Nhưng Trần Chí Thanh không yêu cậu, Trần Chí Thanh không hề yêu cậu.
* * *
Sau khi Tô Thần đi rồi, Tiêu Lâm nằm lại trên giường khách sạn thêm một giờ nữa. Thời gian nghỉ trưa trôi qua nhanh chóng, cậu muốn đến phim trường để quay những cảnh cuối cùng của "Ngư Dương".
Có thể do nằm trên giường quá lâu, tứ chi cậu hơi tê dại, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường, cũng không xuất hiện sự suy sụp, tuyệt vọng, khổ sở, hoặc là tâm phiền ý loạn như trong tưởng tượng, thậm chí cậu còn bình tĩnh hơn hẳn mọi ngày.
Cậu bình tĩnh đi đến phim trường, bình tĩnh thay trang phục diễn, bình tĩnh đứng trước màn hình giám sát.
Một tiếng "Tích" khẽ vang lên, Chu Khê Đình xuất hiện trên màn hình.
Cùng với một người phụ nữ.
Không phải là người có nhan sắc kinh diễm gì, so ra còn kém xa Văn Quyên. Người đó ngồi sau xe đạp của Chu Khê Đình, thân mật ôm eo hắn.
Trên mặt Tiểu Dã không có biểu cảm gì, chỉ mỉm cười.
Cậu mỉm cười đi ra từ phía sau bãi đậu xe, đi đến trước mặt Chu Khê Đình và người phụ nữ kia, cậu nói: "Thầy Chu, chào thầy."
"Tiểu...... Tiểu Dã?" Chu Khê Đình dừng xe, trên mặt lộ vẻ khổ sở cùng xấu hổ.
"Là em, thật khó để thầy Chu còn nhớ tới em, vị này là?" Cậu đưa mắt nhìn người phụ nữ phía sau Chu Khê Đình.
Người phụ nữ khẽ thẹn thùng, "Tôi là Tần An, là Chu phu nhân."
"Hoá ra là cô ạ, em chào cô." Nụ cười tươi tắn vẫn thường trực trên môi cậu, kéo dài từ khoé môi đến lông mày, "Cô ơi, thầy Chu trước đây là gia sư của em. Bây giờ em có mấy bài chưa làm được, cô có thể cho em mượn thầy Chu một lát không?"
Tần An sửng sốt chớp mắt một cái, nhưng phản ứng lại rất nhanh, bà xuống xe, vỗ lưng Chu Khê Đình, "Đương nhiên là được. Khê Đình, anh đi trước đi, buổi tối về nhà ăn cơm sớm một chút, em làm thịt kho tàu mà anh thích ăn đấy."
Chu Khê Đình không nhìn Tần An, chỉ khẽ gật đầu.
Chạng vạng những ngày hè là thời điểm dễ chịu hơn bao giờ hết, chiếc xe đạp cũ lọc cọc lăn bánh trên đường Trung Hoài Hải, Tiểu Dã ngồi sau xe vòng tay ôm eo Chu Khê Đình.
Chu Khê Đình là một người đàn ông cao lớn rắn rỏi, Tiểu Dã dán mặt lên tấm lưng dày rộng vững chắc, lẳng lặng nhắm mắt.
Gió đêm lướt qua gò má non trẻ của Tiểu Dã, trên khuôn mặt của người thiếu niên trầm mặc nhiều ngày nay rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười nhợt nhạt.
Trên đường Trung Hoài Hải có rất nhiều người, thỉnh thoảng sẽ có vài ánh mắt tò mò ngoái đầu nhìn bọn họ, nhưng rất nhanh lại dời đi. Bọn họ thoạt nhìn tựa như một cặp cha con bình thường, người cha anh tuấn nho nhã cưỡi xe đạp đón con trai tan học về nhà.
Tới Ngư Dương, Chu Khê Đình dừng xe đạp ngoài hẻm, đi theo Tiểu Dã vào nơi sâu nhất. Con hẻm không có nhiều người lắm, bây giờ là lúc trẻ con đang trên đường đi học về, người lớn đi chợ mua rau hoặc là ở trong nhà, 20 phút nữa con hẻm sẽ nghênh đón thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày.
Cả đoạn đường hai người đều im lặng, khi đi đến trước cửa nhà Tiểu Dã, Tiểu Dã đột nhiên xoay người nhìn Chu Khê Đình, cậu nói: "Chu Khê Đình, anh có vợ rồi?"
