Ngươi Nhìn Thấy Bóng Dáng Của Ta Sao [Vô Hạn Lưu]

Chương 16: Căn hộ cũ (XVI)




Rốt cục sau khi đến căn hộ, còn chưa kịp lộ ra thần sắc cao hứng, vài người chơi kỳ cựu liền cứng đờ tại chỗ. Họ rung động nhìn A Cường bị mắc kẹt trong bao tải, thân thể giống như giăng giăng, bị một số cảnh sát hợp lực kéo ra khỏi căn hộ!

Đồng tử mở to…

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người, bọn họ không hiểu, vì sao từ lúc đào ra thi thể bắt đầu, tất cả đều không dựa theo lẽ thường mà phát triển.

Cảnh tượng linh dị của thế giới cấp D được xử lý tốt hơn rất nhiều so với thế giới khác, quái vật ngoại trừ giết người ra, thời gian còn lại cơ bản đã bị người chơi làm đạo cụ tung ra manh mối, chỉ cần có thể vạch trần nguyên nhân tử vong của bọn họ, trên cơ bản đã tiếp cận hạch tâm thông quan.

Dù sao thế giới như vậy là vì tân thủ chuẩn bị, cũng không cần người chơi dùng sức một mình tiêu diệt quái vật.

Miễn là họ có thực lực để kiểm soát hành động của cơ thể, các quan chức nói chung có thể gây ra thiệt hại trực tiếp cho họ, chẳng hạn như: đưa vào hỏa táng.

Điều này so với bọn họ dùng hết thủ đoạn đều tạo thành không được bao nhiêu thương tổn thuận tiện hơn nhiều.

Trên đây là những kinh nghiệm được tổng kết bởi các diễn đàn lớn.

Chỉ là... Theo kinh nghiệm bình thường, cảnh sát không nên quay trở lại căn hộ cũ của họ sau khi nhìn thấy xác chết để mở khóa các phnâ cảnh tiếp theo, và sau đó giúp họ biết sự thật về cái chết của cơ thể và bắt giữ tù nhân?

Tại sao điều này xảy ra bây giờ?

Mang theo dấu chấm hỏi đầy đầu, Phùng Hội đều có chút hoài nghi kinh nghiệm chơi game mấy năm nay của mình có phải đã lỗi thời hay không, nhưng hắn ta rất nhanh bình tĩnh lại gần cảnh sát, mang theo mỉm cười hỏi: "Xin chào, chúng ta tìm được thi thể..."

"Ta biết." Cảnh sát bị hắn ngăn cản nhìn hắn một cái, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn nói: "Xin đừng cản trở công vụ."

Xin đừng cản trở công vụ?!

Sau khi hắn ta nói ra những lời này làm cho biểu tình Phùng Hội vốn tràn đầy ý cười trên mặt trong nháy mắt âm trầm xuống, nhưng hắn rất nhanh lại cười như gió xuân, đứng ở một bên nhường đường cho mấy vị cảnh sát.

Ân Hành đứng ở phía sau cùng, nàng đem những thứ này nhìn ở trong mắt, trong lòng âm thầm phỏng đoán một ít quy tắc tiềm ẩn trong thế giới trò chơi.

Những người khác cũng bị thái độ không chút lưu tình của cảnh sát làm cho kinh hãi, bọn họ thật cẩn thận nhìn sắc mặt Phùng Hội, nhìn hắn chậm lại rồi một ngựa đi lên cầu thang trước, lúc này mới nhao nhao đuổi theo, lúc đi ngang qua cảnh sát còn đối với bọn họ nở nụ cười khen ngợi bọn họ làm việc nghiêm túc.

Chờ tiếng còi báo động lại vang lên, xe chạy xa, Phùng Hội đứng ở góc cầu thang tầng bốn nhìn xuống.

Căn hộ kiểu cũ này, mỗi một tầng cầu thang góc đều có một cửa sổ, chỉ là cửa sổ cũ nát, không có lan can chống trộm, liền bị chủ nhà đan chéo ở bốn góc đóng đinh thanh gỗ.

Giờ này khắc này, Phùng Hội sẽ nhìn chằm chằm xe cảnh sát từ khoảng trống giữa các thanh gỗ, thân xe dưới ánh trăng và đèn đường chiếu rọi kéo ra bóng ma thật dài, vẻ mặt hắn cổ quái, lộ ra chút khó hiểu.

