NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P88)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 33: Điều binh khiển tướng bằng bùa bay
“Mở cửa mau! Thả mẹ tao với vợ con tao ra đây!”
Lý Gia Dũng gầm như sấm nổ, đập cổng sắt uỳnh uỳnh. Đám trai tráng phía sau dàn hình rẻ quạt, chặn cứng cổng ủy ban xã.
Ngưu Bảo Hà đứng bên trong cổng, lo lắng cảnh cáo qua khe: “Lý Gia Dũng, cậu làm cái gì đấy? Tụ tập đông người bao vây tấn công ủy ban xã, có phải quyết tâm muốn đi tù không hả?”
Lý Gia Dũng nghe thế đá cánh cổng, ván cổng rung bần bật đập vào trán Ngưu Bảo Hà, đau đến nỗi ông thét lên ngã xuống, được đồn trưởng Lữ đỡ lấy.
Ông Lữ ở xã Liên Hoa đã nửa đời người, tình thế như này ông cũng trải qua vài lần, bình tĩnh báo cho đám hăng tiết bên ngoài: “Các cậu đều là người trên có già dưới có trẻ, còn đi theo Lý Gia Dũng phá rối nữa thì chắc chắn sẽ đi ăn cơm cân với nó luôn đấy!”
Cánh cổng sắt lại phát ra mấy tiếng rầm rầm, Lý Gia Dũng áp sát vào khe cổng chửi rống lên: “Đám quan tham chúng mày, tiếp tay cho kẻ có tiền làm hại dân chúng! Bắt cóc mẹ tao với vợ con tao, còn không thả người ra, tao phá tan cái chỗ rách này của chúng mày!”
Trán Ngưu Bảo Hà sưng một cục to, vừa đau vừa giận, nói: “Mày nói bậy cái gì đấy hả! Rõ ràng là thằng con mày ném bùn vào người ta, làm hỏng quần áo hàng hiệu của người ta, tao với ông Lữ hòa giải nửa ngày, vừa đây người ta đã tha thứ cho nhà mày, mày còn tới gây rối!”
Đoạn cuối lời ông bị giọng gà mái của Lý Phượng Hoa quác ngang, bà già kia nghe nói con trai dẫn theo người tới, tự cho là lực lượng hùng hậu, lập tức lấy ra khí thế chủ nhà, chạy đến bên cổng gào ra phía Lý Gia Dũng: “Đại Dũng, mau vào cứu mẹ mày, mẹ mày sắp bị đám quan tham con buôn gian này chà đạp chết rồi!”
Đồn trưởng Lữ gân cổ: “Bà già kia, bà lại thêm thắt bừa gì đấy!”
Ngưu Bảo Hà cũng mắng mụ già ghê gớm này phát điên, như con rệp bụng lép cắn loạn.
Lý Phượng Hoa càng hăng tợn, hô như hờ khóc: “Đại Dũng mày nghe thấy chưa, chúng nó còn đang bắt nạt mẹ! Mày phải quyết cho mẹ nhá!”
Điền Tố Lan sợ chồng gây tai họa, vội vã kéo mẹ chồng, lại nghẹn ngào phân bua với Lý Gia Dũng: “Bố nó, anh đừng làm bừa, chúng em nói xong với Ninh tổng của Quan Vũ cả rồi, đã không có việc gì, anh bảo mọi người giải tán mau đi!”
“Ai nói không có việc gì!”
Soái Ninh đang im lặng bàng quan đột nhiên kêu to, tựa như lưỡi kéo sắc rạch sự ồn ào ra, lại giống một gáo nước lạnh tạt vào nồi nước đang sôi trào, giành được khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi.
Cô cười lạnh, vững vàng bước đến đối diện với Lý Phượng Hoa, quay đầu hỏi ông Lữ: “Đồn trưởng Lữ, theo quy định thì đương sự phải ký biên bản hòa giải, thì việc hòa giải của các ông mới tính là có hiệu lực, đúng vậy không?”
Tim đồn trưởng Lữ lại bị kẹp lên một mé, năn nỉ cô đừng làm phiền phức thêm: “Ninh tổng, việc này cô đừng động vào, chúng tôi sẽ xử lý tốt.”
“Tôi không cần biết người khác, chỉ biết nghĩ cho tôi thôi, một bộ quần áo đang yên đang lành bị người ta làm hỏng, không đòi bồi thường chút, lòng tôi thật sự bực phát khùng.”
Đồn trưởng Lữ đến gần thêm hai bước, hạ giọng xin xỏ: “Cô nói cô nhiều tiền như vậy, một bộ quần áo tính gì đâu?”
Soái Ninh cao giọng đáp lại: “Nhiều tiền nữa cũng không phải cho người ta tùy ý làm hỏng!”
Dứt lời, cô quay sang Lý Phượng Hoa hất cằm: “Bà phải bảo con bà đền tôi quần áo, nếu không thì ra tòa giải quyết!”