"Anh có vợ rồi vì sao còn muốn trêu chọc mẹ tôi? Vì sao còn muốn trêu chọc tôi? Anh không cảm thấy ghê tởm sao?"
Sắc mặt Chu Khê Đình tức khắc trắng bệch, thân hình cao lớn rũ xuống, dáng vẻ suy sụp giống như bị vật nặng đè lên. Hắn hé miệng, lại chỉ có thể phát ra những âm thanh ngập ngừng, Tiểu Dã chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Tiểu Dã cũng cũng không biết người đàn ông mình yêu lại yếu đuối như vậy.
Cậu cho rằng Chu Khê Đình giống núi, giống biển, giống rừng rậm tươi tốt, nơi nuôi dưỡng hết thảy những gì cậu khao khát nhưng trên thực tế Chu Khê Đình chỉ là một mảnh đất khô cằn.
Khoảng năm phút sau, Chu Khê Đình mới ngẩng đầu nhìn cậu, "Tôi vẫn luôn biết mình thích đàn ông, trước khi gặp em tôi đã từng yêu một người. Đó là chuyện mười mấy năm trước, khi đó tôi mới vừa tốt nghiệp được phân công làm thầy giáo trong một trường học, anh ấy là đồng nghiệp của tôi, tình cảm của hai chúng tôi rất đẹp nhưng cũng chỉ dám lén lút ở bên nhau. Chuyện của chúng tôi rốt cuộc vẫn bị người khác phát hiện, bị truyền tới tai hiệu trưởng, cuối cùng náo loạn tới mức mọi người đều biết. Điều kiện nhà anh ấy không tốt, vô cùng phụ thuộc vào công việc kia, tôi bèn nhận hết trách nhiệm về mình rồi nộp đơn xin từ chức."
Chu Khê Đình hít sâu một hơi, xoay người dựa vào phiến đá xanh, "Sau đó tôi mới đến Thượng Hải, một lần nữa tìm được công việc giáo viên. Nhưng làm chưa được hai năm, chuyện ở trường học trước đây bị phát hiện, tôi lại bị đuổi việc. Sau này tôi không đi dạy ở trường nữa mà đi làm gia sư, năm thứ hai tôi kết hôn với Tần An."
Chu Khê Đình quay đầu cười với Tiểu Dã, bộ dáng vô cùng buồn bã, "Do người khác giới thiệu, sau hai lần gặp mặt thì kết hôn."
Tiểu Dã cũng dựa vào phiến đá ven đường, nói: "Nếu đã kết hôn vì sao anh còn trêu chọc mẹ tôi? Mẹ tôi có biết không? Biết anh đã kết hôn?"
"Không, mẹ em không biết," Chu Khê Đình lắc đầu, "Trước khi gặp mẹ em, tôi đã từng quen rất nhiều phụ nữ nhưng đều cảm thấy trống rỗng, tựa như tất cả đều không có ý nghĩa. Tôi cần nhiều người khác nhau để làm cuộc sống của tôi thêm phong phú, nếu không, có khả năng giây tiếp theo tôi sẽ lập tức chết đi."
"Vậy sao anh không chết đi?" Tiểu Dã tươi cười, lặp lại: "Chu Khê Đình, tại sao anh không chết đi, anh nghĩ anh nói vậy thì tôi sẽ đồng tình với anh sao? Tôi chỉ cảm thấy anh thật yếu đuối."
"Em có biết mười mấy năm trước nếu bị gán cho cái mác thích đàn ông, thì sẽ phải sống như thế nào không? Quả thực là không bằng heo chó, cho nên tôi chỉ có thể chịu đựng, giả vờ như một người đàn ông bình thường. Tôi không yêu Tần An, cũng không yêu mẹ em, nhưng tôi yêu em. Tiểu Dã, là em khiến tôi cảm thấy mình được hồi sinh."
"Anh yêu tôi?" Tiểu Dã chỉ tay vào mình, "Anh yêu tôi, chân trước anh vừa lên giường với tôi, chân sau lại lập tức đi tìm mẹ tôi? Đây là tình yêu của anh sao?"
"Em cho rằng tôi muốn sao?!" Chu Khê Đình đột nhiên ép sát cậu, hung hắng bắt lấy cánh tay Tiểu Dã, la lớn: "Tôi không muốn, sau khi quen em tôi không muốn chạm vào ai. Tôi thậm chí còn tính toán ly hôn với Tần An, chỉ muốn an ổn ở bên em, nhưng vì tôi là gia sư mẹ em mời tới, em không nhìn ra mẹ em thích tôi sao? Tôi đã uyển chuyển từ chối bà ấy rất nhiều lần, nhưng tôi không thể luôn làm vậy, nếu không có thể tôi sẽ không được gặp em nữa, em có hiểu không?"
