt!
Bởi vì bọn họ là người thân của tôi, là người thân máu mủ ruột già!
Nhưng may mắn thay, vẫn chưa muộn để nhận ra.
Tối hôm đó, tôi đóng chặt cửa phòng và lặng lẽ nhìn cuốn nhật ký màu xanh nhạt của mình.
Ngôi nhà nhỏ bằng pha lê ở trên bàn học đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn học.
Ánh sáng quá mức chói lóa lại sinh ra cảm giác thật kỳ lạ.
Nếu nhìn từ góc chính diện, cửa lớn, cửa sổ, ống khói đều tạo thành ánh sáng khúc xạ lóng lánh trong suốt, có thể nhìn thấy hình dáng hộp đựng bút đằng sau nhưng không thể phân biệt được rõ ràng.

Nếu nhìn từ góc bên cạnh, chúng sẽ tạo thành góc cạnh sắc nhọn dưới ánh đèn, trên đỉnh mỗi góc lóe lên ánh sáng rất nhỏ.
Đẹp đến lóa mắt.
Đẹp như vậy mà lại giống một con dao sắc bén, đâm từng nhát từng nhát vào thanh xuân, vào tình cảm mãnh liệt, niềm vui và niềm hạnh phúc của tôi.
Tôi vươn tay xé xoạc một tờ nhật ký, cái tên “Trương Dịch” được viết bằng bút màu đen trên trang giấy màu trắng như ẩn như hiện.
Nhưng trang tiếp theo vẫn là “Trương Dịch”.
Nụ cười của Trương Dịch sáng ngời dưới ánh mặt trời ấm áp, khóe môi cong cong tựa cánh hoa.
Bàn tay của Trương Dịch, những ngón tay thon dài mảnh khảnh nhưng lại có sức mạnh như vậy, chỉ cần một cái nắm tay, tôi đã ngoan ngoãn đứng trước vạch qua đường.
Giọng của Trương Dịch đầy khoan khoái và vui vẻ, lúc đọc bài, những câu tiếng Anh sống động và thanh thúy như những viên ngọc trai chạm khẽ vào nhau.

Ánh mắt của Trương Dịch đơn thuần và tốt đẹp, xuyên qua ráng chiều chọc thẳng vào nội tâm của tôi.
Trương Dịch nói: Đào Oánh, cậu tốt hơn cậu nghĩ nhiều.
Trương Dịch, Trương Dịch, Trương Dịch,…
Tay xé giấy đến chết lặng, cuốn sổ dày như thế cuối cùng đã trở thành một đống giấy vụn trắng xóa trên sàn nhà.

Tôi tắt đèn học, chỉ để lại một mảnh trắng xóa như trường thi lúc thi xong.

Ánh trăng nương theo cửa sổ len lỏi vào phòng, ước nguyện trong lòng đã sớm bay đi mất, trang giấy trắng chỉ có thể phản chiếu từng luồng sáng trắng mỏng manh.
Tôi xoay người nhặt một tờ giấy lên, lật ra, vẫn là hai chữ: Trương Dịch.
Nỗi đau xé lòng cùng với nỗi căm hận đang lặng lẽ sinh sôi.
Tôi nhặt những tờ giấy đó lên rồi bỏ vào thùng rác trong góc.

Sau đó bật lửa, ánh lửa yếu ớt đang nhảy múa.

Sau đó ánh lửa biến thành một cái lưỡi nhỏ màu xanh lam, tham lam mà từ tốn cắn nuốt những dòng chữ viết chợt đậm chợt nhạt trên trang giấy trắng.
Cái tên Trương Dịch biến mất từng chút một.
Tro tàn đầy sân lặng lẽ tung bay theo cơn gió mùa xuân.

Dưới ánh trăng, chúng tựa như những con bướm đen chao lượn trên bầu trời cho tới khi ngọn lửa cuối cùng tắt hẳn.
Sau đó tôi trở về phòng rồi ném ngôi nhà nhỏ bằng pha lê vào hộp cát tông dưới gầm giường —— Vốn định phá vỡ nhưng giơ tay lên mấy lần mà vẫn không đành lòng.
Xong xuôi, tôi ôm lấy chính mình rồi lặng lẽ bật khóc trong căn phòng không có ánh đèn.

Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà để nước mắt chảy xuôi, đó là tiếng khóc chỉ thuộc về mình tôi.
Hình như tôi nhìn thấy có thứ gì đó tựa như bông hoa trân quý, mảnh mai đang dần khô đi trong nước mắt, lặng lẽ chôn vùi trong tuổi niên hoa tươi đẹp nhất này.