"Hội ca, tình huống này vậy?" Nam sinh trong tình nhân đầu tiên thiếu kiên nhẫn. Bọn họ mắt thấy thế cục hiện tại rất tốt liền sắp phá cục, sao đột nhiên lại xuất hiện như vậy?

Thái độ của những cảnh sát này là quá sai!

"Nhìn lại một chút." Phùng Hội ngược lại không có tức giận, theo hắn ta thấy người trong thế giới trò chơi nhiều nhất cũng xem như là một NPC, hắn ta không cần phải giận bọn họ, chỉ là thái độ của bọn họ làm cho người chơi lâu năm như hắn ta cũng có chút không hiểu được.

Một đám đông lớn dừng lại ở một nơi hẹp ở cầu thang để nói chuyện, bàn tay của Ngải Lan dừng lại trên đèn cảm ứng để giữ cho nó hoạt động.

Nhưng ánh đèn hành lang lại thoáng chốc tắt, tất cả mọi người lâm vào trạng thái đưa tay không thấy năm ngón tay.

"Cảnh giới." Thanh âm phùng hội trầm thấp.

Trong khoảng trống giữa ván gỗ, ngay cả ánh trăng cũng không thể xuyên thấu hắc ám, mọi người nhạy cảm nhận ra điểm này, không cần hắn nhiều lời, tất cả mọi người trong nháy mắt này đều sụp đổ thần kinh.

"Rắc rắc..."

Từ phía trên trần nhà truyền đến một trận lại một trận thanh âm va chạm, nặng nề, trầm thấp…

"Hô......." Bên tai truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, liên tiếp một tiếng, âm hàn thấm vào tận xương tủy giống như rắn độc trèo lên từng tấc da thịt, Ân Hành cảm thụ xúc cảm lạnh lẽo truyền đến từ phía sau, tâm tình nàng vững vàng, không quay đầu lại.

"A——" Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế xuyên thấu màng nhĩ, vang vọng trong căn hộ cũ bao phủ trong bóng đêm.

Đèn... Ngay lập tức sáng lên.



Một đám người vây quanh thi thể A Văn, thần sắc của bọn họ không hiểu sao, nhất là nữ sinh trong đôi tình nhân, khuôn mặt của nàng ẩn giấu trong bóng tối, không nhìn thấy trong mắt rũ xuống rốt cuộc ẩn chứa cảm xúc như thế nào.

Thi thể chết thảm, bụng mở ra, đại lượng máu không ngừng từ bên trong chảy ra, màu đỏ tươi trộn lẫn với chất lỏng màu vàng, cùng ruột thịt treo trên bụng sáng ngời kích thích thị giác của người khác.

Ân Hành không có biểu tình gì, chỉ che mắt Đồng Đồng bảo cậu ta xoay người.

Mặc dù hành lang vừa rồi phi thường tối tăm, nhưng nàng vẫn nhạy bén nắm bắt được hướng đi của những người khác.

Sinh vật không phải người đến tột cùng xuất hiện từ khi nào cô không nhận ra —— có lẽ vượt qua năng lực hoặc phạm vi lý giải của cô, nhưng hành động của những người khác trong mắt cô hết sức rõ ràng.

Quỷ vật đầu tiên đi tới phía sau cô tựa hồ ý đồ tập kích nàng, nhưng không biết vì nguyên nhân cùng mục đích gì mà dời mục tiêu, trực tiếp công kích nữ sinh đứng phía sau nàng.

Nữ sinh trong nháy mắt bị đụng chạm điên cuồng run rẩy, biên độ động tác lớn có lẽ khiến không ít người phát hiện, sau đó là một tiếng thét chói tai kinh người.

Trong khoảnh khắc tiếng kêu vang vọng, nam sinh đột nhiên trao đổi vị trí với cô gái.

Dưới cảm xúc kinh ngạc, hắn ngay cả đau đớn kêu cũng không kịp phát ra, đảo mắt liền chết ở thủ hạ quỷ vật.

Chuyện liên tiếp xảy ra giữa điện quang hỏa thạch, nam sinh có lẽ sắp chết cũng không nghĩ ra mình sẽ bị đồng bạn phản bội ném đi thay chết, bởi vậy không hề phòng bị trò chơi thất bại.

Trò chơi thất bại!

Không chỉ mất đi tình bạn, còn mất đi tính mạng —— hai người đã nói xong cùng nhau thông quan ôm đùi ngược lại châm chọc đến cực điểm.