Người đàn ông yếu đuối ích kỷ này làm ra những chuyện hoang đường, ghê tởm như vậy, nhưng luôn miệng nói là vì cậu.
Tiểu Dã tuyệt vọng nhắm mắt, nước mắt theo khóe mắt im lặng chảy xuống.
Chu Khê Đình nâng tay lên thật cẩn thận lau nước mắt cho cậu, "Tiểu Dã, em đừng khóc, đừng khóc......"
Cậu mở mắt ra, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Chu Khê Đình, cậu nói: "Chu Khê Đình, anh hôn em đi."
"Cái...... Cái gì?"
"Anh hôn em đi, Chu Khê Đình."
Chu Khê Đình thở hổn hển, ôm chặt cậu rồi hôn lên môi cậu, "Tiểu Dã...... Tiểu Dã của tôi......"
Bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng mở cửa.
Thái dương rất nhanh đã xuống núi, những bà chủ trong con hẻm cũ sôi nổi cầm đồ ăn từ bên trong đi ra, chuẩn bị cơm tối cho gia đình.
"A!!!!"
Một tiếng thét chói tai vang lên từ cửa một nhà kho.
Tiểu Dã nghe thấy rõ ràng, là giọng của Hoàng Lệ, hàng xóm cạnh nhà mình.
"Các người...... Hai thằng đàn ông các người đang làm cái gì vậy?! Ái chà! Ái chà chà! Muốn chết sao! Ban ngày ban mặt các người có thấy xấu hổ không?!"
Giọng của Hoàng Lệ nhanh chóng kéo theo sự chú ý của những bà hàng xóm khác. Những người đó cũng vội vàng chạy tới đây, dùng ánh mắt kinh ngạc cùng chán ghét nhìn Tiểu Dã và Chu Khê Đình.
Chu Khê Đình nghẹn đỏ mặt vì quẫn bách, buông eo Tiểu Dã ra muốn chạy trốn nhưng Tiểu Dã lại ôm chặt lấy hắn.
Tiểu Dã vùi đầu trước ngực Chu Khê Đình, tươi cười nhìn một đám đàn bà với đủ sắc mặt khác nhau, "Các người nhìn cái gì? Chưa thấy hai người đàn ông yêu nhau bao giờ à?"
"Bẩn chết đi được, cả nhà đều bẩn chết đi được!"
"Mau báo cảnh sát đi, bắt hai thằng biến thái này lại!"
Hoàng Lệ cầm đầu một đám phụ nữ, chỉ tay vào hai người bọn họ, mắng chửi không ngừng.
Cậu cười nói: "Bây giờ các bà đều biết rồi nhá, thầy Chu tới nhà tôi, không phải vì thích mẹ tôi mà là thích tôi."
Nói xong cậu ngừng cười, đẩy Chu Khê Đình ra, đi đến trước mặt đám đàn bà, hung tợn nhìn chằm chằm những người đó, "Cho nên, sau này nếu để tôi lại nghe thấy các bà nói xấu mẹ tôi, tôi sẽ giết mấy bà đấy, có tin không?"
Cậu vẫn nhìn chằm chằm đám phụ nữ không nhúc nhích, biểu cảm trên mặt vừa hung ác lại điên cuồng. Mấy bà hàng xóm bị cậu dọa sợ tới mức lui hẳn về phía sau, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Mày...... Muốn chết à...... Mày hù dọa ai đấy?"
"Các bà có thể thử xem, xem tôi có phải hù dọa các bà hay không," Trên mặt cậu lộ ra nụ cười lạnh lùng, quay đầu lại chỉ về phía sau.
Nhưng Chu Khê Đình đã không còn ở đó, trong con hẻm vắng chỉ nghe thấy tiếng gió thổi.
Ánh mắt cậu khẽ lóe lên, như là đã sớm đoán trước kết quả, buồn bã thu tay, "Các bà đều thấy rồi đấy. Tôi không phải người bình thường, tôi thích đàn ông, tôi có bệnh, nên các bà đừng có trêu chọc tôi, cũng đừng trêu chọc mẹ tôi, nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
"Nó điên rồi! Cả nhà nó bị điên rồi!"
"Chạy mau đi, quá xui xẻo!"
