NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P69)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 25: Đưa sếp đi ăn quán bình dân
Nếu Soái Quan Vũ muốn để đấy tính sổ sau thật thì cái “sau” này cũng dài phết.
Thôi Minh Trí trải qua hai tuần khổ sở như có thanh gươm treo đỉnh đầu, giữa tháng Ba nhận được tin chủ tịch thứ Hai này sẽ đến thị sát Bất động sản Quan Vũ. Sáng sớm hôm đó, Soái Ninh đi dự tiệc sinh nhật bạn về, gọi Thôi Minh Trí sai hắn mua điểm tâm.
Hàng điểm tâm cô chỉ tên kia là cửa hiệu lâu đời nổi tiếng nhất Thượng Hải, nếu đến vào tầm cao điểm buổi sáng 7-8h thì phải xếp hàng chừng nửa tiếng.
Hắn đứng mỏi chân mới mua được bánh bao áp chảo, quẩy nóng, tào phớ mặn, chạy như bay đón tàu điện ngầm đến nhà sếp.
Soái Ninh vừa mới tắm gội xong, đầu bọc khăn lông, người mặc áo choàng tắm, ngoại hình đúng kiểu bà chủ khu Chuồng Heo (trong Tuyệt đỉnh Kungfu). Hai mắt đỏ quạch, quầng mắt đậm như bôi mực, mặt cũng hơi xanh, tướng mạo nom rõ giống người chưa già đã yếu.
Thôi Minh Trí rất nghi đêm qua cô hút cỏ, ngồi một bên dè dặt hỏi thăm: “Ninh tổng, chị lại thức trắng đêm ạ?”
Soái Ninh gật đầu, vẻ ngoài bực bội phủ lấy nỗi khổ sở.
“Vừa quen biết mấy người bạn mới, chơi mạt chược với nhau đến hơn 5h. Cái bà Lý kia đen deochiuduoc, đánh cũng kém, tôi mất bao nhiêu công mới đẩy đi được 300 ngàn. Lần sau không chơi mạt chược được, cứ quà cáp thẳng luôn cho đỡ nhọc.”
Thời gian riêng của cô tiêu tốn hết vào những việc giải trí như đi ăn với người ta, uống rượu, hát karaoke, tiệc tùng, chơi thể thao, đánh bài… Thôi Minh Trí đi theo quan sát mấy lần, hiểu rằng những việc đó không phải là “lêu lổng”như người ngoài vẫn tưởng, là xã giao xịn luôn.
Người nghèo kiếm tiền nhờ làm việc. Tiền của người giàu lại đến từ “ăn nhậu chơi bời”, dùng những hoạt động này để mở rộng mối quan hệ, trao đổi mạng lưới quen biết, tìm kiếm cơ hội, thương lượng mua bán.
Đám bạn quậy bè phá của Soái Ninh kỳ thật đều có thể mang tới cho cô ích lợi trong việc kinh doanh. Người ngoài thấy cô mỗi ngày tiêu xài phóng túng ở các chốn ăn chơi giống như kẻ trác táng phí hoài năm tháng, chỉ có cấp dưới ở sát cạnh mới biết khi vui chơi chính là lúc cô làm việc hết công suất. Về nước được nửa năm, cô giành giật từng giây thiết lập mạng lưới xã giao hữu ích, nhờ hội chị em bạn dì nhiệt tình, cũng bắt mối được với một số tay trùm. Đối với việc tiêu tiền đãi khách, cô cũng là người không thấy cá không thả mồi, với người hữu dụng thì tiêu tiền tính bằng quyển, nếu là người vô dụng thì đừng hòng mơ cô bỏ ra một đồng.
Nói thế nghĩa là buổi chơi mạt chược làm ăn kia lại bắc được cho một cô chiếc cầu, tiền bỏ ra hôm nay sẽ quay lại nhiều gấp mấy lần trong tương lai.
Đương nhiên hiện giờ cô còn phải trả giá bằng thể lực và sức khỏe lâu dài của bản thân, ăn quà sáng ngon lành, căm giận mắng.
“Đây mới là món cho người ăn chứ, tiệc hôm qua ăn cái quái gì, toàn đồ bổ đồ béo, tôi ăn đến sắp thành bà bầu, nghe mùi là muốn ói."
Cô liên tục dự năm sáu bữa tiệc, bị sơn hào hải vị làm hỏng cảm giác thèm ăn, chỉ muốn ăn cháo trắng rau dưa giải ngấy.
Thôi Minh Trí xem tình trạng khổ nhọc này, không biết lượng sức mà nảy sinh lòng thương hại.
Cô có danh hiệu đại tiểu thư của tập đoàn Quan Vũ, chỉ cần Soái Quan Vũ chịu dẫn đường, mối quan hệ có cả đống dễ như bỡn.
Chỉ vì không được cha yêu quý, che giấu nguồn lực không chịu cho, cô mới đành phải vác cuốc đi khai khẩn lấy.
Với thói quen theo đuổi lợi ích của mình, nếu có Soái Quan Vũ nâng đỡ, cô sẽ không thèm săn đón, cũng không phải cư xử ầm ĩ xấu xí trên mạng để thu hút sự chú ý. Bày bao nhiêu trò khó coi nực cười tóm lại vẫn do duyên cớ gia đình trọng nam khinh nữ.
Liên tưởng đến việc cô tự lộ thân phận trên Weibo, hắn cảnh giác ngay.
