Người Nguyện Bắt, Tôi Nguyện Theo

Chương 4




Phạm Tiểu Khanh là một nữ hiệp nói lời giữ lời, đương nhiên, đây là cô tự định nghĩa cho bản thân.

Hôm sau login vốn định coi như chưa có gì xảy ra, đáng tiếc vừa lên đã bị [Phồn Hoa Tam Thiên] nắm ngang tha đi phó bản.

Thật ra với trang bị cùng kinh nghiệm tầm cỡ của [Phồn Hoa Tam Thiên] thì dù thế nào cũng không cần Phạm Tiểu Khanh đến bảo vệ, ngược lại Phạm Tiểu Khanh da giòn, qua lại vài lượt đã vỡ thành mảnh vụn.

Nhưng mà [Phồn Hoa Tam Thiên] không ngại, mang đứa con ghẻ này chạy khắp bản đồ, gặp người liền nói: “Há, đây là bảo tiêu của tôi, phong cách đúng không…”

Sau vài lần kháng nghị vô hiệu, Phạm Tiểu Khanh đơn giản dứt khoát xách đao ra chăm sóc, đúng là một đường đi một đường giết. Không tới ba ngày độ bền trang bị đã rớt mấy cấp rồi, trông mà hậm hực.

Không chết trong im lặng thì sẽ bùng nổ trong lặng im, Phạm Tiểu Khanh dựng cờ khởi nghĩa. Cô đỏ mắt xông tới trước mặt anh, hung hăng nói: “Bảo tiêu cũng phải trả tiền công chứ? Thời gian này lão nương không thu anh lấy một đồng đã cùng anh chạy khắp đường lớn ngõ nhỏ rồi, lão nương còn muốn vào phó bản còn muốn kiếm hoa đào nha khốn nạn!”

[Phồn Hoa Tam Thiên] lau nước bọt bắn lên mặt, đôi mắt thật sáng, “Muốn hoa đào?”

Thấy Phạm Tiểu Khanh vừa rống xong đã mất khí thế liền chậm chạp bổ sung một câu, “Theo gia rồi còn muốn hoa đào? Làm lão xử nữ cả đời đi…”

Phạm Tiểu Khanh nói một tràng dài như thế mà anh lại bắt chuẩn trọng điểm, chọc cho Phạm Tiểu Khanh tức giận đến gần chết rồi anh ta lại… lại sung sướng logout!

Phạm Tiểu Khanh đứng tại chỗ, gió thu thổi qua, lá vàng bay bay, cô bực tức giậm chân.

Phạm Tiểu Khanh vừa tốt nghiệp, công tác ở một công ty IT, có lời đồn rằng em gái làm việc tại loại công ty này đều là những tồn tại mang thân thể phụ nữ trái tim đàn ông. Có điều từ cấp ba đã có một người ngoài sáng trong tối theo đuổi Phạm Tiểu Khanh, hơn nữa còn mặt dày đeo bám.

Nhưng Phạm Tiểu Khanh không có gan đồng ý, tuy rằng người kia đẹp trai hào phóng lịch sự tài năng, lên đại học còn ngày ngày đến trước mặt cô điểm danh, không phải mời ăn cơm thì rủ đi uống trà sữa, nhưng mỗi lần đều ăn cơm uống trà sữa thì có đẹp trai cỡ nào nhìn cũng có chút ngấy chứ?

Kiếp sống trà sữa bốn năm đại học, thật sự là đau đớn khôn nguôi.

Tuy cô cũng cảm nhận được tình cảm cố chấp ‘không phải cô thì không được’, ‘không phải cô sẽ không cưới’, ‘không phải cô thì không yêu nữa’ của người kia. Nhưng nghĩ tới ngày ngày trà sữa bữa bữa trà sữa, Phạm Tiểu Khanh vẫn chùn bước.

Lại nói, sau hôm đó [Phồn Hoa Tam Thiên] chỉ cần login sẽ mang Phạm Tiểu Khanh xuống phó bản lên chiến trường, thỉnh thoảng nhặt được trang bị phù hợp với cô thì tiện tay quăng lại cho cô, mắt cũng không nháy lấy một cái.

Còn mắt của Phạm Tiểu Khanh thì lại bắn ra hình trái tim rồi, từ đây đi theo kim chủ không lời oán hận.

Bời vì mấy thứ trang bị vô dụng tiện tay vứt bỏ của [Phồn Hoa Tam Thiên] mang lên thị trường đều tính vài trăm nha, cho dù bẻ gãy xong mới ném cho Phạm Tiểu Khanh, cô đưa lên cửa hàng gửi bán cũng có thể kiếm gấp bội.

Phạm Tiểu Khanh bên này ăn cơm mềm, bên kia [Phồn Hoa Tam Thiên] lại lặng lẽ tính toán.