Cô cố ý châm ngòi nổ, người ngu dốt độc ác như Lý Phượng Hoa mắc mưu ngay, nhảy dựng lên nhổ nước bọt tung tóe: “Là mày bắt nạt cháu tao trước! Đánh sưng cả mặt thằng bé lên, nhà chúng tao còn muốn bắt đền mày tiền thuốc men đây!”
“Bà có nhân chứng không? Ai thấy tôi đánh nó?”
“Tao thấy, tao chính là nhân chứng!”
“Vậy được, lời này bà cứ giữ lại để nói với quan tòa, làm chứng gian là phạm pháp, bà cũng đừng hối hận.”
“Tao phạm pháp cailonmemay ý, condi ranh, mày có tiền nữa cũng sodeogi, trước mặt con tao mày làm gì được tao nào!”
Lý Phượng Hoa chửi xong còn làm già, nhổ đờm về phía Soái Ninh, không trượt không lệch dính luôn lên ống quần cô.
Khách quan mà xét, bà già nhà quê này mà không có quan niệm tôn ti cũng là chuyện khó, chứng tỏ các phong trào cải cách ruộng đất, đấu tranh chống phong kiến áp bức bóc lột sau giải phóng ở các vùng nông thôn của đất nước (TQ) thật thành công, diệt trừ ý thức giai cấp của mọi người hết nấc. Nhưng lại từ một góc độ khác chứng thực rằng Lý Gia Dũng bình thường là kẻ hung hăng ngang ngược nhường nào, đến nỗi bà già y cũng tác oai tác quái theo.
Những người khác chưa động đậy, Soái Ninh đã nhanh nhẹn tóm lấy cánh tay Lý Phượng Hoa kéo về phía văn phòng bí thư xã, trầm giọng nói: “Tôi cứ muốn xem con bà làm gì được tôi đấy.”
Lý Phượng Hoa giãy giụa kêu cứu như lợn bị chọc tiết, Lý Gia Dũng gào rú dọa nạt theo, nửa cái mặt thô bạo ấn ở khe cổng.
“Con già khắm, mau thả mẹ tao ra!”
Đám Ngưu Bảo Hà cũng ngăn Soái Ninh lại khuyên can, Soái Ninh xoay người chỉ vào Lý Gia Dũng, nghiêm túc bày tỏ thái độ với mọi người: “Việc này không thể bỏ qua như vậy được, các ông xem làm thế nào thì làm!”
Cô mạnh mẽ ép mụ già vào văn phòng, ấn ngồi xuống ghế, sai vệ sĩ canh giữ nghiêm ngặt.
Lý Phượng Hoa chửi bới loạn lên, kích động đến tè ướt cả quần.
Điền Tố Lan bị một tay vệ sĩ khác chặn lại ngoài cửa, bối rối hoang mang sợ sệt, không ngừng khóc lóc xin xỏ.
Con trai chị ta sợ đần ra, trốn ở góc phòng muốn khóc mà không dám. Thấy Soái Ninh đi về phía mình, nó cuống quýt chui xuống gầm bàn, bị cô tóm lấy quần áo lôi ra đẩy sang một bên.
Lý Phượng Hoa và con dâu tưởng cô muốn trút giận lên thằng nhóc, quàng quạc quang quác ngăn lại.
Thằng nhóc co rúm lại nhìn chăm chú cô gái đang ngồi xổm đối diện nó, cảm thấy cô giống như một con cáo cười đểu, sợ bị cắn một nhát chết luôn.
Không ngờ Soái Ninh đưa ra một chiếc iPad Pro 11 inch, mở một ứng dụng game, thao tác ngay trước mặt nó hai phút.
Trẻ con miền núi chưa từng gặp qua món đồ chơi này, bị hút ngay vào hình ảnh sinh động nội dung thú vị, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, quên cả sợ.
“Rõ chưa, chấm vào chỗ này xem đạo cụ, chấm chỗ này điều khiển hướng đi, cái này là tấn công, cái này là phòng ngự…”
Cô dạy sơ sơ cách chơi game, đưa iPad cho thằng nhóc, xoa xoa đầu nó, bảo nó tập trung chơi.
Trần Kiệt thấy tình thế hơi khó giải quyết, bước lại nhắc khẽ: “Ninh tổng, nơi này núi cao hoàng đế xa, nếu những người đó xông vào được thì không dễ xoay đâu ạ.”
Soái Ninh bình tĩnh nói: “Hốt cái gì, sẽ không để các anh bán mạng, bảo họ canh chừng bà già, anh thì tiếp tục ghi hình, tôi đi WC chút.”
Trong sân, đám cán bộ xã chia làm hai nhóm. Một nhóm bê xe đạp, thang, hòm ra chặn kín cổng, canh phòng nghiêm ngặt. Một nhóm do bí thư Ngưu chỉ huy thì đàm phán với đám hăng tiết ngoài cổng.