Mình giờ còn chưa lo xong cho mình, còn thương hại cô ta làm gì chứ, chủ tịch không ưa cô ta đến mấy thì cũng là hổ dữ không ăn thịt con, mình đây giữ được bát cơm tương lai hay không còn khó nói.
Trong lòng thấp thỏm, cái tật thím Tường Lâm (lải nhải) lại phát tác, rụt cổ dò hỏi: “Ninh tổng, mấy hôm nay chủ tịch có liên lạc với chị không ạ?”
Soái Ninh sức lực có hạn, lười mắng hắn, bực bội nói: “Lúc đẻ ra, anh để lại gan cùng nhau thai rồi hả? Ba tôi lại không phải con cọp, dữ nữa cũng ăn thịt anh được chắc?”
Thôi Minh Trí đỡ thái dương: “Lòng tôi cứ không yên, giống người bệnh nan y, muốn đau một lần rồi thôi cho nhanh.”
“Tôi cho anh cái chết nhân đạo, giờ sẽ đuổi anh luôn, đủ nhanh chưa?”
“… Nhưng tôi vẫn muốn sống tiếp ạ.”
Tay trợ lý còm này thành thật dễ bảo, người cũng coi như nhanh trí, Soái Ninh dùng rất tiện tay, đối xử với hắn ngày càng hiền hòa. Nhìn hắn gần đây chột dạ nơm nớp cũng tội, cô cho hắn nghỉ phép, đỡ phải đi công ty gặp Soái Quan Vũ.
Lâm trận bỏ chạy thì không tròn bổn phận cấp dưới, Thôi Minh Trí uyển chuyển từ chối ân huệ, trong lòng rất cảm kích, xong rồi lại nghĩ mình đúng là kẻ hèn mọn không hơn không kém, mới được đối xử tốt một tí đã hớn hở, sau này chắc chẳng làm nên trò trống gì.
Ăn xong, Soái Ninh rửa mặt trang điểm, dựa vào một trong tứ đại tà thuật châu Á[1] - thuật hóa trang thần kỳ - khôi phục vẻ ngoài xinh xắn tươi tắn, đi công ty chào đón cha.
Họ đến muộn nửa tiếng, Soái Quan Vũ lại đến sớm, hai bên gặp nhau ngay chỗ đỗ xe.
Thôi Minh Trí động viên bản thân rằng “chém đầu chẳng qua chỉ để lại vết sẹo to như cái bát”, làm theo Soái Ninh, chào hỏi chủ tịch. Có thể là đang có nhiều cấp dưới đi cùng, Soái Quan Vũ không bày tỏ cảm xúc gì, gật gật đầu với hắn, dặn dò con gái: “Đến văn phòng chờ, ba có chuyện cần nói với con.”
Thôi Minh Trí biết boss lớn muốn tính sổ, trong nháy mắt đã mặt đỏ tai hồng, căng thẳng còn hơn lúc xem điểm thi đại học. Soái Ninh thấy bộ dạng sợ sệt của hắn thật ôi mặt, sai hắn qua phòng hành chính xem xét báo cáo về chứng thực hệ thống tiêu chuẩn chất lượng trong năm.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, trời nắng sáng sủa đến mức có thể xua tan vận đen tám đời, cô ngồi trên chiếc ghế da thoải mái, quay mặt về phía vách kính, nhắm mắt tận hưởng ánh mặt trời, tâm trí và lỗ chân lông đồng loạt thư giãn, dự cảm sắp đến thời khắc đón nhận những điều tốt lành.
Lát sau, cửa mở, nghe thấy tiếng nói chuyện của cha và cấp dưới, cô chậm rãi chấm dứt tư thế ngả ườn, đứng dậy đi ra cửa, bày ra điệu bộ chìa tay mời cung kính.
“Ba, ba ngồi đi ạ.”
Soái Quan Vũ cũng thở sâu giống như sắp triển khai công việc trọng đại, dịu giọng nói: “Con cũng ngồi đi.”
Hai cha con ngồi xuống bộ salon, đối diện nhau. Thần thái của đôi bên đều thật bình tĩnh, yên lặng mấy giây thăm dò nhau trước khi vào câu chuyện.
Soái Quan Vũ mở lời trước: “Con làm những việc trên mạng đấy, mục đích đều là lăng-xê?”
Soái Ninh cười tinh nghịch: “Ba mới phát hiện ra ạ.”
Cô tỏ ra là đứa con gái nhỏ, ông cũng treo lên nụ cười của người cha hiền từ: “Cái ý xấu kiểu này cũng chỉ có mày mới nghĩ được, không ngại mất mặt?”
Làm một doanh nhân ưu tú có giác quan nhạy bén, lẽ ra ông phải sớm nhìn thấu chiêu trò của con gái, chỉ vì định vị sai lầm về cô mới thành ra trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Trước mắt, ông phục hồi tinh thần, không khỏi nửa mừng nửa lo. Mừng vì con gái có di truyền năng lực cũng như chí hướng của ông. Lo vì không xác định nó có thể chu toàn trước sau, gánh vác được trọng trách mà nó vẫn chờ mong hay không.
(Hết phần 69, xin mời đón đọc phần 70. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Khái niệm lan truyền trên các diễn đàn mạng TQ, bốn tà thuật bao gồm: chuyển giới của Thái Lan, phẫu thuật thẩm mỹ của Hàn Quốc, trang điểm của Nhật Bản, và chỉnh sửa ảnh (photoshop) của Trung Quốc.