Những người phụ nữ đó vừa chửi rủa vừa xô đẩy chạy về phía nhà mình. Con hẻm cũ nhanh chóng chìm vào yên tĩnh, chỉ còn Tiểu Dã yếu ớt dựa lưng vào tường đá đã phai màu, sau khi đám người biến mất bóng dáng Văn Quyên mới từ từ hiện ra, hai mẹ con im lặng đứng nhìn nhau.
Sau hôm đó, vai chính trong những tin đồn đã thay đổi từ Văn Quyên thành Tiểu Dã, đủ loại ngôn từ dơ bẩn xấu xa núp trong bóng tối của con hẻm đánh úp về phía cậu thiếu niên đã mất đi tất cả.
Trong một ngày trời nhiều mây, mưa rơi tầm tã, Tiểu Dã nằm lên chiếc giường chật chội, mặc trên người chiếc áo mà Chu Khê Đình đã từng mặc, một chiếc sơ mi trắng giống hệt ba mình, kết thúc sinh mệnh 18 tuổi.
Những tin đồn vô căn cứ, gom góp lâu ngày sẽ phá hủy một người, mà cậu là một thiếu niên bị giết chết bởi những tin đồn.
Đây là cảnh quay cuối cùng của bộ phim, Tiêu Lâm nhắm hai mắt nằm trên giường Tiểu Dã, thật lâu vẫn không muốn tỉnh lại.
Tiểu Dã cùng cậu trải qua một mùa hè, mà cậu lại cùng Tiểu Dã trải qua cả một đời. Gia đình không trọn vẹn, tình yêu chớm nở chóng tàn, cùng với những tin đồn và nhạo báng nơi con hẻm tối tăm ẩm ướt, đây là cuộc đời ngắn ngủi của Tiểu Dã.
Nguyễn Huy đã hô "Cắt" rất lâu rồi nhưng cậu vẫn nằm nguyên không nhúc nhích. Nguyễn Huy bảo mọi người lui hết ra ngoài, để căn phòng chật chội này lại cho cậu.
Có thứ gì ở trong thân thể cậu cũng đang chết đi, đi cùng Tiểu Dã. Cậu rõ ràng có thể cảm nhận được nhưng lại khó lòng miêu tả một cách chính xác.
Cậu cũng giống Tiểu Dã, cũng từng gửi gắm những gì tốt đẹp nhất của tình yêu lên người Trần Chí Thanh.
Cậu chưa từng yêu ai, Trần Chí Thanh là người đầu tiên.
Tiểu Dã cảm thấy Chu Khê Đình giống núi, giống biển, nhưng cậu lại không như vậy.
Cậu cảm thấy mình mới chính là mảnh đất khô cằn sỏi đá, mà Trần Chí Thanh như núi, như biển, như rừng rậm tươi tốt, nuôi dưỡng tất cả những gì mà cậu hằng khao khát.
Cậu yêu Trần Chí Thanh, dù không muốn thừa nhận, nhưng vẫn bắt buộc phải nhìn vào thực tế, cậu thực sự rất yêu Trần Chí Thanh.
Nhưng Trần Chí Thanh không yêu cậu, Trần Chí Thanh không hề yêu cậu.
Chỉ cần nghĩ đến mấy chữ đó thôi, tim cậu đã đau đến không thở nổi, huống chi bắt cậu phải chấp nhận sự thật này.
Nhưng cậu không có cách, cũng không muốn vậy. Cậu muốn trong tim Trần Chí Thanh chỉ có một mình cậu, cậu muốn Trần Chí Thanh ôm cậu, hôn cậu, gọi tên cậu hết lần này tới lần khác.
Nhưng mà, cậu không có cách.
9 giờ tối, cậu ra khỏi phòng Tiểu Dã, nhân viên công tác của đoàn phim đang tụ tập chúc mừng đóng máy. Khi nhìn thấy cậu, rất nhiều người vây xung quanh muốn bắt tay và chụp ảnh chung với cậu, cậu đều đồng ý.
Trong sự hân hoan của mọi người, cậu chết lặng tựa như bù nhìn.
Di động trong túi đột nhiên vang lên, cậu lấy ra nhìn, là cuộc gọi của Trần Chí Thanh.
Trần Chí Thanh nói: "Tiêu Lâm, tôi về rồi. Máy bay vừa hạ cánh, em về biệt thự ở Xà Sơn chờ tôi."
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía xa trong con hẻm cũ tối tăm, nói: "Được, Trần Chí Thanh, anh bảo Trương Mông tới đón em đi, em mệt quá, không đi nổi."
"Được, tôi bảo Trương Mông đón em, ngoan một chút, chờ tôi."