Đồn trưởng Lữ đã xin công an huyện hỗ trợ, khoảng cách xa như thế, quân tiếp viện nhanh nhất cũng phải 3 tiếng mới tới nơi. Tình hình 80% sẽ mất kiểm soát trước đó.
Ông cho rằng trước mắt việc bảo vệ an toàn cho Soái Ninh là quan trọng nhất, vội đi tìm cô.
Soái Ninh vừa từ WC ra, thấy ông thì càu nhàu với vẻ mặt ghê ghê: “Đồn trưởng Lữ, WC ở chỗ này của các ông bẩn quá, thời buổi nào rồi còn dùng xí xổm hai ngăn, gián với giòi bò đầy trong hố, tôi suýt nữa thì không ngồi nổi. Về sau có người muốn hoạt động ‘ôn nghèo kể khổ’ thì đưa họ tới chỗ này đi vệ sinh đi.”
Đồn trưởng Lữ thật muốn bịt mồm cô lại, khó khăn lắm mới ngắt ngang được câu chuyện, vội nói: “Ninh tổng, tình hình nguy hiểm, tôi đưa cô tìm chỗ lánh đi một chút đã.”
Soái Ninh xô ông ra, nghiêm mặt nói: “Tôi chẳng phạm pháp gì, sao lại kêu tôi trốn? Ông ra đuổi đám người bên ngoài đó trước đi đã.”
Đồn trưởng Lữ cho rằng con nhà giàu ngang ngược quen rồi, không tin câu “phép vua thua lệ làng”, giậm chân nói: “Chúng nó đều là dân ít học mù luật, húng lên là không thèm biết hậu quả, giờ không phải là lúc so bì đâu!”
Tiếng chửi bới ầm ĩ của đám côn đồ bao trùm ủy ban xã, mọi người giống như lọt vào một tổ ong khổng lồ, vô vàn con ong vàng đang đập cánh vo vo bên tai.
Soái Ninh ấn ấn mép lỗ tai để giảm đau màng tai, hỏi đồn trưởng Lữ vì cái gì mà Lý Gia Dũng lại ngang ngược như vậy, nghe ông nói y cùng Bì Phi Dược cháu trai Bì Phát Đạt là anh em kết nghĩa. Thằng ranh này cờ bạc gái gú be bét, nợ đầm đìa, ỷ vào mối quan hệ này khoe rằng Bì Phát Đạt chính là chỗ dựa của mình, đúng là có dọa cho một vài chủ nợ sợ thật. Hôm nay y có thể gọi nhiều tay vô lại như vậy đến đây gây rối cũng nhờ cáo mượn oai hùm.
“Thật vừa khéo, tôi không động chạm chúa phỉ, trước thịt bọn lính lác cũng không tồi.”
Soái Ninh mỉm cười lẩm bẩm, lờ đi lời giục giã của đồn trưởng Lữ, vỗ vỗ vai ông ta, bảo: “Ông đi nghỉ trước đi, tôi ngồi xe nửa ngày, muốn tìm chỗ nào chợp một giấc, ngủ dậy tôi sẽ lại gọi ông.”
Nói đoạn, cô đi vào văn phòng gần nhất, chặn đồn trưởng Lữ ngoài cửa.
Bên kia, Lý Phượng Hoa gào rú giãy đạp một lúc lâu, mồm miệng khô cháy không chửi được nữa, thấy thằng cháu nằm bò trước cái ghế tập trung chơi game quên hết tình hình xung quanh, bực bội quát: “Ngưu Ngưu, mày còn chơi à! Mau kêu cứu đi, để bố mày đến cứu chúng ta!”
Bây giờ tai Ngưu Ngưu chỉ thu được tần số nhất định, mí mắt cũng chưa nhấc lên tí nào.
Mụ già tức giận đến xì khói, lại xui con dâu đi.
Điền Tố Lan căm mẹ con mụ chỉ bày thêm việc, ngồi một mình một xó rớt nước mắt, nghẹn ngào oán trách: “Xin mẹ bớt bớt tí đi, con có thể lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, nhưng Ngưu Ngưu không vướng vào thằng bố ngồi tù được.”
Lý Phượng Hoa gắt ầm lên: “Mày thì biết cái gì! Luật pháp không phạt đám đông, chúng ta ở đây người đông, cảnh sát tới cũng không dám bắt! Không thấy lão Lữ ở đồn công an cũng phải rén à?”
Đồn trưởng Lữ đã đi lại loạn xạ trên hành lang giống con châu chấu bị ngắt đầu được một lát. Chuông điện thoại kêu, lấy ra thấy là số của trưởng công an huyện Hầu Đại Lực, ông vội vàng nghe máy, mặt nhanh chóng được niềm kinh ngạc lẫn vui sướng tô đỏ, đang định chạy ra cổng thì Soái Ninh mở cửa phòng gọi ông.
“Đồn trưởng Lữ, cảm phiền ông qua đây với tôi.”
(Hết phần 88, xin mời đón đọc phần 89. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)